CÁI ÐẸP CỦA NGƯỜI NỮ
Trung Nương


Tâm lý người nữ ai cũng muốn mình đẹp, muốn tài giỏi, muốn được nhiều người thương yêu chiều chuộng. Nghĩa là bao giờ cũng mơ ước cho mình có một nhan sắc, muốn người khác phải phải vì mình, phải quan tâm săn sóc, lo lắng cho mình, muốn hạnh phúc ấm êm, sang giàu v.v... từ những ý nghĩ đã tìm ẩn trong tâm thức rồi, nên khi thấy mình không được đẹp, không được nhiều người quan tâm, đưa đón thì buồn tủi, oán trách tạo hóa v.v...

Còn khi được chút nhan sắc hay tài giỏi một khía cạnh nào đó thì tự cao tự mãn, cho mình là tài giỏi, sống luôn nhìn đời là màu hồng là hoa gấm. Thế nên tục ngữ có câu: Cái nết đánh chết cái đẹp, cái đạo lý sâu xa tiềm ẩn bên trong - nhắc nhở cho ta rằng cái đẹp của người nữ không chỉ ở nhan sắc, phấn son, ăn mặc sang trọng. Mà cái đẹp toàn vẹn cao quý của người nữ là đẹp của cả ý ăn, ý sống sâu sắc trong tâm hồn và ý thức.

Hoa đẹp ai cũng thích ngắm, của quý ai cũng muốn tìm. Nhưng người ngắmhoa có quý hoa là do hương hoa và người được của quý có giữ gìn và quý trọng nó hay không là do những cái cao quý tiềm ẩn bên torng. Vì vậy mà ta thấy có loại hoa được dâng trong ngày thiêng liêng, săn sóc một cách thật quý trọng, còn có loại khi nhìn vào thì người đã muốn tránh xa.

Phận nữ của chúng ta cũng ví như loài hoa, nếu ta chỉ lo trang điểm phấn son cho đẹp, lo đưa đòi ăn mặc cho sang, lo chạy theo cuộc sống của xã hội, và luôn muốn ai cũng phải quan tâm, lo lắng và săn đón mình mà quên đi việc tập rèn cái hạnh, cách sống và tính nếp ở bên trong cho sâu sắc, thì rồi cái đẹp nhất thời của ta sẽ là cái họa đau thương cho đời ta sau này. Vì hoa nở rồi tàn, sắc đẹp có ngày tàn phai, như những loài hoa quý dù màu sắc có tàn phai, như nhng lòi hoa quý dù màu sắc có tàn phai nhưng hương thơm vẫn tỏa ngát khắp nơi và phảng phất mãi.

Ta cũng thế, nếu ta chỉ lo cho cái đẹp bên ngoài, rồi thời gian qua đi,nhan sắc sẽ tàn phai. Không người săn đón, chiều chuộng, rồi buồn chán, oán ghét đời, tâm tư bất định buông trôi theo dòng thời gian - định mệnh. Vì bên trong tâm hồn và tư tưởng đâu có gì căn bản cho cuộc sống để đi đến tương lai, vươn lên trên đau buồn khó khăn của xã hội gây ra.

Trong cuộc sống bao giờ con người cũng ham muốn của lạ, của mới và của đẹp. Nhưng khi được như ý muốn rồi, có quý trọng hay không là do tính chất cao quý tiềm ẩn bên trong. Nếu ta chỉ lo cái đẹp nhất thời của mình, lo chạy theo cái vui buồn nhất thời của tuổi trẻ mà không lo kiện toàn chiều sâu bên trong thì rồi sau lúc ham muốn của lòng người, nguời sẽ quay đi. Sự thật của cuộc sống là thế đấy, muốn đời mình hạnh phúc, muốn giữ người thì ta cần phải có Ðức - Hạnh, phải có tư cách cao xa. Ta thường nghe nói: Nồi nào úp vung đó, tư cách mình không có, đức hạnh bên trong cũng không, chỉ có cái đẹp bên ngoài thì bao giờ cuộc đời được hạnh phúi: ?Nồi nào
Vì vậy ở đây tôi muốn nói: Cái đẹp của người Nữ là cái đẹp toàn vẹn, cao quý, chứ không phải chỉ cái đẹp ở bên ngoài. Ngày xưa vai trò của người nữ chỉ trong phạm vi gia đình, lo cho cha mẹ, lo Công - Dung - Ngôn - Hạnh . Rồi khi xuất giá thì suốt đời vì chồng, vì con, không được chen chúc vào việc xã hội.

