Tùy bút: 
MẸ
H. Cường




Đêm nay ngồi gục đầu, mênh mang nhớ mẹ - hình bóng yêu thương hiền dịu nhất giờ đã xa xôi biền biệt - Đêm muà đông nơi xứ người lạïnh lẻo, con lần tay ngậm ngùi đếm lại - Bao nhiêu ngày tháng đã đi qua.

Mẹ! Mẹ là dòng suối ngọt ngào - Mẹ ! Mẹ là nguồn yêu thương nồng ấm ! Hình ảnh mẹ thiết tha gắn liền với bao nhiêu kỷ niệm buồn vui, bao nhiêu ngọt ngào thơ dại ! - Mẹ xa xưa ngồi bên ngọn đèn dầu, đêm đêm vá cho con manh áo vải, mẹ hát à ơi !

Mẹ ru con ngủ 
Con ơi con ngủ cho say
Mai sau khôn lớn nhớ ngày cha đi.

Những chiều mùa đông, dẫn con ra ngỏ, đôi mắt mẹ nhìn - ôi đối mắt đó là cả một biển trời nhớ nhung góp lại - cha con đi - Người đi mãi không về... Những chiều gió bấc., gió qua từ cuối dòng sông, mẹ nhìn con khôn lớn - Mẹ nuôi con bằng cả tấm lòng thiết tha hoài vọng, ôi những chiều mùa đông ! chiều năm xưa mẹ dẫn con ra nhìn về cuối dòng sông, phía biển lạ lùng ánh thái dương tàn úa - cũng những chiều mùa đông, những ngày tháng hôm nay con ra bờ biển lạ, con gởi hồn về phía đầu sông ! con lớn con khôn, con theo lời củ - những chiều hôm nay đứng từ một phương trời xa lạ, gục đầu con nhớ, mẹ ơi !..

Cha đã nằm yên! Đất nghèo quê hương phủ ấm hình hài người đi chưa vẹn chí ! con lớn con khôn, con nối tiếp hẹn thề - xin cha hãy ngủ yên, quê hương còn tan nát ! xin mẹ bớt sầu mong, con đi vì lỡ một nguyện thề - những đứa em thơ, những ngày tháng củ ! những lời ru bên một mái nhà đổ nát vì dấu đạn bom, những tiếng nấc thầm xót xa của mẹ, những bửa cháu rau chan cùng nước mắt... mẹ ơn ! con thương mẹ quá ! - mẹ biết không, con lớn khôn từ đó, con bỏ học đi qua dòng sông từ đó, con theo bài hát ngàn năm ! con chợt đánh mất vòng tay yên ấm nhất đời của mẹ!.

Mẹ ơi ! tóc mẹ giờ chắc đã trắng như sương ! hai cuộc chiến chinh một đời hoài vọng ! Biết đến bao giờ con mới về để tìm lại trong tình thương yêu người hiền mẫu, một chút ấm êm sau nẻo đường dài long đong !

Mẹ ơi ! mẹ là gia tài quí giá nhất ! gia tài mà con đã đánh mất từ ngày nào, mùa đông năm xưa ! mùa đó con đi, con vào cuộc turờng du không hẹn ngày trở lại ! mẹ chắc thật buồn, nhưng chắc mẹ vẫn yên tâm vì con khôn lớn, con đi như lời mẹ hát ngày xưa - Con theo tiếng gọi lên đường, à à ơi ! tiếng gọi quê hương...

Con đã đến ngọn đảo hoang, Pulau Bidong chập chùng sóng vổ, hai năm nắng cháy khô tình người, hai năm nắng rạng rỡ soi tình đồng đạo ! Con phá núi làm nhà, con đốt rừng làm rẩy - hai năm qua như nhịp sóng vỗ vào lưng đồi, những tách trá chát chua nhưng hàm chứa lòng thương yêu ngọt ngào, đệ huynh đợi nmhau torng buổi đói cùng cực... Con đã đến Mỹ Châu, con đã lăn xã vào đời sống với một niềm tin yêu mãnh liệt ! Mẹ ơn ! ngày tháng mênh mông con vẫn nhớ - Mẹ và một nửa đời con bỏ lại bên kia!

Xin một chút bình yên cho mẹ và quê hương bên kia ! xin một trời yêu thương cho anh em ngồi lại với nhau, lòng thôi thù hận! Xin cho con được dại khờ về bên gối mẹ, nhẹ nhàng dâng chun trà ngọt buổi bình minh!

Quê hương ! Môn phái ! lời Việt Võ Đạo ca là lời mẹ ru bi hùng qua bao thế kỷ ! hình ảnh mẹ đã hòa lẫn vào hai tiếng quê hương, chí lớn của cha đã hội nhập vào tình yêu

Người Việt Võ Sĩ !
Hôm nay con bước ra đời 
Lòng như mây trắng tời bời phiêu du...

Mẹ ơi ! hôm nay con mặc áo Trùng Dương, con đi gọi đời, con đi say dựng tình người - Lòng nhớ nhung và lòng con yêu kính mẹ còn đây, thật nhiều, thật thiết hta. Nhưng lòng yêu thương loài người bao la khốn khổ vẫn còn đây và nặng tha thiết !

Thôi ! mùa xuân đã về ! mẹ vui lên, mẹ nhé ! mẹ cứ yên tâm vì con ! Mẹ cứ vui vì con - con đi ra đời với lời ru ngày củ, con vẫn bằng lòng cho dù rằng đường đời và tình người nhiều khi trắc trở, đắng cay ! xa vòng tay mẹ, nhưng con còn vòng tay đồng đạo - xa quê hương và tình mẹ, nhưng con vẫn được ấm lòng vì những tâm tình thiết tha, trói buộc đệ huynh trong cuộc hành trình dài KHAI PHÁ mẹ ơi !


H. Cường.

 


 

..