LÒNG MẸ
TRÃI VẠN MÙA XUÂN


Giao thừa... thời khắc giao thoa giữa cũ và mới.
Không gian dường như lắng đọng....
Thời gian dường như ngừng trôi.
Cây cỏ tiềm tàng
Người người rộn ràng.

Thắp nén hương trầm dâng lên bàn thờ tổ tiên, tâm trí như mơ hồ, như phiêu bồng về cõi hư vô.

Một thoáng suy tư tìm về nguồn cội, để chiêm nghiệm thuyết vô thường, để thấu đáo lẽ đời sinh diệt. Trăm năm là ngắn, ngàn năm chưa đã dài, khi so với tuổi trái đất, đời ngừơi chỉ là một sát na. Lịch sử như dòng sông, anh hùng như đợt sóng, mọi chuyện rồi sẽ qua đi, biến cố cũng chìm theo năm tháng, hơn_thua_thành_bại, rồi cũng hóa hư không.

Tuy nhiên, có một thứ luôn luôn tồn tại, hiện diện từ thuở sơ khai của con người cho tới ngày nay và mãi về sau_ Đó là Lòng Mẹ_ Lòng Mẹ là linh chất nhiệm mầu mà tạo hóa ban tặng cho nhân loại. Từ ngàn xưa, hằng bao nhiêu thế hệ tiếp nối nhau để duy trì và phát triển, bất chấp sự khắc nghiệt đến cuồng nộ của thiên nhiên, chịu đựng sự bất công đến tàn nhẫn của con người... Ấy là nhờ Lòng Mẹ vẫn bao la, vẫn dịu dàng ấp yêu che chở cho đàn con khôn lớn _ Để rồi chúng cuốn theo dòng trôi, làm chất liệu tiếp nối cho lịch sử tiến bộ đến ngàn sau.

Đàn con ra đi có đứa không về _ Lòng Mẹ đớn đau khôn xiết _ Những đứa khác lại cứ mãi mê theo đuổi lợi danh, tình ái, quên hẳn mẹ già đang mong đợi ngóng trông _ Lòng Mẹ vẫn bao dung không phiền trách.

Cho đến một ngày mẹ già nhắm mắt xuôi tay, lũ con mới hiểu rằng chúng đã vô tình, đã quên đi đạo hiếu :Phụ mẫu tại đường, tử bất khả viễn du. Nổi đau mất mẹ, xen lẫn niềm ân hận, dằn xé tâm hồn đứa con, lệ nhoà mặn đắng, không làm vơi đi những chất chứa chợt dồn về. Bàn thờ tổ tiên có thêm di ảnh mẹ, bên ngọn đèn thờ leo lét, mắt mẹ vẫn buồn xa xăm. Chén cơm dâng cúng mẹ nằm lặng lờ, không vang tiếng khua lách cách như ngày nào mẹ chăm chúạo hiếu :”Phụ

Từ ký ức vọng về câu hát mẹ ru thuở trước làm tăng thêm nổi niềm đau xót của đứa con lỗi đạo :

Ngó lên nhang tắt đèn mờ
Muốn nuôi cha mẹ bây giờ còn đâu!

Tất cả đều đã muộn màng. Bao nhiêu ray rức, thổn thức, kết nên vần thơ dâng mẹ :

Ngó lên nhang tắt đèn mờ
Muốn nuôi cha mẹ bây giờ còn đâu!

 
Ca dao ngày ấy mẹ ru
Đong đưa nhịp võng thấm sâu vào lòng
Nuôi con dại long đong ngày tháng
Tóc mẹ hiền loáng thoáng màu sương
Đàn con luân lạc tha phương
Mẹ tìm theo ánh tà dương mịch mùng
Mẹ già yếu hình dung tiều tụy
Trút tàn hơi yên nghỉ ngàn thu
Còn đâu câu hát mẹ ru
Con quỳ dưới bóng đèn lu ngậm ngùi
Cơm dâng mẹ đượm mùi hương khói
Nhìn chân dung không nói lặng lờ
Ngó lên nhang tắt đèn mờ
Muốn nuôi cha mẹ bây giờ còn đâu!

Công ơn sinh dưỡng nặng sâu
Ngất cao non Thái, xiết bao suối nguồn
Lòng mẹ trãi vạn mùa xuân
Con chưa trọn nghĩa bâng khuâng nhớ về !

Giao thừa
..... Xuân về ...Mẹ .... !

12-12-2005
Nguyễn Anh Dũng