CHÍNH ÐỀ
Nguyễn Toàn Trung


Tuổi Trẻ thường coi trời bằng vung, thích tranh đấu, muốn phụng sự, muốn làm nên nhiều việc to tát trong đời. 
Lửa nồng nhiệt thường nung đốt Tuổi Trẻ, khiến cho Tuổi Trẻ bị mờ mịt không nhận đâu là hầm hố gai chông, nên ngạo nghể xem đường đời chỉ toàn bằng phẳng. Thế rồi sau những thành công nhất thời bổng dưng tuổi trẻ bổng thấy mình trơ trọi, bước đường đi không còn thấy hướng tiến, muốn lui cũng không biết thế nào lui. rồi cuồng phong lại nồi dậy, thách đố lại trổi lên, phía trước là hố hầm chông gai xô đẩy tuổi trẻ vào tròng, chấm dứt một cuộc đời oan nghiệt. Ô Hô ! thương thay cho Tuổi Trẻ vì đâu không tránh khỏi trạng thái sôi nổi cùng quẩn khắc nghiệt của cuộc đời nầy, mà chúng ta vẫn thường thấy đầy dẫy khắp mọi nơi, hiển hiện trong mọi lúc !

Lại có những Tuổi Trẻ trầm tỉnh hơn, chính chắn hơn , biết được đường đi nhiều hố hầm, đường đời nhiều cạm bẩy, nên không vội vã lao đầu ngay vào những cơn lốc quay cuồng xuẩn động. Nhưng ác nghiệt thay trên cuộc đời nầy con tạo vần xoay cuộc thế đổi dời - nên con người không thể đứng yên một chổ ! Lại thêm trước mặt là đỉnh cao danh vọng, sau lưng là những lời cám dỗ êm tai, bên trái nầy đây toàn là nghịch cảnh không chiều theo ý người, bên phải nầy đây là tính tật lâu đời còn tích lũy. Thế nên trong cái thế mây mù khói độc bao phủ xung quanh, trạng thái chính chắn, trầm tỉnh chỉ có thể thoáng hiện nhất thời, dể rồi sau đó rã tan như bèo ảnh khi cơn gió đời thổi lên. 

Tuổi Trẻ trở nên bàng hoàng cô đơn đau đớn cho một tậm sự bi quan cùng quẩn của cuộc đời mình. Ðôi khi oán trời - trách người - ghét mình và căm hờn cảnh ngộ, rốt cuộc những trạng thái bất mãn, hờn oán vu vơ cộng thêm những tư vọng phức tạp, đa tạp thoáng chốc đã trở thành vùng đất khô cằn ô nhiểm tiêu hũy sinh lực, gặm mòn sức sống. Tài - Ðức hết chổ phát sinh, chẳng khác nào như một cây khô héo trơ cành trụi lá giữa trời, tuy còn trông thấy đó nhưng đã chết từ bao giờ. Và khi từng cơn gió đời lại nổi lên, thì ô hô ! cũng xót thương cho một cuộc đời gãy đổ. Than ôi ! khi đại sự của cuộc đời mình đã gãy đổ rồi, ví như cây khô trơ gốc trụi cành nằm kia thì làm sao cứu vãn, nguyên ủy cũng do vì thiếu Huấn luyện và Chuyên Nhất mà ra, vậy nên cần phải kíp Tĩnh tâm lại, thật cẩn trọng, thật chuyên nhất mới mong cứu vãn kịp thời.

Lại có những lớp người Tuổi Trẻ từ thơ dại đến lớn khôn, được bao che, ấp ủ, vỗ về, và chiều chuộng trong vòng tay Cha Mẹ. Cuộc đời chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường của gia đình và trí thức được tô điểm mở rộng bởi một mớ kiến văn Thuần Lý cô đọng của sách vở và nhà trường, rất ít khi có dịp thực tập giao hòa với mọi biến động của xã hội bên ngoài. Với cặp mắt nai tơ và với cánh chim bé nhỏ, nếu bất chợt phải bắt buộc lướt phong ba, thì thường phải gánh chịu những thiệt thòi trắc trở và thường hay bị sóng dập gió vùi .... Nhất là lại hiện đang có mặt tại vùng trời Âu Mỹ, đất của văn minh cơ khí, xứ của vật chất phồn hoa, lại là nơi xuất phát của Chủ Nghĩa hiện sinh thác loạn. 

Bên cạnh những vật chất tiện nghi đó, nhất là bước đường đời non dạy chưa đủ trình độ nhận chân Lý Tưởng, chưa gặp được đoàn thể tốt để học hỏi trau giồi, không có bàn tay gìn giữ của cha Mẹ và gia đình, thì sự định hướng tương lai đối với tuổi trẻ đâu cần gì ! Nếp sống Ðạo Lý phương Ðông trở thành mơ hồ và lạc hậu đâu có lợi ích gì, bây giờ cần nói tiếng người cho giỏi, ăn mặc cho đẹp, lấy bằng cấp cho cao hoặc đi làm để kiếm tiền cho nhiều hầu tiêu xài thỏa thích nở mặt với người, hặc lấy vợ ngoại quốc và lấy chồng ngoại quốc để hiểu biết với người ta lai ít bận rộn hơn. 

Rốt cuộc rồi cuộc sống quay cuồng, làm tôi thị dục, làm vật sản xuất, và làm ngưởi không hề biết đến nguồn gốc Quê Hương thâm thẩm, tuy còn nhớ còn thương nhưng đâu còn Tâm Tư và thời gian để nghĩ đến, thì nói chi đến cảnh đất nước lẩm than, bao triệu người rên xiết làm sao thấy ?! Làm sao nghe ?! Ô hô ! thương thay cho Tuổi Trẻ Việt Nam, đại đa số chết dần mòn tại quê hương trong hận thù giai cấp, trong gông cùm xiềng xích, trong căm hờn u tối, trong đói nghèo tật bệnh ! ... Một thiểu số khác lại chết dần mòn tại quê người đất khách trong vật chất phồn hoa, trong gông cùm tự kỷ, trong thụ hưởng cầu an hoặc đang chán chường tuyệt vọng. 

