.

 Truyện ngắn:
NHƯ MÂY TRỜI
Huy Văn




Võ sinh reo lên khi Thành ra lệnh tan hàng. Bỏ mấy đứa nhỏ ồn ào ngoài kia, đi đến phòng thay đồ riêng của mình, chợt nhớ đến Liêm. Thiếu anh ấy, tự nhiên Thành phải làm người lớn trước bọn chúng. Thành thấy nhiều khoảng trống nào đó sau lưng.

Rời võ đường, trong đêm tiếng hát vang ra từ ngôi nhà nào đó, Thành chợt nghe bâng khuâng. Đêm thật mát, cổ họng thật khô. Thành nhớ đến chiếc xe xay trái cây, ở một góc đường mà mình thường cùng bạn bè ra uống sau giờ tập mệt mỏi, hay những giờ hét thật to trong võ đường cho võ sinh tập luyện.

Trên lề đường, Thành thoáng thấy lớp nam, nữ võ sinh cùng tập chung đang Đấu chuyện xôn xao. Hình như Bu con nói chuyện có vẽ tương đắc lắm vì chàng thấy chúng cười vớinhau. Trong trí Thành gợn lên bóng hình ở một nơi mù khơi. Tự nhiên, Thành thấy mình già đi, và cười với ý nghĩa nầy.

Thành cho xe rẽ vào ngỏ cửa võ đường Petrus Ký, anh Liêm và các anh lớn đang họp tại đây, để bàn về cuộc lễ sắp tới. Cuộc họp chắc vừa xong, Thành thấy các anh đang nói cười đi ra cửa. Thấy Thành đến, các anh bảo đi uống nước luôn. Thật là sướng, hôm nay hết tiền lại được bao, mình thực có lộc ăn, Thành nghĩ thầm như vậy.

Và cả bọn kéo đến xe trái cây quen thuộc.
- Bửa nay Hùng khao, cứ việc kêu ly lớn.
Cả bọn cười to khi anh Liêm nói, trong tiếng: Chết tôi rồi của anh Hùng.
Xe trái cây xay nầy rất ngon, có hai cỡ ly, nhỏ và lớn, dĩ nhiên nhỏ thì ít tiền hơn.

Tuy ôm bụng nói chết tôi rồi, nhưng anh Hùng không phản đối và thức uống được bày lên, cả bọn đều khát nên uống ngay, bổng anh Hùng hỏi:
- Sao Khánh, chuyện ông tới đâu rồi, cho nổ đi chứ, giấu mãi vậy ?
- Chuyện gì mà ghê vậy ? 

Liêm hỏi tiếp, đưa mắt ngó Khánh. Tôi thích cặp mắt anh, cặp mắt theo tôi nghỉ thì như một nhà văn nào - Doãn Quốc Sĩ thì phải - đã viết, là dù cả người anh lún hẳn xuống bùn, chỉ còn lại đôi mắt người ta cũng tin tưởng được ở anh.
Nghe hỏi, anh Khánh không trả lời ngay mà chỉ cười cười, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đâu có gì đậu, Hùng nói chơi mà .
- Nghi ông lắm đó. Liêm nói.

Thành chợt nhớ đến buổi sáng chủ Nhật, gặp anh Khánh đi với chi Huyền trong hành lang Eden. Thành đưa mắt nháy anh Khánh và anh vừa lắc đầu vừa nháy lại, ra ý bảo đừng nói. Nhưng anh Hùng thấy và nói to:
- À ! thằng nầy biết, nói đi Thành.

Thành nhìn anh Khánh, thấy anh lắc đầu nữa, nên Thành nói thôi, cả bọn cùng cười.
Hồi ra xe đi về, anh Liêm hỏi Thành chứ võ đường có gì lạ không, Thành bảo không.
Nhớ đến sự vắng mặt của Hoa và Hương, Thành ngần ngại trong thoáng chốc rồi nói cho anh biết. Anh sa sầm mặt lại khi nghe điều này:
- Chắc tại chuyện anh rầy nó.
Thành nhìn anh thông cảm.
- Tại tụi nó, anh có rầy nhiều gì đâu.
- Thôi anh về.
- Ừ anh về. À mà hồi nãy chuyện anh Khánh với chị Huyền đó
- Anh biết rồi, làm bộ hỏi chơi, chọc Khánh đó chứ.

