TỨ ĐỔ TƯỜNG - BÀI SỐ 2: MA TUÝ




1. Môn Sinh Nguyễn Tuấn Vũ (Vovinam Hàm Tân – Bình Thuận)

Tôi sinh ra và lớn lên trong một huyện nhỏ, nhà cửa san sát bên nhau, nên tình hữu nghị giữa các hộ gia đình rất thân thiết.. Hàng xóm chạy qua, chạy lại nói chuyện chơi và giúp đỡ với nhau rất thuờng.
Gần nhà tôi có 2 anh em Vỹ và Đại. Người anh thì tánh tình năng nổ hoạt bát, có nhiều bè bạn hơn, còn người em thì trầm tỉnh ít nói, tối ngày cứ chú tâm vào việc học.
Vỹ có nhiều bạn nên đi chơi nhiều, gia đình khuyên can thế nào cũng không được, vì không lo học nên tới kỳ thi trung học Vỹ đã bị rớt, sau khi thi rớt , ở nhà rảnh rang lại càng đi chơi nhiều hơn, bạn bè tấp nập ngày đêm… 
Người em là Đại chăm học hơn, đã thi đổ trung học rồi vào Sài Gỏn tiếp tục học đại học.
Đang học Đại học đến năm thứ 2 thì cha bị bệnh qua đời, phải về nhà để tang. Người mẹ vì nhớ thương chồng, và vì cực khổ buôn bán nên bị bệnh ho lao, phải nghỉ ờ nhà, gia đình lâm vào cảnh túng thiếu, người em đành phải nghỉ học ở nhà chăm sóc cho mẹ và đỡ đần cho gia đình. 

Trong khi người anh Tên Vỹ lại không lo gì đến gia đình, cứ theo đám bạn xấu ăn chơi trác táng, một ngày kia, Vỷ đã theo bạn đến chổ ăn chơi truỵ lạc, dính vào cần sa, ma tuý. Lúc đầu các bạn mời hút chơi cho biết, nhưng sau đó dần dần trở nên ghiền, lúc đầu thì được bạn bè bao cho hút miển phí, sau đó thì phải trả tiền, dần dần không có tiền, Vỹ về nhà ăn cắp đồ đi bán để có tiền hút.. càng ngày càng lậm nhiều hơn đến giai đoạn chích… nhà lại nghèo không còn gì để bán, bèn đi vay mượn, gạt gẩm thiên hạ khắp nơi. Người em buồn cho hoàn cảnh, nên uống rượu để giải sầu, một ngày kia, trong cơn say túy lúy, người em được người anh cho thử cần sa, rồi dần dần cũng ghiền theo giống như người anh.
Một ngày kia người anh bị bắt ở tù vì tội trộm cấp, cướp giựt, trấn lột những kẻ đi đưòng, 
Người em càng buồn chán hơn tiếp tục đi vào đường hút và chích xì ke, gia đình thật buồn khổ, Rồi đến lượt người em cũng vào tù vì dính líu đến vụ buôn bán ma tuý. 
Ở nhà Mẹ bệnh nặng không tiền chửa trị và qua đời trong lúc cả 2 vẫn còn đang bị tù không nhìn được mặt mẹ lần cuối. 

2. Môn sinh Nguyễn Hoàng Hùng – Vovinam Phù Đổng quận 6 Sài Gòn.

Trước mặt tôi là tấm hình thằng bạn tôi, nó là con nghiện bị nhiểm HIV trước khi chết nó còn nói với tôi:
- Mầy hảy xem gương tao, đừng có như tao, mà hảy cố gắng sống tốt cho xã hội, tao hối hận lắm rồi, nhưng không kịp nữa…
Rồi nó nhắm mắt từ giả cỏi đời về bên kia thế giới.
Nó tên là Long, nhà nó nghèo lắm, nhà nó có 4 người: ba, mẹ, nó và em gái nó.. Ba nó đạp xích lô cực khổ tới đêm khuya mới về tới nhà, mẹ Long bán rau cải ngoài chợ để nuôi 2 anh em nó ăn học. Trong trường học, Long học rất giỏi, nhận được nhiều bằng khen trong đó có băng gọi là: 
Hoc sinh nghèo hiếu hoc, do thành phố trao tặng, thấy cha mẹ nghèo cực khổ Long cố gắng học để khỏi phụ lòng cha mẹ và ước mơ một ngày kia Long và em học thành tài, đi làm có tiền sẽ nuôi lại ba mẹ để trả công ơn sinh thành và nuôi dưỡng bấy lâu nay. Nó luôn cảm thấy hảnh diện với bạn bè vì nó có đầy đủ cha mẹ và gia đình hạnh phúc.


