Không Sao Chổi sao được khi cứ mỗi lần gặp là y như rằng không bị la mắng thì nó cũng sẽ bị phạt. Trong buổi tập không sửa tay sửa chân không la không mắng nó là Sao Chổi không chịu được hay sao á (đó là theo cái lối suy nghĩ của nó). Phạt nhảy công lực, bắt tập riêng những đòn chưa tập được sau khi tan lớp, đủ thứ kiểu hình phạt Sao Chổi dành cho nó và khỏi phải nói nó ghét cay ghét đắng cái điều đó. Có lần tập xoạc chân nó không chịu ép thế là Sao Chổi cầm chân nó kéo thẳng ra giúp nó ép chân bằng được, nó đau đến phát khóc và trong lòng thì tức anh ách. Nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó điều mà nó giận Sao Chổi cả tháng trời điều mà nó bảo rằng nó hận sao chổi đến tận xương tận tụy điều mà nó thề là mối hận này nó sẽ khắc cốt ghi tâm ( những lời nói đằng đằng sát khí của một cô nhóc 12 tuổi đang thốt ra trong sự ấm ức lên tới đỉnh điểm) khi mà Sao Chổi phể bình và chê bai nó thẳng thừng trước mặt cả lớp. Một con bé lúc nào cũng được thầy khen, lúc nào cũng tiếp thu nhanh và học cực tốt, một con bé được xem là niềm tự hào của câu lạc bộ Vovinam giờ đây bị Sao Chổi làm cho sụp đổ hình tượng ngay trước mặt các " phan hâm mộ" của nó hỏi tai sao mà nó không tức không giận cho được cơ chứ. Lòng tự ái trong con người nó dồn lại thành một trái bom to như thể nếu nổ tung thì sức công phá có thể hủy diệt cả một thành phố. Nó chạy ra ngoài ôm mặt khóc nức nở mặc cho thầy cho các anh chị dỗ ngọt thế nào cũng không nín khóc, mọi người bày đủ trò để dỗ dành nó nhưng điều làm cho nó không thể nín khóc được không phải là thầy và các anh chị không thể không làm dịu đi được nỗi ấm ức trong nó mà đó là sự hững hờ không thèm để ý đến nó của Sao Chổi. Thế là cả tháng đó nó không thèm nói chuyện, không thèm tập cùng, không thèm nghe lời Sao Chổi nữa....


Nhưng nó phải cảm ơn Sao Chổi về tất cả những điều đó vì một ngày nó biết được rằng...

Sao Chổi kéo chân nó đến đau điếng người vì sao chổi biết được khả năng của nó có thể xoạc chân được nhưng nó thì cứ lì ra không chịu ép cơ thể tập. Sao Chổi phạt nó nhảy công lực nhiều quá đến nỗi mà nhờ điều đó nó có thể dễ dàng vượt qua phần thi thể lực trong khi các bạn đồng môn của nó thì nhăn nhó khổ sở lắm mới hoàn thành được phần thi và nó nhận ra rằng hình phạt dành cho nó không phải là hình phạt mà là một cách Sao Chổi rèn luyện thể lực cho nó nhưng vì nó quá lười và bướng bỉnh không bao giờ chịu nghe sự sắp đặt của ai nên Sao Chổi đành làm thế. Sao Chổi bắt nó luyện tập cuối giờ không phải vì nó yếu kém thua bạn bè mà là vì Sao Chổi muốn hoàn thiện hơn nữa những gì nó đã làm được. Và điều quan trọng nhất nó nhận ra được là nguyên nhân và lí do tại sao Sao Chổi lại để cho nó nuốt cục tức to đùng mà đến giờ nó vẫn thấy ấm ức, lí do là vì Sao Chổi đang dần thấy nó lười biếng kèm theo tính tự kiêu tự ngạo khi cho rằng nó là đứa học trò giỏi nhất lớp sau trọng những lời khen của thầy và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn và để ngăn chặn cái ngòi nổ có thể hủy hoại luôn chính bản thân nó, Sao Chổi đã phải chịu oan ức mà dạy cho nó một bài học để rồi nhận lại lời cảm ơn từ nó là cái nhìn đầy căm thù và oán giận của nó....

