ƠN NGHĨA SINH THÀNH
VÕ SƯ CẨM BÌNH


Viết tặng những người không còn Cha , Mẹ nhân những ngày lễ Hiền Mẫu và Hiền Phụ (Mother’s Day & Father’s Day) 

Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong Nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chử Hiếu mới là Đạo Con.

Từ thưở xa xưa, khi vừa cắp sách đến trường ở bậc tiểu học, thầy cô giáo nào cũng cho các học trò học bài thơ nầy, nhồi đi nhồi lại, thuộc nằm lòng và nhớ mãi cho đến lớn khôn. 

Uống nước nhớ nguồn
Làm con phải Hiếu!

Thầy cô giáo luôn dạy học trò phải lấy chử Hiếu làm đầu, phải kính trọng và vâng lời cha mẹ, giúp đở cha mẹ khi cần thiết và chăm sóc cha mẹ mỗi khi ốm đau….vì có cha mẹ mới có ta. Công Cha cao như nuí Thái Sơn không thể lấy thước mà đo lường được, còn Nghĩa mẹ như biển hồ lai láng, như nước trên nguồn tuôn chảy không bao giờ ngưng nghỉ. Làm người ở trên đời phải luôn nhớ công người sinh dưỡng đó mới chính là hiền nhân! Vì từ đâu mà có ta? Đó là do cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng ta nên người.tài ba! Nên bổn phận làm con là phải có hiếu với Cha và Mẹ. 

TÌNH CHA

Người cha tuy không mang nặng đẻ đau như mẹ, nhưng chúng ta được tạo hình là do ngưòi cha, người cha lúc nào cũng trang nghiêm, khó khăn, tánh tình cứng cáp, không biểu lộ tình cảm ra ngoài mặt, không ngọt ngào đầm ấm như mẹ, nhưng tình cha cao vòi vọi, người cha luôn lo bao quát cho cuộc sống của người con, ngày đêm làm lụng vất vả để cho mẹ con được ấm no, hạnh phúc… Người Việt Nam chúng ta xem người cha như là cột trụ trong nhà, vắng bóng người cha gia đình sẽ cô đơn lạnh lẽo, cuộc sống sẽ khó khăn, cực nhọc, người mẹ sẽ tảo tần, vất vả hơn để nuôi dạy con khôn lớn thành người, nên người ta thường nói:

CÒN CHA GÓT ĐỎ NHƯ SON
KHÔNG CHA, KHÔNG MẸ GÓT CON ĐEN SÌ

Hoặc:

CON KHÔNG CHA NHƯ NHÀ KHÔNG NÓC

Do đó người cha rất quan trọng trong mái ấm gia đình, những chuyện nặng nhọc đều do người cha gánh vác, gia cảnh giàu sang hay bần hàn đều do người cha chịu trách nhiệm. Con cái khôn lớn học hành đổ đạc thành tài đều do công lao Cha dạy bảo. Tình thương của người cha tuy không nói ra lời nhưng rất thâm sâu và cao cả.

Bổn phận của người con là phải có hiếu với cha mẹ, không được cải lời, hổn hào với cha mẹ, cha mẹ gọi là phải dạ thưa lễ phép, ngoan ngoản, cung kính vâng lời, luôn nghe lời dạy bảo, và luôn phải làm vừa lòng cha mẹ, hảy luôn tạo nụ cười vui vẽ, hỏi han chân tình, chăm sóc sức khoẻ cho cha mẹ sau những buổi cha mẹ đi làm về mệt mõi, chúng ta có thể đỡ đần cho cha mẹ trọng việc cơm nước, dọn dẹp nhà cửa…những gì chúng ta có thể làm được thì nên làm, tuổi già càng làm càng yếu, còn tuổi trẻ càng làm thì càng khoẻ, nên đừng quản ngại nhọc nhằn, hoặc từ nan bất cứ chuyện nặng nhọc gì, miển đừng quá sức là được. 
Những ai còn cha hảy hảnh diện về người cha của mình, cố gắng làm tròn câu hiếu đạo khi người còn sống. Vì mai kia Cha chúng ta qua đời, chúng ta sẽ không có dịp để phụng thờ, trả hiếu, những lễ lộc cúng bái chỉ là chuyện dư thừa, người chết có hưởng được đâu! 