Ngày nay xã hội phát triển, con người cũng tiến theo dòng phát triển của xã hội, giới nữ chúng ta được bước vào xã hội, được học và làm v.v.. Vai trò của nữ giới không còn hạn hẹp bên trong phạm vi gia đình, nhưng cũng không thể vì thế mà quên đi vai trò, bổn phận, trách nhiệm của mình, quên đi tứ đức: Công - Dung - Ngôn - Hạnh mà ta cần phải có. Xã hội thì phức tạp, lòng người vô tận, nếu ta cứ lo vui buồn theo cách sống của xã hội lo chạy theo cái đẹp của người, thì rồi sau một thời gian ta không còn là ta nữa.

Khi ta có đủ chín chắn, sống - xử sâu sắc, ung dung, bình thản trước khó khăn, lời nói ôn nhu ngọt ngào, dịu dàng và đức hạnh vẹn toàn, thì chính cái đẹp của tâm hồn, của đức hạnh từ bên trong sẽ toát ra ngoài một nét đẹp cao quý, mọi gnười nhìn đến đều kinh mến. Ta vẫn thường nghe nói là nhìn qua nét mặt của người thì sẽ biết được người đó lành - dữ ra sao v.v.. Vì trong tâm hồn và trong tư tưởng ra sao thì nét mặt hiện rõ như thế ấy.

Cái đẹp như thế mới tồn tại mãi, đẹp như thế ta cần nên có. Nói đúng hơn là cần pgải đạt được nhất là trong cơn nước mất nhà tan, lòng người ly tán, làm thân sống tạm nơi xứ người. Bình thường muốn thành công thế đã khó, mà giữa cuộc sống tây Phương này lại càng khó hơn. Nói thế không có nghĩa là ta sẽ không đạt được trong đời, không việc gì khó, một khi đã quyết tâm và đặt hết tâm trí vào việc, thì rồi dù việc có khó đến đâu cũng thành công.

Ta mãi mãi là người tóc đen mũi tẹt, và da vàng, mãi mãi là người Việt Nam, là con cháu Lạc Hồng thì chúng ta không thể quên đi đạo lý ông cha, quên đi truyền thống dân tộc cũng như vai trò, bổn phận và trách nhiệm của ta. Tại sao người Tây Phương họ lại quý trọng phụ nữ Á Ðông? ! nếu nói về sắc đẹp ở bên ngoài chưa chắc phụ nữ Á Ðông lại hơn được phụ nữ Tây Phương. Vì vậy ta đừng nên nghĩ đến cuộc sống nhất thời mà quên đi bổn phận vai trò, quên đi việc kiện toàn chiều sâu bên trong. Vai trò và bổn phận cũng như trách nhiệm hiện thực nhất của ta là cách sống - xử, chăm sóc cha mẹ anh em và công việc gia đình.

Trong ồn ào vẫn an định, trước cám dỗ vẫn an nhiên, trước khó khăn vẫn có thể bình thản, ung dung tiến bước. Ðừng nên chạy theo cuộc sống của người và cái ham muốn nhất thời của tuổi trẻ, để rồi sau này ta phải vướng đau thương và làm mất đi cái cao quý của người phụ nữ Việt Nam nói riêng. Cái đẹp của phụ nữ là thế chứ không phải đẹp ở nhan sắc, phấn son, ăn mặc đua đòi sang trọng.

 

 


 

..