VOVINAM VIỆT VÕ ĐẠO
TIẾNG HÓT HỌA MI

NGƯỜI TUỔI PHƯỢNG


Họa Mi là một loài chim qúi, có tiếng hót lảnh lót, cao vút lên tận mây xanh. Đặc biệt tiếng hót của Họa Mi chỉ cất lên vào giữa lúc trưa hè oi ả, khi mà tất cả cảnh vật còn đang oằn oại, chìm đắm trong cái chói chang, tưởng như không thể chịu đựng được nữa ! 
Tiếng hót vút cao, vang vọng vào không trung, như một nguồn hy vọng, một hứa hẹn tươi vui, êm mát và trong sáng, như báo hiệu môt đấng cứu tinh sắp tới ; tiếng hót làm thức tỉnh ngàn cây ngọn cỏ, sinh vật. Đó chính là tiếng hót Họa Mi.

“ Trâm anh thế phiệt cây còn gốc
Quốc phá gia vong nước có nguồn
Hoa sen tinh khiết muôn vạn kiếp
Phượng thắm sân trường đón cố nhân.”

Họa Mi là tên một người con gái, nàng được sinh ra trong một gia đình trâm anh, mang dòng dõi thế phiệt của cha ông; thế nên trải qua bao thăng trầm dời đổi từ không gian đến thời gian. Nàng luôn là hiện thân của “ Tam Tòng Tứ Đức.”. Ở nơi nàng hầu như là sự kết hợp giữa Đông Tây kim cổ, nàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, dù ở hoàn cảnh nào nàng vẫn luôn làm chủ được chính mình, và khắc phục được nghịch cảnh bằng con tim thương yêu chân thật, được tỏa lan bằng ánh mắt nụ cười : Một vũ khí bao dung, khắc chế được cả gươm đao, súng đạn. Thật vậy, nếu chỉ nhìn nàng ở khía cạnh hình thể và trọng lượng, ta thấy nàng nho nhỏ,xinh xinh và chắc chắn không quá một trăm pounds. Ấy thế mà xét về việc làm thì thật phi thường. Ngoài tám tiếng ở sở làm, nàng còn tình nguyện làm them bốn tiếng cho những người kém may mắn.

“ Thân ta nhỏ nhưng trí ta chẳng nhỏ
Chí muôn trùng ta khuất phục đại dương
Việt võ sĩ ơi, hãy cất bước lên đường
Cười vang nhé, ta đắp xây đời mới.”

Có một điều lạ ở nơi nàng là hầu như không thấy nàng than mệt ? Phải chăng nụ cười và tiếng hót của nàng chính là một môn nội công thâm hậu mà Trời đã đặc biệt truyền dạy riêng cho nàng ? Nàng xông xáo khắp mọi nơi, chỗ nào cần đến tình thương mà nàng biết được thì đều sẵn sàng bước đến; nàng biết lắng nghe và cảm thông với những ông già bà lão; nàng tìm hiểu những khó khăn, trở ngại của những thanh niên mang hai dòng máu; nàng âu yếm và xót thương những em bé mồ cô...

SỐNG - SỐNG CHO NGƯỜI - ĐỂ CHO NGƯỜI SỐNG là ba phần vụ của người môn đồ VOVINAM VIỆT VÕ ĐẠO chân chính; chả biết Tổ Sư NGUYỄN LỘC đã trao ban cho nàng lúc nào, nhưng quả thực nàng đang thi triển đã đến chỗ tuyệt kỹ, làm mọi người đi từ ngạc nhiên đến sửng sốt ! Mà quái lạ, nhìn chung mọi người ai cũng có vẻ mến phục nàng ? hầu như nàng đã chế ngự được mọi tâm hồn ở đây ?
HỌA MI - HỌA MI ! Cái tên nghe quen quá ! Cả cái vóc dáng, nụ cười ánh mắt và tiếng hót sao nghe thân thương và gần gũi lạ thường ! ? Bảo Long cố moi tìm vào tiềm thức xa xăm. Phải, phải rồi, ta đã gặp nàng từ cả ngàn năm trước, ở dãy núi Hy Mã lạp Sơn, trên đỉnh cao chót vót quanh năm có tuyết rơi mây phủ. Đứng trước cảnh bao la, hùng vĩ của thiên nhiên, nàng là một tiên nữ; ở nơi trái tim nàng phát ra thứ ánh sang kỳ diệu.