Nó tiến bộ như ngày hôm nay, nó có được những thành tích như ngày hôm nay, nó được đứng đây truyền đạt lại những gì nó được học cho các lớp võ sinh ngày hôm nay cũng chính là công của Sao Chổi nhưng khi nó nhận ra được tất cả những điều đó thì phải chăng đã quá muộn.....


Hôm nay khi vừa mới đi tập về nó nhận được một cuộc điện thoại.....hai hàng nước mắt trào ra tim nó đau thắt lại khi nghe đầu giây bên kia nói rằng anh đang rất nguy kịch sau 1 tuần chữa trị bệnh viện trả anh về.....không! không! không! nó không tin điều đó. Sao Chổi sao có thể gặp chuyện như vậy được chứ anh là một huấn luyện viên võ thuật sức khỏe đầy mình cơ mà, anh lúc nào cũng như hiện thân của sức mạnh cường tráng của một thanh niên mạnh mẽ cơ mà....nó khóc nấc lên và đầu dây bên kia cố giải thích cho nó hiểu anh đã bị thận 4 năm rồi có thể cố gắng đến được ngày hôm nay là cả một nghị lực sống phi thường, là nhờ có nền tảng trong quá trình rèn luyện thể thao của anh cũng may anh là một võ sinh nên có phần dễ dàng hơn các bệnh nhân khác. Sao Chổi à! em vẫn không tin vào những gì em đang được nghe thấy, không phải đúng không anh. Anh phải khỏe mạnh để còn phạt để còn la còn mắng còn dạy bảo con bé "học trò" bướng bỉnh của anh chứ.


Phép màu sẽ xảy ra, không quá muộn để em nói lời xin lỗi anh, không quá muộn để em cảm ơn anh đúng không anh. Sao Chổi à anh phải cố lên phải vượt qua anh nhé!


Cảm ơn Vovinam đã cho tôi gặp được những võ sư, những người thầy những huấn luyện viên đã chỉ dạy đã giúp tôi trưởng thành hơn và trên tất cả cảm ơn Vovinam đã để tôi được gặp anh- Sao Chổi- người đã vì tôi làm tất cả những điều tốt đẹp nhất- đứa "học trò" bướng bỉnh của anh muốn nói với anh rằng cảm ơn anh vì tất cả xin hãy vì em một lần nữa thôi, vì giờ đây em biết rằng anh không phải là sao chổi mà là "lucky star"- ngôi sao may mắn của em. Cố lên anh nhé!


Môn sinh : bút danh: f1vovinam
Vovinam đại học Luật TP Hồ Chí Minh
*********************************************************
HỒI ỨC VÀ LỜI MUỐN NÓI

Trong bộ võ phục màu xanh truyền thống cô gái nhỏ ngày nào giờ đây đang đứng trước sân trường đại học luật tập luyện cho những môn sinh cũng khoác trên mình màu áo xanh, nhìn những gương mặt rạng rỡ hăng say luyện tập với những sắc thái khác nhau cô bỗng phân vân suy nghĩ không biết lí do gì đã đưa các bạn đến với câu lạc bộ và rồi bất giác cô mỉm cười nhớ lại...

