+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 3/3 đầuđầu 1 2 3
kết quả từ 21 tới 29 trên 29
  1. #21
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 21: Sự sống và cái chết

    Des nhanh chóng nhảy đến bên con mồi vừa gục ngã. Cúi đầu, nhe hàm răng sắc nhọn, cắn vào cổ Vil. Nhưng không như nó nghĩ, đôi hàm chưa kịp tìm đến nơi thì đã phải khựng lại, bộ vuốt sắc nhọn của Vil đã ghim sâu vào cổ nó. Des rú lên một tiếng đau đớn, vang vọng cả cánh rừng, thứ máu xanh đặc trưng của những con dị thú ở địa ngục tuôn xối xả, nó giãy giụa, té phịch xuống đất, lăn lộn trên cái nền đất tanh hôi. Vil đứng dậy, đầu óc choáng váng, trong cơn mê tưởng như sắp chết đến nơi, Vil đã nghe tiếng Gel gọi, khi cô choàng tỉnh thì... chẳng thấy anh nơi đâu, chỉ có con thú kinh tởm bên mình. Một bên cánh tay đã không còn cử động nổi, cô chỉ còn dùng hết sức mình mà đâm cánh tay vào cổ nó. Nhìn con thú nằm thở khó nhọc, Vil lại nở nụ cười vô cảm. "Số phận của những vị thần đây sao? Nào khác gì thú hoang đâu? Giết nhau để sinh tồn sao?". Trong không khí nửa im lặng nửa hỗn độn của cánh rừng vang lên tiếng cười ghê rợn, sự thật phũ phàng làm cho nỗi đau trong Vil như dâng lên tột cùng. Trong đôi mắt của quỷ dữ bỗng rơi xuống đôi giọt nước mắt, thương cho cái số phận bẽ bàng...

    Des không mất mạng như Vil tưởng, sau giây phút nằm rên rỉ dưới đất. Vết thương trên cổ nó bắt đầu liền lại mà Vil không hề hay biết, cô vẫn ngồi gậm nhấm thứ gọi là "nỗi đau". Des chờ đợi, chờ đến lúc nó biết chắc rằng Vil không còn để ý gì đến xung quanh, nó nhẹ nhàng đứng dậy, chầm chậm tiến đến từ phía sau lưng Vil... Ngồi dưới nền đất tanh nồng, chờ đợi cơn gió vô hình thoảng qua cho vơi đi nỗi đau. Mắt bâng quơ nhìn lũ nhện độc giăng tơ, lúc nãy dữ tợn là vậy, nhưng sao lúc này chúng chẳng khác nào những con vật vô hại, thả tầm nhìn về phía xa... một sinh linh bé nhỏ trong cảnh chết chóc, đang cựa quậy, sự sống mỏng manh le lói trong bóng tối chết chóc - là một con sói con, mẹ nó đã chết, nó từ bụng mẹ chui ra qua vết chém, Vil đã vô tình giết chết cả anh em nó, chỉ còn... mình nó, cô đơn trong tuyệt vọng, như bản thân cô lúc này. Dù đau đớn, nhưng Vil vẫn đứng dậy, tiến về phía con sói nhỏ. Một sinh linh vừa được ra đời trong hoàn cảnh chẳng mấy hạnh phúc, không cha, không mẹ, không anh em, lại còn là ở địa ngục. Thật là... Cô thở dài, nhẹ nhàng nhấc con sói lên bằng đôi tay đầy máu... Đặt nó lên vết thương, vì cô biết máu của mình chính là thứ thần dược kì diệu nhất, có thể cứu được mạng sống của con vật nhỏ bé mà vô tình cô đã đẩy nó vào cảnh không gia đình.

    Des vẫn chậm rãi theo dõi nhất cử nhất động của Vil, nó đã tốn quá nhiều sức lực trong cuộc chiến này, nếu tiếp tục thì có thể nó sẽ bị mất thêm sức mạnh, như vậy hoàn toàn không có lợi. Hi vọng phá sập cánh cửa bạch ngọc để chiếm hữu địa ngục càng lúc càng xa vời. Des biết nó phải làm gì. Ngoài cách ăn thịt cô ta thì không còn cách nào khác. Chưa kể nếu ả được ra khỏi đây thì chắc chắn Diêm đế sẽ biết chuyện, và chắc chắn sẽ không tha cho nó... Con sói nhỏ sau khi được uống thứ máu kì diệu, nó đã sống, nằm ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của kẻ thù đã giết chết mẹ nó. Lòng Vil như ấm lại, cảm giác nặng nề phần nào vơi bớt. Chợt, tiếng động vang lên từ phía sau - là tiếng thở, rất mạnh - Des?! Vil quay lại, đúng như cô nghĩ, nó đã quay trở lại, vết thương trên cổ hoàn toàn biến mất. Nó thở phì phì như một con bò mộng, đôi mắt càng lộ rõ sự thèm thuồng, đói khát. Tiếng gầm hừ hừ trong cuống họng vang lên, tạo cảm giác rờn rợn.