Riêng tôi rất hảnh diện có một người cha đáng kính! cha tôi là một người cha từ, đã bảo bọc, chở che, hy sinh trọn cuộc đời cho con cái… người đã không quản khó nhọc, gian khổ, làm lụng cực khổ, vừa lo kiếm tiền, vừa lo cho con cái, vừa lo chạy giặc Tây, vừa lo trốn giặc Miên,…
Mỗi một lần Tây đi ruồng bố, mọi người phải xuống ghe tam bản chèo chống trốn xa vào bưng biền, khi nghe Tây rút rồi mới trở về làng tiếp tục làm ăn. 
Thỉnh thoảng giặc Miên nổi dậy cáp duồn (Chặt đầu An Nam), mọi người cũng phải chạy trốn cho xa đến khi chính quyền ổn định xong mới trở về xứ sở.

Cha tôi lúc nào cũng chắt mót dành dụm, làm được bao nhiêu tiền là gom góp cho con đi học để làm công chức. Mặc dầu gia đình ruộng đất phì nhiêu, nhưng cha tôi không muốn các con làm lụng cực khổ nên các con không ai biết làm ruộng, không ai nối nghiệp cha mẹ cả.

Đến 1975 đổi đời, đổi người, đổi cuộc sống, cha tôi đã hy sinh toàn bộ gia sản cho các con đi tìm miền đất hứa, Cha mẹ ở lại chịu tù đày khổ cực và nghèo khổ. 
Các con lớn lên thành tài, mỗi người đi mỗi ngã, không có ai chăm sóc cho cha lúc tuổi xế chiều, lúc cha bịnh hoạn các con không thể về bên cha để chăm sóc, hỏi han. Lúc Cha qua đời, các con đi tứ tán, không ai về để chịu tang! Chúng tôi chỉ âm thầm lặng lẽ nhớ thương, cầu nguyện cho Cha được về miền cực lạc. 

Tuy cha đã rời xa chúng tôi hằng chục năm qua, nhưng trong thâm tâm, hình bóng cha vẫn ở bện tôi, tình cha vẫn sống mãi trong tim không bao giờ phai nhạt, hằng đêm tôi thường chiêm bao thấy được về nhà thăm cha… thấy cha tôi vẫn mạnh khoẻ như ngày nào, vui vẽ chào đón con, một người con xa xứ về thăm cố quồc…

Cha! Con vẫn luôn ghi nhớ những lời cha dạy bảo, vẫn hằng ngày tập luyện võ thuật theo ý cha mong muốn ! Vẩn nhớ từng thế võ cha đã dạy cho con! Vẫn theo ý nguyện của cha: Luôn thương yêu và giúp đỡ những người nghèo khổ để tạo phước cho thế gian! 

TÌNH MẸ

Mẹ là giòng suối hiền ngọt ngào, mẹ là bài hát thần tiên, Mẹ là tiếng hát vút lên cao, là ánh sáng trong trăng sao…

Không bút mực nào tả xiết tình mẹ yêu qúi của chúng ta? Mẹ đã sinh ra ta, chăm sóc, thương yêu từng ly, từng tí, đã khổ cực nuôi chúng ta khôn lớn thành người, Mẹ đã lo lắng cho ta trong những giây phút ốm đau, mẹ đã nâng đỡ khi chúng ta vấp ngã, mẹ đau lòng khi chúng ta không nghe lời dạy bảo… 
Mỗi một mạch sống trong tim ta là một giọt máu trong tim mẹ đang chảy, chúng ta sống ấm no, hạnh phúc, thành người , mẹ cười vui hỉ xả, Mẹ khổ đau khi chúng ta hư hỏng không nên người…
Phận làm con có ai hiểu được nổi khổ đau của mẹ? Lúc còn nhỏ, ai cũng không ít thì nhiều luôn cải lời mẹ, không nghe lời mẹ dạy, làm đau lòng mẹ…Đến khi lập gia đình rồi, có con có cái, lúc đó mới cảm nhận được tình mẹ bao la như thế nào? mới hiểu được nổi khổ tâm, và khổ cực của sự nuôi con khôn lớn thành người.