Cô- một đứa con gái sinh ra trong một gia đình gồm "tứ đại mỹ nhân và một nam anh hùng"- cái cụm từ được cô dùng để nói về năm chị em cô và cô cũng không hiểu tại sao cô lại lọt vào một trong tứ đại mỹ nhân mà không phải là nam anh hùng. Chị gái cô, em gái cô hiền lành bao nhiêu, em trai cô ngoan bao nhiêu thì cô cứ như là một sự đối nghịch có tính toán vậy và cũng bởi vì thế bạn bè hay gọi cô là đứa con trai mang hình hài nữ giới....nghĩ tới đây cô lại muốn bật cười.
Cô nhận thức được rằng may vá, thêu thùa, múa hát nói chung những gì thuộc về nữ công gia chánh không phải là sở trường của cô- mà sở trường của cô -đứa con gái của núi rừng Tây Nguyên đầy nắng gió bản chất đã là sự mạnh mẽ đầy tự nhiên là đấm, là đá, là đánh nhau, là nghịch ngợm với đủ thứ trò quậy phá. Cô thích cầm đầu mấy đứa con nít trong xóm bày đủ chuyện, một cô nhóc mới lớn thích thể hiện mình, thích được tung hô bởi hai từ "đại ca", thích nhìn cặp mắt sợ sệt kính nể mỗi khi cô đi lại trong xóm bắt nạt mấy đứa con nít. Cô cũng nhận ra cái lắc đầu ngao ngán cho cô con gái bất trị. Mà cũng tại ba mẹ cô cơ! cứ mong cô là con trai làm gì để từ lúc cô chưa chào đời đã sắm toàn đồ áo con trai, cộng không biết bao nhiêu là siêu nhân là bóng banh là đao là kiếm đồ chơi thế nên giờ cô mới thành ra thế này đây...
Và rồi đứa con gái 12 tuổi muốn xưng vương trong cái thế giới bé nhỏ của nó, nó nghĩ nó phải làm một việc gì đó để cũng cố "địa vị" cũng như "quyền lực" của nó trong mắt bọn con nít của xóm và cái quyết đinh được xem là sáng kiến vĩ đại nhất trong cuộc đời nó mà lúcbấy giờ nó có thể nghĩ ra được đó là nó sẽ đi học võ. Nó đắc chí tưởng tượng ra vẻ măt xanh mét sợ sệt của tụi nhỏ khi nó tung vài chiêu quyền cước, nghĩ đến đây thôi đã đủ làm cho nó bật cười khoái chí và cái quyết tâm đi học võ trong nó càng mãnh liệt hơn.
Thế rồi hôm sau với vẻ măt đầy kiêu căng ngạo mạn bước vào lớp tập vovinam, nhưng lần dầu tiên trong đời nó có cảm giác rạo rực trong tim và hình như đã có một cái gì thật mãnh liệt làm thay đổi con người nó ngay từ ánh nhìn đầu tiên của thầy cái ánh mắt đầy nghiêm khắc nhưng cũng thật sự trìu mến. Không còn nét kiêu căng trên khuôn mặt của nó và dường như cuộc đời nó bước sang một trang mới không phải bỡi ngã rẽ nào mà bởi cái sáng kiến vĩ đại của nó hình như đã đi đúng hướng nhưng thật may là k đúng như hướng suy nghĩ của nó.
Suy cho cùng thì mục đích đầu tiên của cô khi quyết tâm đi học võ cũng chỉ là để thõa mãn tính hiếu thắng trong con người cô mà thôi chứ cô cũng có biết vovinam là gì đâu nhưng rồi từ lúc nào cô đã đam mê thật sự môn võ truyền thống. Môn võ không những đã làm thay đổi suy nghĩ của cô mà còn làm thay đổi cuộc đời cô.
Từng chặng đường đi cùng môn võ là mồ hôi là nụ cười là nước mắt trong niềm hạnh phúc của cô. Cô còn nhớ như in cái cảm giác lần đầu tiên biết thế nào là đấm, thế nào là đá theo đúng kĩ thuật chứ không phải khua tay múa chân- cái mà cô gọi là võ thuật của riêng cô, rồi cái cảm giác lần đầu tiên được tham gia thi đấu lần đầu tiên được bước lên bục nhận huy chương, và rồi hơn cả là lần đầu tiên được đứng lớp được truyền đạt đi những gì cô đã từng được tập được các thầy chỉ dạy- thật sự tự hòa về điều đó. Nhưng cái cảm giác duy nhất mà có lẽ sẽ đi theo cô cả cuộc đời đó là khi cô được nghe thầy giải thích vovinam có nghĩa là gì- " là võ việt nam các em ạ"- bao nhiêu lâu cô đi học mà cô có hiểu gì đâu thế mà ngay cái giây phút ấy niềm tự hào dân tộc trỗi lên trong con người cô và cũng từ đó vovinam dần thấm sâu vào da thịt, hòa vào dòng máu đang chảy trong con người cô.