* * * * *

Những nhẹ nhàng ở xe trái cây, thoáng biến mất theo hai hàng cây cao và đen hai bên đường. Liêm thấy thật sự nặng nề, nghe trĩu xuống một cái gì đó không diễn tả được. Công việc nào phải làm, công việc nào phải giải quyết. Đôi khi Liêm thấy tương lai mình xa tít, khỏi tầm tay. Đầu óc không muốn nghĩ ngợi nữa, muốn name thật êm, thật tình. Làm và giải quyết những công việc bình thường, những công việc khỏi phải suy nghĩ về chương trình, tiến triển, giai đoạn, bố cục... Liêm cố quên hết những phiền toái mà mình phải gặp trong lối đối xử hằng ngày. Liêm trở nên bất bình thường, những lỗi lầm không đâu nối tiếp, vài chuyện tình cảm vớ vẩn mà trở nên rắc rối. Muốn ngũ cho quên hết, Liêm chạy nhanh về nhà.

Nhà đã ngũ hết, Liêm đi thật nhẹ, làm việc thật nhẹ. Khẻ bật đèn bàn viết. Ánh sáng chói mắt Liêm, trên bàn sách vở ngổn ngang. Nhớ đến các bài phải làm ngày mai trong lớp. Liêm không ngũ ngay được và bắt đầu học bài cho ngày mai. Chồng Cua đầu với những con số, những ước tính làm Liêm mệt đừ.

Đó là những lúc Liêm nhớ đến người yêu thật nhiều, ai cũng có một người để thương để nhớ. Liêm đã nói như vậy với nàng và bây giờ Liêm hỏi lại chính mình có đúng vậy không, khi Liêm thấy một vài sự việc khác thường. Đó có là sự phản tỉnh không, Liêm đã phản tỉnh như vậy bao nhiêu lần rồi trong đời sống. Liêm nhớ đến những đêm dài thức trắng cho Tú Tài 1 rồi tú tài 2.... Và cứ tiếp tục nếu Liêm muốn lên cao bằng đẳng cấp. Liêm quây quật với ý nghĩ về sự nghiệp, người yêu, tương lai bao nhiêu lần rồi.

* * * * * * *

Chia tay với bạn bè, Khánh lên xe phóng đi. Khánh nhớ đến Huyền kỳ lạ. Huyền như là hình ảnh tuổi thơ - lứa tuổi Ô Mai - và Khánh ăn mãi không biết chán. Khánh khẻ hát một bài hát của Văn Cao, bài gì đó Khánh quên mất tên, phải tìm bản đó mới được, Khánh nghỉ như vậy.

Trời khuya, đường phố vắng người, Khánh chợt nhớ đến những thị trấn mà mình đã qua theo người cha làm công chức. Những lần ba lái xe Jeep chở mẹ chàng và chàng qua Châu Đốc, lên núi Sam chơi... Hình ảnh của hạnh phúc, Khánh là Tác Phẩm đầu đầy âm thanh thơ nhạc của tình yêu đôi lứa.

Khánh nhớ đến cuộc hợp vừarồi với bạn bè, hai người bạn thân trong môn phái. Khánh nghỉ đến cuộc lễ với chi tiết đầy ấp trong cuốn sổ tay nhỏ ở túi quần bên phải, cuốn ở túi quần bên trái dùng ghi công việc hàng ngày, cũng gần hết rồi, Khánh nghỉ, phải mua cuốn mới nữa mới được.

Lát nữa về làm bài cho ngày mai, chiều mai xuống Tổng Cục làm nốt công việc còn lại.

