ĐOÀN LÂN SƯ RỒNG PHÙ ĐỔNG BIỂU DIỄN TẾT TRUNG THU

Võ Sư Lê Đình Phước



Chiều ngày 19 tháng 9 năm 2004, theo lời mời của Công Ty Lữa Việt, đoàn Lân Vovinam Phù Đổng Quận 6 lên đường với đồ đạc biểu diễn lỉnh kỉnh bằng xe Honda dưới cơn mưa tầm tả.
Đoàn xe trực chỉ đến khu Du Lịch Văn Thánh (quận Bình Thạnh) để biểu diễn giúp vui cho trẻ em nghèo và tàn tật (hầu như năm nào Đoàn Lân cũng đi biểu diễn Từ Thiện, miễn phí..)
Lúc 9 giờ tối, trời dứt mưa, gần 800 em thiếu nhi đã tề tựu trong hội trường lớn sau lời khai mạc của Ông Giám Đốc Công Ty Lữa Việt (đơn vị đứng ra tổ chức)
Tiếng trống Lân nổi lên và đoàn Lân Rồng xuất hiện tiến về sân khấu… và từ đó những bài biểu diễn đặc sắc được trình diễn liên tục… sau 30 phút đoàn lân tạm dừng để các Ca sĩ biểu diễn (họ cũng biểu diễn từ thiện)
Trong lúc nghĩ giải lao, chợt trong đoàn Lân có vài tiếng xì xào, thì thầm rồi mỗi lúc lan ra. Phước cố gắng lắng nghe chuyện gì ?
- Trời ơi .. tội nghiệp các em quá… cha mẹ ơi… Các em ngồi hàng trên đều bị mù không hả?...
- Ý trời ơi!.. Mấy em không có chân tay!
- A!... A!.. các bạn ơi! Có em chỉ có một phần nữa mặt… Trời ơi sao mà tội nghiệp quá vậy!...
Phước giật mình nhìn xuống các hàng ghế các em thiếu nhi ngồi… thì thật là … khủng khiếp và thương tâm… hàng trăm em bị tật nguyền, dị tật: bị mù mắt, không tay, không chân, thân người bị méo mó, có em bị mất phân nữa khuôn mặt… Trời ơi! Phước cũng thốt lên không kèm được, và nước mắt trào ra (Phước đang đánh máy kể lại chuyện biểu diễn mà Phước lại khóc..)

Thế là cả đoàn Lân cũng khóc…các em không hiểu sao trên thế gian này còn có nhiều người, nhiều em khốn khổ quá như vậy? Suốt cuộc đời sống trong tâm tối, sống trong đau đớn, khổ đau…

Không ai bảo ai, tất cả các em đoàn Lân cùng chạy đến ôm chầm, bế thốc các em bị tàn tật mà khóc… Việc làm bất ngờ đó khiến ban tổ chức lễ hội cũng bất ngờ… các em mù cứ lấy tay vuốt ve vào người các em Đoàn Lân và đầu Lân, Sư Tử sờ soạng vào mắt, vào Trống Lân… Có em thủ thỉ hỏi:
- Lân có đẹp không vậy anh? Các anh múa có hay không ?
- Tui em nghe tiếng Trống Lân đánh Xung lắm, chắc mấy anh múa hay lắm phải không ?
- Ước gì em chỉ có một con mắt thôi, thì có lẽ em sẽ thấy tất cả…

Những em không có tay chân thì cứ dụi dụi đầu vào các đầu lân để vuốt ve miệng cứ suýt soa:
- Em mà có đủ tay chân em sẽ đi học võ, đi múa lân, hổng chừng múa hay hơn các anh nữa đó!...
Những việc làm của các em Đoàn Lân Phù Đổng, khiến những người xung quanh cũng không cầm được nước mắt…
Đến giờ rước đèn, Đoàn Lân không ai bảo ai đều phải múa thật hay, đánh trống thật to để các em khuyết tật vui. Những em Mù và những em không có tay chân được các anh chị của Công Ty Lữa Việt cõng dìu đi rước đèn…

Chương trình rước đèn kết thúc lúc 9 giờ đêm… đại diện ban tổ chức, Công Ty Lữa Việt cám ơn Đoàn Lân và hẹn có dịp sẽ mời Đoàn Lân đi biểu diễn nơi khác.
Phước thay mặt anh em đáp từ, rồi Đoàn Lân chia tay các em ra về trong lưu luyến… trên đường về không ai nói với ai một tiếng nào .. Cuối cùng rồi chỉ có một tiếng nói:
- Tuị mình khổ, nhưng có nhiều người còn khổ hơn mình !...

Hình ảnh những em khuyết tật cứ đeo dai dẳng, khiến đêm đó Phước không thể chợp mắt được… và cũng chắc đêm đó các em Đoàn Lân cũng không ai ngũ được.
Đoàn Lân không thể giúp các em được việc gì, nhưng có thể giúp các em khuyết tật đó vui trong TẾT TRUNG THU nầy.

VÕ SƯ LÊ ĐÌNH PHƯỚC