Thế nhưng đằng sau sự thành công của ngày hôm nay, để được đứng đây với niềm tự hào ấy cô đã phải trải qua rất nhiều rào cản: rào cản đầu tiên chính là ba mẹ cô- sao ba mẹ cô có thể đồng ý cho cô con gái nam tính và vô cùng quậy phá đi học võ thêm nữa cơ chứ nhưng rồi như một sự sắp đặt mà cô cần cảm ơn chị gái cô đã nói với ba mẹ là để cho cô hàng ngày dẫn hai đứa em của cô đi học võ- nguyên nhân hai đứa chúng nó được đi học là vì chúng nó quá yếu ba mẹ muốn chúng đi hoc để rèn luyện sức khỏe-thật là ganh tị với hai đứa em- nhận nhiệm vụ tuần 3 buổi cô đưa 2 em đi học nhưng động cơ và mục tiêu của cô không phải đưa em đi học mà là vì cô cũng được đi tập ké. Hình như thấy được sự đam mê trong con người cô ba mẹ cô đã đưa ra một quyết định là nếu cô đạt học sinh giỏi trong học kì tới cô sẽ được đi học võ. Trời ơi! với một con bé lười học và kém cỏi chỉ ham chơi thì sao có thể làm được điều đó chứ. Cô nghĩ ba mẹ nói thế chẳng khác nào muốn "cắt đứt" con đường võ học của cô. Nhưng với bản tính hiếu thắng và không chịu thua ai bao giờ cô quyết tâm chứng tỏ cho ba mẹ thấy là cô có thể làm được ( nhưng thực ra là vì cô quá muốn được bước vào lớp tập được mặc võ phục danh chính ngôn thuận như bao bạn khác mà thôi) và rồi cô đã làm được ngày cô nhận được giấy khen học sinh giỏi cũng là ngày thầy đến và trao cho cô bộ võ phục, lần đầu tiên trong đời cô òa khóc nức nở cô thật sự vui thật sự hạnh phúc.....nhớ tới đây khóe mắt cô lại cay cay.
Từ một đứa con gái nghịch ngợm với cái bản tính hiếu chiến cô dần điềm đạm và trở về đúng bản chất của một đứa con gái không chỉ mang sự mạnh mẽ của núi rừng Tây Nguyên mà còn là cả sự dịu dàng của gió của nước suối của hoa lan rừng. Cô biết được rằng học võ không phải để đánh nhau để thể hiện ta đây trước mặt bạn bè mà trước tiên là để rèn luyện sức khỏe là để tự vệ cho bản thân và hơn một tí là có thể để bảo vệ những người thân của mình. Cô vấn nhớ câu nói của thầy " lấy nhu thắng cương'' có lẽ đó mới là điều cô nên biết ngay từ lúc bé.
Cô lớn hơn và nhận thức của cô cũng càng ngày càng chững chạc hơn. Không chỉ nhờ vào kiến thức cô được học ở trường ở lớp mà còn là những gì cô học được từ Vovinam từ những bài quyền những thế tấn những trận đấu tất cả đều là những bài học quý giá giúp cô trưởng thành hơn.