Một ngày kia, các bạn thì thầm bàn tán nói:
- Ba thằng Long hút xi ke
Tôi nói:
- Tụi bây đừng có nói bậy, thằng Long nghe được sẽ buồn đó. Ba nó vất vả đạp xe xích lô, để có tiền nuôi anh em nó ăn học, tiền đâu mà chơi hàng trắng chứ?
Bạn tôi nói:
- Mầy không biết đâu, ổng vừa chích vừa bán đó, mấy thằng ở xóm tao mua hàng trắng của ổng bán 
Tôi nghe mấy đứa bạn nói, nữa tin nữa ngờ, không biết có thật không? Tôi cũng không dám nói chuyện nầy cho Long nghe, sợ Long buồn. 
Đến một ngày kia, khi tôi tới nhà Long chơi thì hay tin ba nó đã bị bắt vì tội buôn bán, tàng trử và xủ dụng ma túy. Chính Long cũng không tin và không ngờ ba nó làm như vậy? Ba Long đã bị toà tuyên án 30 năm tù.

Ba nó vì ghiền hút xì ke, không có tiền để mua, nên mới nhận lời bọn xã hội đen để bán ma tuý giùm bọn chúng, thì bọn chúng mới cho hút.
Từ lúc ba Long bị bắt, Long trở nên buồn bả, tinh thần hụt hẩng, chơi vơi, nó buông lơi tất cả, không thiết tha đến việc học nữa, nó lang thang, như người không định hướng, dần dần rồi nó cũng bị cám dỗ vào con đường ma tuý, 
Tôi đã khuyên nhủ nó nhưng nó cứ bỏ mặt không thèm đếm xỉa tới lời khuyên của tôi và mẹ nó, Mẹ nó khổ sơ khuyên con không được chỉ biết khóc mà thôi.
Rồi khi cơn nghiện nổi lên, trong tuí hết tiền, nó về nhà xin tiền mẹ nó, mẹ nó không có tiền cho nó, nó bèn lấy đồ nhà đem đi bán hết, tới cả con heo đất của em nó dành dụm để mua cái cặp mới để đi học nó cũng lấy luôn.

Tôi khuyên nhủ nó lần nữa, nhưng nó không bao giờ nghe, người đã nghiện Ma tuý rồi thi không bao giờ nghe lời ai cả, chỉ biết làm thoả mãn cơn ghiền mà thôi. 
Nhà đã nghèo lại nghèo thêm, vì đồ đạc nó đem đi bán hết, căn nhà trống không từ trước ra tới sau.. không còn gì qúi giá ngoại trừ mấy cái chén mẽ và nồi cơm móp méo bán không ai mua. Mẹ nó khổ sở kiếm được đồng nào là đong gạo đồng đó cho qua bửa, làm gì có tiền cho nó hút xì ke??? Khi cơn ghiền nó nổi lên, nhà không có gì cho nó đi bán, nó đi ăn trộm đồ người ta, bị người ta bắt gặp đưa nó đi trại cai nghiện ma tuý. 
Sau khi cai nghiện xong, bác sĩ kiểm tra sức khỏe và tìm ra nó đã nhiểm HIV. Người ta đưa nó về nhà với với mẹ nó, càng ngày thân hình nó càng bị giảm cân, ốm tong , ốm teo, mẹ nó chăm sóc cho nó với cả một tấm lòng tan nát, nó nằm đó mà nước mắt lưng tròng, khóc hối hận vì đã không nghe lời khuyên của me nó và tôi.. Những dòng nước mắt của nó khiến cho tôi bổi hồi xúc động. 
Nó nhìn mẹ nó mà nước mắt cứ lưng tròng chảy mãi không ngừng, tâm tư nó hối hận vô biên:
- Mẹ ơi! Con hối hận vì đã không nghe lời mẹ, con ước gì thời gian quay trở lại để con được làm đứa con ngoan của mẹ như ngày xưa.

Rồi nó nhắm mắt từ giả cỏi đời không bao lâu sau… trong lúc ba nó vẫn ngồi tù, để lại 2 mẹ con côi cút bơ vơ, giữa phố chợ đông người. 

Đây là một câu chuyện trong ngàn câu chuyện gia đình bị tác hại vì ma tuý, chúng ta là môn sinh Vovinam hảy cương quyết tránh xa ma tuý và những tệ nạn khác của xã hội để góp phần xây dựng môn phái và đất nước lớn mạnh. 

Môn sinh Nguyễn Hoàng Hùng
Vovinam Phù Đổng Quận 6