KHI ÔNG ÐỊA ... BIẾT KHÓC !
VSTH Lê Ðình Phước


Tùng Keng, Tùng ...Keng ...Keng... Tiếng trống vang lên ăn nhịp với chiếu đầu lân lên xuống, ông Ðịa cầm chiếc quạt phe phẩy vờn giởn với ông Lân. Mồ hôi tuôn ra như tắm, ướt đẩm chiếc áo thun. Thu mím môi nâng đầu lân, há càm táp mạnh vào bụng thằng Nam (múa địa), làm cho Ông Ðịa té ngữa, con Lân lại chồm lên đạp vào bụng ông Ðịa, thằng Nam vùng vẫy choài đạp thoát thân ... vậy mà ông Ðịa vẫn ngoắc miệng cười ... đám khán giả đội viên cười rộ lên .... tán thưỡng.

Sau buổi tập, buổi buổi diễn lần nào cũng vậy, các thành viên trong đội Lân cải nhau inh ỏi, nào là thằng Xuân, con Phụng, thằng Thành, đánh trống,đánh kẻng cà giựt không ăn khớp, nào là thằng ..Thu múa lân giởn với ông Ðịa muốn vẹo xương sống, rồi thì thằng Nam múa Ðịa hổng có vui, thằng Hải, thằng Lễ đánh võ yếu xìu v.v.. Ôi thôi thì đủ thứ, thi nhau mà phê bình. Và những cuộc phê bình đó chỉ được chấm dứt khi có tiếng nói phân minh, rạch ròi của anh phụ trách Ðội Lân

Trước đó vài tuần, thằng xuân hay tin thằng Thu sắp đi xuất cảnh (theo diện ODP), nó quýnh lên, lo lắng, triệu tập cuộc họp đột xuất với tất cả thành viên đội Lân để trình bày một lô phương án nhằm giúp thằng Thu ở lại, đứa nào cũng giành nhau để hiến kế ... Nam lớn (thủ vai ông Ðịa) cắn môi.

- Ứa ! Tao thống nhất ý của thằng Xuân, tụi mình sẽ năn nỉ thằng Thu ở lại, nhưng ...

Việt nóng nảy cắt ngang:

- Nhưng, nhị gì nữa ! ThằngThu nó cũng muốn ở lại, mấybửa nay tụi bây hổng thấy nó khóc sưng cả mắt đó sao ! ...

Cái thằng ...(Nam chặc lưởi) Nghe chưa hết cứ ham cãi ! Tao biết vậy rồi, cái khó là thằng Thu ở lại thì ... nó sẽ ở đâu, ăn ở đâu ? ...
Nghe tới đây cả bọn lặng đi như chợt hiểu ra ... Ðúng là rối thiệt ! Lễ sóc (biệt danh nhanh như sóc) mắt đỏ hoe, mếu máo:
Hứ ! Vậy hổng còn cách nào giữ anh Thu ở lại hả ? Ai thay ảnh múa lân, ai múa côn giỏi bằng ảnh ... Em muốn ảnh ở nhà à, em muốn ... Rồi nó òa khóc ngon lành,. Bé Nhi (nhí nhất trong đội Lân) cũng khóc theo, cả bọn nhìn nhau bối rối. Huy có vẽ bình tỉnh hơn, khoát tay:

- Thôi ! Ðừng khóc nữa ! Thiếu gì đường để giú ?đường? để giúp thằng Thu ở

Thiệt hả anh Huy ? Lễ sóc nín khóc, lau vội nước mắt. Huy khẻ gật đầu. Nó cũng lo lắm ! Nói là nói vậy chớ, cũng không biết tính làm sao. Nhà tụi nó, phần lớn là nghèo, có đứa còn hổng có nhà phải ở chợ ...! Thằng Lộc lên tiếng dứt khoát:

- Không lo ! Tôi sẽ nói với má tôi nhận nó làm con nuôi, ăn ở nhà tôi !

Cả bọn ồ lên rạng rỡ như đã gỡ được chỉ rối. Bé Nhi Nhanh miệng:

- Hay thiệt! em chịu liền, em sẽ nhịn tiền ăn sáng để góp vô phụ giúp anh Thu!

Thằng Hải cũng chưa an tâm lắm, nó cứ nhấp nhỏm, hết nhìn thằng Xuân, lại nhìn thằng Nam. Thằng Xuân nãy giờ im lặng, lên tiếng:

-Hay là tụi mình gặp anh Phụ trách, xem ảnh có ý kiến như thế nào ?

Thu cùng anh phụ trách đến tự bao giờ, mắt nó đỏ hoe buồn buồn. Anh phụ trách kéo Thu ngồi xuống, chậm rãi nói:

- Anh hiểu hết rồi ! Các em có ý rất tốt, anh em sinh hoạt trong nhóm, thương yêu nhau, chia tay ai mà không lưu luyến ! Nhưng Thu phải đi theo gia đình, giống như chim con không xa tổ, xa mẹ. Thu đi rồi, chắc có ngày cũng về thăm mấy em... Có phải không Thu ?

Thu gật đầu, khẻ dạ, mặt đỏ bừng lên ... Buồi họp tạm chấm dứt, cả bọn thở dài lặng lẽ. Thằng Nguyên đứng ra Ðăng cai dẫn mọi người đi ăn kem ... anh Phụ trách nhìn các em, cứ áy náy ... và cảm thấy mình như có lổi”...

Hãng hàng không Việt Nam, thân mời quý khách đi chuyến bay số ... đến cửa sân bay số ... để chuẩn bị khởi hà“...Hãng hàngTiếng loa phóng thanh phi trường vang lên. Phòng chờ đợi của sân bay chộn rộn hẳn lên ... Người đi, kẻ ở bịn rịn ...

- Anh Thu đi mạnh khỏe nha! ... Thu ơi nhớ tụi này nha !...Thu đi nhớ về. 

Tiếp theo là tiếng khóc òa lên nức nở của bé Nhi, bé Phụng, nhóm con trai cố gắng lắm, nhưng cũng sụt sùi, nước mắt cứ tuôn ...Mọi người có mặt trong phòng chờ đợi, nhìn cảnh bọn con nít chia tay lưu luyến cũng phải mũi lòng.

Tiếng phát thanh viên phi trường lại vang lên ! Bé Nhi, Lễ sóc, thằng Phương cứ ghì chặt thằng Thu khóc toáng lên, thằng Hải nổi tiếng là chì nhất trong bọn cũng không cầm được nước mắt, mấy đứa lớn khẻ chào, đứa vổ vai, bắt tay lư “chì” nhất

Bác Hai Gái - Mẹ Thu - bước đến vỗ về:

- Ờ Thu đi, rồi hôm nào bác lại dẫn về thăm các cháu! Thôi đi nhanh lên con !

Bác Hai nắm lấy tay Thu bước ra...Mắt Thu như nhòa đi, rồi tuôn chảy - những giọt nước mắt nóng hổi tưởng như không bao giờ dứt ... Không đứa nào bảo đứa nào, cả bọn hét to lên:

- Thu đi mạnh khỏe ! Nhớ về ... nhớ về, đừng quên Ðội Lân nghe ...!

Nước mắt của anh phụ trách, của Nam - Ðịa, của tất cả các bạn trong đội lân trào ra ... 

Ông địa không chỉ biết cười, mà còn biết khóc nữa.

 



 


 

..