Có một thời biển và sóng yêu nhau
Ngưòi ta bảo biển là tình đầu của sóng
Sóng dạt dào ôm bờ cát trưa nắng bỏng
Biển rì rào hát mãi khúc tình ca

Có một lần sóng nông nổi đi xa
Bao kẻ đến và tỏ tình với biển
Biển sợ sóng không về vĩnh viễn
Nên đành lòng hẹn hò với vầng trăng


Sóng trở về, thế là biển ăn năn
Đâu phải vô tình mà biển xanh vô tội
Tình chỉ trọn khi không còn gian dối
Và bỏ đi kể từ đó không về.