Ôi Tuổi Trẻ Việt Nam ơi có tự thức để mà xót thương cho thân phận mình không, để rồi sau đó vùng lên quyết tìm phương tự cứu ?! Tự cứu thân phận mình, gia đình mình, dân tộc và tổ Quốc thân yêu ! Nhất là tự cứu lấy thân phận nhược tiểu của một Việt Nam đang điêu tàn quằn oại ! Ôi ! Tuổi Trẻ Việt Nam ơi! cũng vì chưa đủ Tự Thức nên đất nước điêu tàn nhà tan cửa nát, ngày hôm nay nếu chúng ta chưa đủ tự thức thì nòi giống Tiên Long và mãnh đất hình cong như chử S nầy liệu có còn tồn tại trên hình thắng địa cầu nầy nữa hay không, vì thanh niên là rường cột của quốc gia - nếu rường cột đã gãy đổ thì đất nước còn gì ! !.

Chúng ta không bi quan và tự hủy cuộc đời trong vô vọng. Nhưng chúng ta vẫn cứ ngậm ngùi trong nổi ngậm ngùi của quê hương dân tộc. Ngậm ngùi để vùng lên tự cứu chớ không phải ngậm ngùi để kêu than và trách hờn vô vọng. Vì lịch sử Dựng Nước - Giữ Nườc và Mở Nước của Nòi Việt vốn đã có sẳn truyền thống đó xuyên xuốt trên 4000 năm lập quốc. Chúng ta đã không tránh được nổi ngậm ngùi ắt hẳn chúng ta cũng phải Học và Tập cho dược cách chiến đấu kiên trì Dũng liệt của nguồn mạch Tiên Long. Lại nữa trong vũ trụ nầy con người và vật thể đều Ðang Ði, Ðang Trôi theo dòng thởi gian HƯNG - HỦY- THỊNH - SUY. Trong Nhị Thập Niên trước chúng ta đang đi dần đến suy (ngày nay). biết đâu trong Nhị thập Niên nầy chúng ta đang đi dần đến Thịnh (tương lai). Nhưng Thịnh - Suy vốn là thường tình của vạn vật - không có gì đáng để bận rộn. Lại nữa Ngoại cảnh cho dù có là NGHỊCH hay THUẬN cũng đều có sẳn 2 mặt tương đối tác vi lẫn cho nhau. Nếu biết dùng thì sẽ Tương Sinh, nếu không biết dùng thiø sẽ thành Tương Khắc. Nghịch Cảnh nếu biết Dùng thì sẽ thành Sinh cảnh thuậïn lợi cho một chu trình hoàøn tất hơn, còn nếu không biết Dùng thì dù có là Thuận cảnh cũng thấy toàn là chướng ngại mà thôi. 

Ví dụ như Nước với Lửa trong có vẻ khác nhau, vì lửa có thể đun sôi nước và nước có thể dập tắt lửa. Nước biểu tượng cho Thuận tính, Lửa biểu tượng cho Nghịch tính. Nhưng thưc tế trong đờiø sống ta thấy nước và lửa đều là 2 nhu cầu tối quan thiết cho con ngươì. Mặt khác nước có thể nhận chìm người và lửa lại có thể đốt cháy người. Thành ra chúng ta không bao giờ bi quan trong Cảnh Ngộ khốn cùng nầy để rồi buông trôi than thở. Lại càng không bao giờ lạc quan đền nổi trở thành thụ động, làm kẻ bàng quang vô tình trước hằng bao đau khổ của sinh dân và viễn ảnh tối đen của nòi giống, như loài gổ đá vô tri không tình không nghĩa. Tuổi trẻ Việt Nam ơi xin hãy vùng lên ! Hãy vượt ra những cái nhất thời để có đủ sức bền tạo dựng công nghiệp nghìn đời, trước tự cứu mình - sau mang lại ánh bình mình cho Lạc Việt.

Nhưng sức bền của tuổi trẻ muốn có không phải là chuyện dễ dàng. Trước nhất đòi hỏi ngay chính tuổi trẻ phải có đủ Quyết Tâm Tự Cứu, biết dấn thân một cách sáng suốt trầm tỉnh, biết hăng say một cách tuần tự kiên trì, biết nhìn thấy lẫn cả Ðại Toàn và Tiểu Cuộc, biết khiêm nhường trước những thành công nhất thời để tự nhũ lòng nung chí tiến gần hơn lý tưởng của cuộc đời mình, và cẩn trọng hơn cả là biết nhìn sâu vào bản ngã, để Tồn Hữu đủ - Bổ bất túc cho con người thực của mình có đủ được tầm vóc lớn lao hơn. Hay nói cách khác là biết mài cực bén lưởi gươm thần Cách Mạng Tâm Thân trong đời sống hầu hội đủ Hùng Uy Ðại Ðộ khiếp phục lủ Nội Tặc, Ngoại Tà xuyên suốt được bước đường lý tưởng. Ðó chính là sứ mệnh cao trọng và công trình lao tâm khổ trí của các bậc Lãnh Ðạo và các nhà Cách Mạng Chính Trị trong việc giúpTuổi Trẻ tự sinh tạo Sức Bền, hoàn thành Ðại Cuộc Cứu Quốc.

 

 


 

..