Mẹ! Đêm nay con chợt nhớ về Mẹ, người mẹ dịu hiền đã hy sinh cả cuộc đời vì con cái, Mẹ đã chắt chiu từng đồng để nuôi con ăn học, mẹ đã mặc những chiếc áo vá, để cho con được lành lặn, mẹ đã ăn những vật dỡ để dành cho con những phần ăn ngon nhất, mẹ đã thức trọn đêm mỗi khi con ốm đau, mẹ ngồi quạt cho con trong những mùa hè oi ả, những lời hát ru của mẹ như chim hót trên cành, êm ả và thân thương đưa con vào giầc ngũ triền miên… đêm đêm mẹ thức chong đèn đi đốt muỗi cho con được ngon giấc với những mộng lành, Mẹ đã ôm con vào lòng đau sót khi con chạy té bị thương tích, mẹ đã chăm sóc vết thương con từng li từng tí…

Mẹ đã âu yếm đắt con đi học, mỗi ngày cho con tiền để ăn hàng với chúng bạn, trong khi con đi trường học thì mẹ đi trường đời, buôn bán tảo tần, chăm lo ruộng nương cực khổ để có tiền lo cho con ăn học…

Tình mẹ đối với con thật là tha thiết, như con suối mát trong, như những giòng sông êm đềm. trìu mến! con làm sao có thể quên được… con đã lớn khôn qua giòng sửa ngọt ngào của mẹ, con đã được mẹ nâng niu chìu chuộng như những cánh hoa mềm mại, mẹ cứ sợ bị vỡ, bị tan nên luôn chăm sóc và bảo vệ cho con.

Ôi ! tình mẹ thật thiết tha và vô bờ bến, không bút mực nào tả xiết nỗi lòng, và tình thương của mẹ đối với con!!!!

Nay mẹ đã rời xa con, xa rời vĩnh viễn về bên kia thế giới, con nghe một mất mát, một hụt hẩng trong cuộc đời, con đau một niềm đau mất mẹ, con đã mất đi một tình thương yêu trìu mến mà con không thể tìm lại được ở bất cứ người nào khác ngoài mẹ của con!

Mẹ ơi! Trong lúc mẹ ốm đau, con không có bên cạnh mẹ để chăm sóc, trong lúc mẹ đau khổ con không có bên cạnh mẹ để an ủi! Con chưa đền đáp được ân sâu nghĩa nặng đối với mẹ thi mẹ đã vội lìa xa con….Trong lúc mẹ cần tiền thì con còn nghèo nàn không giúp chi được mẹ, nay con có tiền thì không còn mẹ để cho con phụng dưỡng, trả hiếu…Con nghe trong lòng con dâng lên một nỗi xót xa vô bờ bến. 
Bây giờ con không biết làm gì hơn là ngồi buồn một mình tưởng nhớ đến mẹ và hằng đêm con thường cầu nguyện cho mẹ được siêu thoát, ra đi một cách thanh thản về bên kia thế giới…Mẹ ơi!!!!....

Hởi những ai đang còn mẹ hảy hết lòng thương yêu, lo lắng và chăm sóc cho mẹ! 
Những người đã không còn mẹ, xin lắng lòng một giây phút tưởng niệm, để nhớ đến mẹ hiền yêu dấu của chúng ta … 

Nhân ngày lễ mẹ, xin tặng bông hồng cho những ai đang còn mẹ, và cũng xin thân ái tặng một bông hồng cho những ai không còn mẹ trên cỏi đời nầy… để thương, để tưởng nhớ về tình mẹ bao la như biển cả sông dài…