Lần đó Bảo Long đã mời nàng thi triển võ công, tranh tài kiếm pháp. Nàng đã mỉm cười như thầm thách thức : Nhất thức vạn kiếm hoa . Được nàng thi triển thật thần sầu, Bảo Long thấy ngọn Hy Mã như bị trùm phủ bởi ngàn vạn hoa tuyềt, kiếm khí bay lượn vù vù trong không gian, rít lên nghe rợn người. Bảo long phải dung thế : Thoái thân long hổ phi sơn cước, nhắm ngay gót ngọc quét tới, đồng thời lưỡi kiếm của chàng cũng điểm ngay huyệt đan điền. Ngón đòn tối độc này từng đốn ngã không biết bao nhiêu danh thủ trên chốn giang hồ, đưa tên tuổi chàng trở thành đệ nhất cước pháp. Nhưng Họa Mi đã hóa giải bằng thế: Thần điêu qúa hải. Chỉ thấy gót hài của Họa Mi vọt lên không trung như tia điện xẹt, và Bảo Long nghe kiếm khí vần vũ trên đỉnh đầu, chàng vận mười thành công lực vào tay trái, phóng chỉ ngay yết hâù, tay phải đưa kiếm lên trấn áp kiếm khí của nàng : Bùng, một tiếng sấm nổ long trời ? Không , đó chính là sự va chạm của hai làn kiếm khí Bảo Long và Họa Mi. Cuộc thi triển liên tiếp ba ngày ba đêm chưa phân thắng bại. Trong những ngày ấy, nhiều người dân bản xứ ở dưới chân ngọn Hy Mã nhìn lên , họ cho là thần núi giận dữ xuất hiện, nên sấm chớp kinh hồn; họ chỉ biết khom lưng , cúi đầu khấn vái để xin thần linh bớt nóng giận.
Phải nói Bảo Long đã toát mồ hôi hột vì những chiêu thức kỳ lạ của nàng. Không biết nàng đã thương tình, cố ý nhường nhịn hay nàng cũng bị chấn động con tim mà nàng bảo : “ Võ công và kiếm pháp của các hạ thật tuyệt vời, chẳng hay các hạ cho phép tiểu muội đuợc gọi bằng sư huynh trong sự kết giao giữa trời đất mấy ngày hôm nay ? .”

- Rất hân hạnh.

“ Vỗ kiếm xung thiên chí Lạc Long
Âu cơ nộ khí triết Nam Đông
Tiên Rồng kết ước sinh trăm họ
Việt tộc anh hùng khắp núi song.”

Buổi chiều hôm đó, một buổi chiều thật đẹp. Trời cao xanh thẳm, thỉnh thoảng mới có vài sợi mây vắt vẻo lưng trời. Gió hiu hiu thổi làm rung những cành lá bên đường, như những ngón tay tiên nữ vẫy gọi, mời mọc, tiễn đưa nàng Xuân ra đi cho nắng Hạ bước tới.

“ Sau một lần tối đen khốn nhục
Việt Nam ơi, tin đi ta sẽ tới.”

“ Khi ta đi mang nặng lời thề, dâng tương lai cho một ngày về - Dùng con tim để mở đường khai phá - Nối lại Năm Châu những phương tiện làm cầu.”
Bảo Long lái xe đến sở làm, trời quang mây tạnh, gió thổi lất phất. Chàng dõi mắt nhìn lên khung trời rộng, nghe tâm tư thoải mái khi nghĩ đến một tương lai tươi sáng của Việt Nam, với đàn con trăm họ trở về góp sức. Con Rồng Vàng của thời xa xưa đang xuất hiện, tinh thần lạc Long không thể mai một dễ dàng; và một lần nữa ý chí của Lạc Long sẽ lại được kết hợp với Tiên nữ để dựng xây triết lý siêu việt như một nhân tố cho thế giới : NHÂN VÕ ĐẠO.

“ Liễu yếu Trưng Vương khai chiến sử
Đinh – Lê – Lý - Phạm góp kỳ công
Hưng Vương đại phá quân Mông Cổ
Đại Đế Quang Trung chiếm Thăng Long.”

Từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim. Bảo Long đã nhiều lần đem những trang lịch sử thế giới để so sánh, đối chiếu với lịch sử nước nhà. Quả thật chàng rất tự hào và kiêu hãnh về nguồn gốc Việt nam của chàng : Biết bao là anh tài võ tướng, bao nhiêu là anh hùng liệt nữ vang vọng khắp núi sông, lan tỏa khắp thế giới. Phải nói, chưa có một dân tộc nào có nhiều anh hùng tính như dân tộc Việt. Không ai có thể tưởng tượng được một nữ anh hùng đã nuốt giải yếm đến nghẹt thở để tự tử, bảo vệ khí tiết và không để lộ những bí mật của tổ chức : ĐỖ THỊ TÂM. Trường hợp CÔ BẮC, CÔ GIANG cũng tương tự : Dù tuổi đời cũng chỉ mới đôi mươi, xuân thì phơi phới, dù là người yêu, người tình của đảng trưởng NGUYỄN THÁI HỌC , nhưng luôn luôn biết hy sinh tình riêng, quyết hiến dân cho Tổ Quốc, đắp xây mối tình chung cao cả, chứ không chấp nhận làm giới quần thoa thường tình. Và rồi LÊ THỊ ĐÀN một người đã dùng dây lưng để thắt cổ tự tử khi bị quân Pháp bắt được, sau khi đã dạy cho quân Pháp thế nào là hai chữ TỰ DO .