Cuối năm nay, chàng sẽ tốt nghiệp sư phạm. Họ sẽ cho mình đi đâu ? và còn cưới vợ nữa. Nghỉ đến đó, lòng Khánh rộn lên với hình ảnh của Huyền bay múa.
Nhà vẫn còn thức, em gái Khánh ngồi học bài, thấy anh về ngước lên cười rồi cuối xuống học tiếp. Nhà có con gái lớn như chứa bom, Khánh nghỉ thế và nhìn em kỷ hơn. Nó lớn hơn chàng tưởng tượng. Nhà có mấy đứa em mà đôi khi chàng như quên lửng, ngàyngày, đi từ sáng cho đến khuya, buổi cơm với đầy vội vàng. Coi có chỗ nào được phải nói má gả phức đi cho rồi. Khánh chợt nhớ đến những rắc rối tình cảm do mấy cô học trò lớn của chàng mang lại, mà chàng vừa giải quyết xong, chàng thở phào. Nhớ đến Huyền chàng nói thật nhỏ, anh yêu em, Huyền ơi.

* * * * *

Ly trái cây xay với nhiều nước đá làm Hùng lạnh thêm. Chiếc áo tay ngắn mà Thầy cho không đủ ấm, va Hung nhớ đến chiếc áo lạnh ở nhà. Nhưng mà hôm nay trong cái lạnh của đường đêm, chàng còn thấy một cái lạnh nào đó khuất lấp. Hình bóng của một người yêu tìm kiếmở đâu xa tít mà chàng muốn hụt hơi. Sao mình không thể yêu dễ dàng được. Cứ lựa một đứa con gái nào đó rồi yêu, rồi tán tỉnh, vậy mà chàng không làm được, trước mắt chàng đã qua bao bóng dáng nhưng chưa ai làmchàng xúc động. Hùng nhớ là có, hình như nó mơ hồ lắm. Nhưng chàng đã dẹp nó qua một bên.

Ở chàng, cô đơn đó thoáng chốc rồi biến mất như bong bóng xà phòng. Ở chàng, say mê bây giờ không là những tà áo, những mái tóc, những môi cười, mà là vông việc, công việc với những ước tính rõ ràng, với những chương trình, giai đoạn.... Chàng nghỉ thật nhiều đến một sự nghiệp ở tương lai và những người chung quanh mình. Nghỉ nhiều đến sự học tập để dọn mình trong đờisống. Hùng cảm thấy thương Liêm nhiều hơn ở những lao đao của nó. Hùng thấy có một cái gì còn non mà đã chạy mất đi. Ta sẽ làm gì được cho ta, cho môn phái, cho gia đình...

Hùng nhớ đến những người thân đã ra đi xa và loạy hoay trong vị thế mình. Hùng chợt đưa tay rờ lênmiệng, mình chưa có râu, hèn chi họ khó xử là pahỉ. Hùng khẻ cười một mình vì ý tưởng đó. Những buổi nói chuyện thân mật về một ý thức hệ Việt Võ Đạo làm Hùng cứ suy nghỉ mãi, tìm trong đó một hơi ấm cho công việc ngày mai.

Em gái Hùng mở cửa cho chàng vào và nói là ba đang đợi trên lầu. Hùng xúc động nghỉ đến người cha già đã làm việc mệt nhọc ban ngày mà còn thức đợi chàng về. Vừa đi lên lầu, Hùng nghỉ đến đứa con gái mà ba chàng muốn chàng lấy làm vợ.

