Xin Thầy thứ lỗi cho con!




Hơn 5 giờ sáng ngày 27-9-2010, anh Nguyễn Hồng Tâm báo tin cho tôi biết Thầy Chưởng môn đã qua đời và đề nghị tôi lên thẳng Tổ đường vì anh em sắp đưa Thầy về đó. Rời khỏi nhà, tôi vội vã phóng xe lên đến Tổ đường thì Thầy đã về đây. Một số võ sư đang lo tắm rửa và thay y phục cho Thầy. Tôi đến nhìn người Thầy kính yêu mà trong lòng nghẹn ngào nhưng không sao khóc được. Thầy nằm đó nhưng không còn nhìn thấy tôi và nhiều môn đồ đứng bên cạnh nữa rồi!

Tôi còn nhớ anh Trần Đa từng nói với tôi rằng Thầy đã tâm tình khi anh ấy lên Tổ đường thăm Thầy vào những ngày cuối trước khi Thầy vào Bệnh viện 115: "Thầy rất vui khi còn nằm ở bệnh viện. Nơi đó, Thầy thường xuyên được gặp mặt các con vì các con thay phiên nhau vào chăm sóc Thầy, mặc dù trong thâm tâm Thầy vẫn biết các con còn rất bận công việc ở cơ quan, việc nhà… Thậm chí, có lúc Thầy còn bảo các con hãy về lo công việc. Trở về Tổ đường thì Thầy khuây khỏa hơn nhưng Thầy lại ít gặp được các con. Nào Chiếu, nào Tứ… Thầy có gặp được đâu! Các con quá bận với công việc mà! Thầy hiểu, nhưng sao Thầy vẫn rất muốn gặp các con…”. Nghe anh Đa kể lại mà lòng tôi xốn xang vô cùng…

Quả thật, vào thời gian đó, công việc tại cơ quan của tôi rất dồn dập, có đêm phải đến gần 22 giờ, tôi mới về đến nhà. Giữa tháng 9 vừa qua, tôi đi công tác ở Trung Quốc. Vừa về đến cơ quan, tôi liền xin nghỉ phép rồi lên xe xuống ngay thành phố Cần Thơ để tham gia vào Ban Trọng tài giải vô địch Vovinam Đại hội Thể dục Thể thao toàn quốc lần thứ 6. Trên đường đi, tôi đã linh tính một điều gì đó khi nghe điện thoại của anh Đa gọi báo nếu tôi còn ở nhà thì lên ngay Tổ đường để phụ đưa Thầy vào bệnh viện. Và kể từ đó, tôi không còn được gặp người Thầy kính yêu từng dạy bảo tôi những lời hay ý đẹp của nền võ đạo Việt Nam và chỉ dẫn cho tôi từng bài quyền, thế võ. Và cũng chẳng bao giờ Thầy gọi tôi lên Tổ đường để truyền dạy võ công cho riêng tôi nữa…

Hồi còn khỏe, có lần Thầy hỏi tôi: “Con còn nhớ bài Liệt hỏa thương mà thầy đã dạy không? Tôi vừa cười vừa gãy đầu: “Thầy ơi! Con quên mất rồi!”. Lúc đó, Thầy liền nghiêm sắc mặt: “Từ nay, thầy sẽ không dạy riêng cho một ai nữa. Có dạy thì thầy dạy từ 2 người trở lên”… Anh Nguyễn Văn Sen từng hỏi tôi về bài Liệt hỏa thương và tôi cũng thú thật rằng mình đã quên. Sở dĩ có chuyện đáng tiếc này vì có lần tôi sử dụng cây thương do em Nguyễn Hồng Quì ở Q.8, TPHCM tặng để tập bài thương vừa nêu; lúc thực hiện một thế xoay người đâm ngang quá mạnh, lưỡi và một phần cán thương đã bị gãy văng ra xa. Và thế là từ đó, không hiểu vì sao tôi lại không luyện tập bài Liệt hỏa thương nữa, mặc dù sau này em Quì đã tặng cho tôi một cây khác. Biết được chuyện, anh Đa xin Thầy “lúc nào khỏe thì Thầy gọi Chánh Tứ lên và dạy lại bài Liệt hỏa thương cho con học theo”. Nghe anh Đa nói, Thầy chỉ nở nụ cười hiền từ và bao dung. Sau này, nghe anh Đa kể lại, tôi biết Thầy buồn lắm và trong lòng tôi cũng ân hận, ray rứt cho đến tận hôm nay!
Thầy nằm đó, mặc cho học trò vây quanh. Thầy ra đi nhưng mắt bên phải vẫn còn mở. Mấy anh em đã vuốt nhiều lần nhưng vuốt rồi, mắt phải Thầy lại mở. Phải chăng Thầy còn chờ một ai đó? Tôi đến bên giường định vuốt mắt Thầy, nhưng một võ sư trẻ liền nói: “Thầy Tứ ơi! Thầy có vuốt thì Thầy Chưởng môn cũng lại mở mắt ra thôi. Mọi người ở đây ai cũng vuốt rồi nhưng Thầy cũng mở mắt ra như cũ”. Cùng lúc đó, văng vẳng bên tai tôi có một thầy nào đó cũng nói: “Chắc Thầy chờ cô Hương, em gái Thầy ở bên Mỹ thứ Năm sẽ về tới, Thầy mới nhắm mắt”. Dù vậy, nhưng tôi vẫn thực hiện điều mình dự định. Ngồi bên Thầy - người Thầy kính yêu của tôi và của môn phái Vovinam-Việt Võ Đạo, Người mà từ trước đến nay tôi vẫn luôn xem như một người cha hiền thứ hai - với lòng tôn kính và tiếc thương vô hạn. Tôi nhìn Thầy lần cuối rồi nhẹ nhàng vuốt mắt phải của Thầy. Và đôi mắt của Thầy đã nhắm lại để rồi từ nay vĩnh viễn xa cách chúng ta…

Thầy qua đời, anh em và tôi đều tập trung cho việc tổ chức tang lễ. Mấy ngày qua, bình tâm trở lại, tôi cảm thấy mình là một đứa học trò chưa tròn đạo nghĩa. Đã không luyện tập một bài võ hay mà Thầy truyền dạy, vậy mà vào những ngày cuối đời Thầy, tôi cũng không cận kề để chăm sóc, xoa, bấm huyệt hầu giúp Thầy dịu bớt cơn đau như những ngày còn ở bệnh viện Nguyễn Trãi và Nguyễn Tri Phương.

Thầy ơi! Xin Thầy thứ lỗi cho con!

10-10-2010
Nguyễn Chánh Tứ
(Vovinam dưỡng sinh Đầm Sen)