“ Tấm thân trót gả giang sơn Việt
Tấc dạ soi chung nhật nguyệt trời.” (P.B.C)

Ai, ai dám chê nữ nhi chân yếu tay mềm ? Ai dám bảo nữ nhi không có anh hùng. Dòng giống Âu Cơ đâu phải chỉ biết má phấn môi son, nũng nịu chờ chồng ? Các đấng mày râu há mấy người dám theo gương can đảm của những nữ anh hùng kể trên ?

“ Còn đây những nhịp tim – Còn kia trong âm u những bình minh – Thì còn đây những niềm tin - Việt Nam quê hương ta phải mới.”

Hỡi những con dân nước Việt !
Hỡi những kẻ còn đang ngủ mê !

Hỡi những thanh niên còn đang thác loạn trong hoan lạc : Rượu ngon, gái đẹp, ngất ngây trong khói thuốc bàn cờ !  Hỡi những thiếu nữ đang cuồng say bên đèn màu điệu nhạc !  Hãy cất cao gọng hót HỌA MI , vươn cánh rộng bay bổng vào không trung, hòa mình vào hơi thở của dân tộc, bằng những trái tim Bồ Tát; nhưng kiên cường và qủa cảm; hãy lăn xả vào xã hội bằng những đôi tay rắn chắc oai hùng.

“ Việt tộc oai hùng chí tiền nhân
Làm trai anh dũng quyết vì dân
Noi gương Sáng Tổ yêu trăm họ
Chết sống nuôi hoài chữ TÂM THÂN.”

Xe lăn bánh vào sở làm, Bảo Long xuống xe, tay sách cặp, miệng huýt sáo, chân bước lên lầu. Chàng mở cửa văn phòng bước vào, hướng mắt về chiếc bàn rộng chàng làm việc mỗi ngày. Kìa một người con gái lạ đang đứng trước bàn của chàng để tiếp chuyện với một người khách. Trông nàng quen thuộc quá, dáng điệu thật thân thương; nghe tiếng nàng nói chuyện như tiếng chim hót của những buổi trưa hè oi ả năm nào ? Ánh mắt của nàng như hai bông sen rộ nở buổi sớm tinh sương, trông thật hiền hòa tươi vui, cười cuời rung rung trước gió.

Lạ thật, coi quen mà lạ ! Ta chưa gặp nàng bao giờ, hay đã gặp mặt từ lâu ? Bảo Long tự hỏi. Chàng đứng như trời trồng không biết bao lâu; John bạn cùng sở như hiểu ý, nên giới thiệu : “ Bảo Long đây là HỌA MI mới tới giúp việc, vì làm khác ca nên chưa biết nhau. Nàng hướng mắt về phía Bảo Long, thoạt mới nhìn thật hiền hòa, nhưng có một âm lực dễ sợ. Bảo Long vận thêm kình lực vào ánh mắt, hai luồng nhỡn tuyến va chạm như hai tia diện xẹt của sấm chớp.

- Chào cô, tôi là Bảo Long làm việc ở đây, tại bản giấy này. Rất hân hạnh được biết cô và được làm việc với cô.
- Chào ông….( cặp lông mi chớp chớp ) . Chào anh cho vui vẻ, trẻ đẹp; chứ chào ông nghe già mà xa lạ nữa, phải không anh ?

Bảo Long nghe một luồng điện chạy khắp châu thân. Bảo Long chỉ cười, tuy không nói ra, nhưng sung sướng để được nàng gọi như vậy. Những ngày kế tiếp, chàng đã khám phá ra sự làm việc và sự chịu đựng của HỌA MI thật khủng khiếp, chàng rất thán phục và thầm nghĩ : Lại thêm một Quỳnh Như và ai sẽ là Phạm Thái ?

“ Ta muốn đạp cơn sóng dữ - Chém cá Tràng kình biển Đông.”

Xin hãy ghi danh cho con em mình vào các lớp võ thuật VOVINAM, một môn võ dân tộc, để con em mình biết hãnh diện về nguồn gốc Tổ Tiên, tự hào về dòng giống Tiên Rồng, xứng đáng là con cháu Bà Trưng, Bà Triệu, Quang Trung, Hưng Đạo. Như Nguyễn Trãi lìa cha nơi quan ải để có bản Bình Ngô Đại Cáo, giúp Lê Lợi chiến thắng giặc Minh. 

Thế hệ già ư ? Lớp Thể Dục Dưỡng Sinh ( VIỆT TÀI CHI ) sẽ giúp qúi vị tìm về cuộc sống an bình, gân cốt dẻo dai, nhớ lại hương vị của thời trai trẻ.

“ Thời loạn thì đọc binh thư, thời bình luyện võ.” 

Khổng Phu Tử

Trai trẻ luyện Võ, thế hệ gìa tập Dưỡng Sinh. Gìa trẻ cùng tập, cùng luyện để hướng về quê hương Việt Nam. Ý chí và lòng tự hào sẽ là nhân tố xây dựng Việt Nam phú cường.

VOVINAM VIỆT VÕ ĐẠO - VIỆT TÀI CHI là môn võ của dân tộc Việt Nam.