* * * * *

Bãi đất trống, trải ra trước mắt, hơi nóng và mùi phân heo của dãy nhà chăn nuôi bên cạnh vô cùng khó chịu. Buổi trưa nắng thật gắt. Thành ngừng tay chặt cỏ, lấy khăn ra lau mồ nhôi đang đầm đìa mặt mày. Đưa mắt nhìn các bạn đang hì hục dựng cầu tiêu ở mé sông. Thành và một số ang em được chỉ định vào ban Công Tác. Ban nầy có nhiệmvụ sửa soạn đất cho kỳ trại nhân ngày lễ sắp tới. Cả bọn đã làm việc được hai hôm. Hôm nay chỉ còn một số ít công việc nửa là xong. Nhìn lại công trình mấy bửa nay, Thành nghe thật vui trong dạ, niềmvui của công việc, của sức cần lao, của việc làm thật sự. Niềm vui của tuổi trẻ dàn trải như con sông trước mắt, Thành nhớ mãi, cứ mỗi lần thăng một cấp, mỗi lần dự một lễ mang đai, cảm tưởng ràng buộc với môn phái càng thêm, càng cảm thấy gần gũi, hòa nhập với môn phái nhiều hơn. Thành nghỉ đến cuộc gặp mặt với các vùng sắp tới. À! Mình sẽ được gặp gỡ các bạn đó. Không biết sinh hoạt của họ ra sau ta ? Chặt! Mà cứ vài bữa tới nữa là biết chứ gì. Tuy nghỉ thế, nhưng Thành vẫn nghe nôn nao trong dạ.

- Chết rồi!
Tiếng la của Thuận làm Thành giật mình, nhìn ra mé bờ sông, cả bọn đang đứng cười nhìn Thuận đang loay hoay dưới nưới. Thì ra trong lúc lui cui đóng ván, Thuận trợt chân té xuống nước, nhưng không sao vì gần bờ, nước cạn. Khi Thuận vào trên bờ thì Thành cũng vừa nhận ra một điều là các bạn vô tình làm cầu tiêu ở phía trên dòng nước, trong khi bãi tắm lại ở mé dưới. Thành nói điều nầy cho các bạn nghe, cả bọn kêu trời um sùm lại lui cui nhổ cột, tháo ván lên và đem xuống mé dưới. Thành quay trở lại công việc mình. Trời dường như nắng gắt hơn.

* * * * *

Cuộc lễ đã diễn ra với tất cả nghi thức trang trọng, môn đồ khắp nơi trong nước đổ xô về dự lễ, họ đi bằng mọi phương tiện có được.

Chưa bao giờ Thành thấy có nhiều áo xanh như vậy, những khuôn mặt già dặn, nhượm nay nét phong trần bên cạnh những đôi mắt nai tơ hồn nhiên của các em bé. Những cô gái xuân thì bên các tràng trai trẻ. Thành nhớ như in, vẽ thành kính của mọi người trước mộ vị sáng tạo ra môn phái. Lúc đó tim Thành như dừng lại và chắc mọi người đều như Thành, thành nhìn khu đất, vùng hành hương của chúng ta,Thành lẩm bẩm và ngay lúc đó Thành mới hiểu ý nghĩa của hành hương, Thành không hiểu nỗi những chủ thể, những phản tỉnh của hiện sinh trong môn phái mà các anh Liêm, anh Hùng ưa bàn tán. Thành chỉ thấy niềm tôn kính vô bờ của mình đối với tên tuổi đó. Thành chỉ biết biểu lộ lòng kính tin bất diệt đó, bằng niềm hăng say của mình trong công việc chung.

Thành đi vòng chung quanh khu đất, các môn hữu đã trở về nơi sinh sống sau mấy ngày ở bên nhau. Những đống than tro, những củi vụn, rác rưới còn sót lại tạo torng lòng Thànhnhững luyến tiếc nào đó. Niềm mơ ước gặp gỡ đã được thực hiện, nhưng những vết tích để lại sao như nhắc nhở hình bóng những con người, những người Việt Nam như Thành, những người cùng với Thành tiếp tay nhau để làm cho quốc gia một ngày thêm tốt đẹp, nhân lọai thêm an vui. Thành thoáng thấy bóng hai người ngồi dưới hàng cây cạnh mé sông. Anh Khánh, chị Huyền, Thành đã nghe tin hai ngư ời chính thức hứa hôn, mình sắp được ăn đám cưới, Thành nghỉ, cầu cho anh chị dùng sức Tát Cạn Bể Đông của mình mà làm một cái gì. Thành mỉm cười trong khi cúi nhặt chiếc phu hiệu nhỏ với bảy trái núi của các bạn miền Tây.

 


 

..