Cô từng xấu hổ trong kì thi lên đai đầu tiên khi điểm kĩ thuật của cô cao nhất lớp nhưng cô lại bị rớt ở điểm võ đạo khi cô bước lên nghiêm lễ nhưng lại chẳng thể giải thích được ý nghĩa của hành đồng ấy là gì. Có phải là thầy không giải thích cho cô biết đâu mà là tại vì cô không chịu nghe không chịu hiểu đấy chứ ( lúc bấy giờ cô chỉ thích được thầy chỉ cho các thế chiến lược các bài quyền các lối đánh đối kháng mà thôi). Và rồi thầy chẳng la mắng nhưng cô biết thầy buồn buồn vì đứa học trò của thầy không biết cái lẽ đương nhiên mà ai cũng phải biết ấy và thầy cũng chẳng giận mà chỉ cặn kẽ giải thích cho cô "hành động đưa bàn tay phải lên tim của lối nghiêm lễ chính là bàn tay thép đặt lên trái tim từ ái đức dũng đi đôi với lòng nhân con đã nhớ chưa đó là điều mà một môn sinh vovinam cần phải có được con ạ" từng lời thầy nói như khắc vào trong tim cô và chẳng thể nào quên được kể từ giây phút ấy.....nhớ tới đây cô lại nhớ thầy quá đỗi những kỉ niệm ùa về trong cô, mới ngày nào cô được thầy và các anh chị huấn luyện viên chỉ bảo từng chút một giờ đây cô đã có thể đứng đây để truyền đạt những gì cô được học cho những thế hệ môn sinh vovinam mới.
Cô muốn có mặt ở quê để chạy ngay tới thầy, ôm chầm lấy thầy và cảm ơn những gì thầy đã dạy cho cô đã biến cô thành con bé ngốc nghếch hiếu chiến ngày nào chững chạc vững tin bước vào đời vì thứ thầy_một võ sư vovinam dạy cho cô không phải chỉ là những thế đánh không chỉ là những bài quyền mà còn là cả những bài học về đạo làm người." con cảm ơn thầy" câu nói cô muốn thốt lên hàng trăm lần nhung chưa từng một lần cô nói ra vì cô biết thầy không cần nghe cô nói điều đó điều mà thầy cần là cô có thể truyền đạt đi những gì thầy đã dạy cho cô thầy ơi con xin hứa sẽ không phụ công ơn của thầy
Bước ra khỏi những hồi ức, những suy nghĩ miên man quay trở về với thực tại cô bỗng nhiên đọc nhẩm trong miệng...
1.Việt Võ Đạo sinh nguyện đạt tới cao độ của nghệ thuật để phục vụ dân tộc và nhân loại.
2.Việt Võ Đạo sinh nguyện trung kiên phát huy môn phái, xây dựng thế hệ thanh niên Việt Võ Ðạo.
3.Việt Võ Đạo sinh đồng tâm nhất chí, tôn kính người trên, thương mến đồng đạo.
4.Việt Võ Đạo sinh tuyệt đối tôn trọng kỷ luật, nêu cao danh dự võ sĩ.
5.Việt Võ Đạo sinh tôn trọng các võ phái khác, chỉ dụng võ để tự vệ và bênh vực lẽ phải.
6.Việt Võ Đạo sinh chuyên cần học tập, rèn luyện tinh thần, trau dồi đạo hạnh.
7.Việt Võ Đạo sinh sống trong sạch, giản dị, trung thực, và cao thượng.
8.Việt Võ Đạo sinh kiện toàn ý chí đanh thép để thắng phục cường quyền và bạo lực.
9.Việt Võ Đạo sinh sáng suốt nhận định, bền gan tranh đấu, tháo vát hành động.
10.Việt Võ Đạo sinh tự tín, tự thắng, khiêm cung, độ lượng, luôn luôn kiểm điểm để tiến bộ.
Cô sẽ nhớ ghi nhớ tất cả 10 điều tâm niệm để xứng đáng là môn sinh của môn phái vovinam. Môn phái ấy-Niềm tự hào trong con và trong tất cả con người Việt Nam. Ngay lúc này đây con xin được nói lời cảm ơn thầy- người lần đầu tiên dạy cho con biết thế nào là võ thuật thế nào là võ đạo, thầy ơi! đứa học trò bé nhỏ của thầy ngày nào giờ đây đã lớn khôn tuy phải rời vòng tay bảo bọc của thầy nhưng ở môi trường mới con lại được gặp những người thầy- những võ sư mới- những huấn luyện viên mới thầy ạ. Và đúng như lời thầy nói con đã cảm nhận được rằng tất cả những ai là môn sinh Vovinam đều muốn truyền đạt đều muốn phát triển môn phái không những trên tinh thần võ thuật mà cả võ đạo nữa thầy ạ. Và con hứa con sẽ phát huy truyền thống ấy. Mãi nhớ ơn thầy

Môn sinh: Trần Thị Minh Nhân
Vovinam Đại học luật TP Hồ Chí Minh