    "Mi vẫn chưa chết sao?!"

    "Đó là điều không thể. Ngoài Diêm đế - kẻ đã tạo ra ta thì không ai có thể giết chết ta được, ta là một thần thú bất tử" - Des gầm gừ

    "Và kẻ thứ 2 có thể giết được mi là ta đây. Khôn hồn thì mau biến đi trước khi ta nổi giận" - Vil hét lên

    "Bằng năng lực hiện tại của mi sao? Một cơ thể đầy thương tích, không còn năng lực, không có vũ khí, lại mang thêm của nợ vào người như mi sao?!" - Des cười vang

    Vil cắn chặt môi, nó nói đúng. Trong điều kiện này cô không thể chiến đấu với nó. Như vậy đồng nghĩa với việc cô sẽ phải bỏ xác trong bụng nó sao? Không thể như vậy. Cô còn chưa tìm được Gel cơ mà, còn sinh linh vô tội này nữa...

    "Không!!!!!!!!!!"...

    ... Ở nơi sảnh điện cô quạnh, Hell đang lim dim đôi mắt, chợt như nghe được tiếng hét từ nơi đâu đó. Ở địa ngục thì tiếng la thét đau đớn là rất thường... nhưng tiếng kêu này làm cho Hell đau nhói, con tim tưởng như chai sạn cảm xúc lại thổn thức... "Không thể. Không thể như vậy. Chẳng lẽ Des lại dám...". Nhanh chóng chộp lấy thanh kiếm bên cạnh, Hell chạy như bay về phía cánh cửa bằng ngọc trắng, cảnh bên trong hiện rõ ràng như nhìn qua một chiếc gương trong suốt...

    "Đồng hoa của ta đâu? Khu rừng xinh đẹp của ta đâu? Sao chỉ còn một màu chết chóc như thế này?... nàng đang ở đâu? Còn mi đang ở đâu hả Des!!!!!!!!"

    Hell tức giận đẩy mạnh cánh cửa, như bị khóa bên trong, lại thêm sức mạnh kinh hồn từ đôi tay Hell, cánh cửa nát vụn, những mảnh ngọc nhỏ long lanh lăn long lóc dưới sàn như thể chúng chỉ là những hòn cuội trên đường. Điều đầu tiên đập vào mắt Diêm đế là mảnh đất giờ chỉ còn lại duy nhất cảnh hoang tàn, điêu linh, bầy thú nằm la liệt, xác phơi đầy mặt đất, trãi rộng đến ngút tầm mắt. "Chẳng lẽ...". Hell cố chạy thật nhanh, thật nhanh, nhưng... đã muộn.

    Màu xanh đã thấm đẫm đất, con thú Hell tạo ra giờ chỉ còn là một mớ lông lá, xương cốt lộn xộn. Chung quanh rơi vãi những mảng màu xanh mềm nhũn. Đôi nanh dài ghim chặt vào đất, giữ cái đầu còn bám lại dưới nền đất đen, đôi mắt chảy ra thứ dịch xanh kinh tởm. Cảnh tưởng diễn ra trước mắt làm cho vị vua của địa ngục cũng phải rùng mình. "Gì đây chứ?! Thế này là sao? Là cô ta sao? vậy còn..." Hell nhìn quanh, đảo mắt tìm kiếm, nỗi lo lắng dâng lên tột đỉnh.

    "Cảm giác này là sao chứ? Ta đang lo cho kẻ đã đâm ta, giết chết bầy thú ta nuôi dưỡng cùng con vật ta đã mất bao công sức tạo ra sao? Cô là cái gì chứ? Cô là ác quỷ đến từ thiên đường sao?!" - Hell gào lên, như không còn làm chủ được bản thân.

    "Không... ta ... là ác quỷ... đến từ sự... tận cùng của... nỗi đau..." - Vil nhìn Hell, nụ cười ngây dại

    "Cô vẫn ở đây từ nãy đến giờ sao?"

    "Đúng. Nhưng có lẽ... mi đã không nhìn ra ta. Trông ta... cũng chẳng khác những cái xác kia là mấy... có lẽ... ta cũng sắp giống như chúng..."

    "Tại sao? Tại sao cô lại giết hết bọn chúng? Tại sao?" - Hell gào lên

    "Vì... sự sinh tồn thôi, như những con dã thú, chiến đấu để dành giật sự sống. Nếu... ta không làm vậy... có lẽ... bữa tối của chúng... sẽ là ta..." - Vil ngã người, tựa vào thân cây phía sau.

    "Cô nói vậy là... Des cùng lũ thú định ăn thịt cô sao? Chúng không thể phản bội lại ta. Làm sao ta có thể tin được. Des do ta tạo ra, nó chỉ nghe lời ta. Việc ta đưa trả cho cô con dao cũng chỉ vì đó vốn thuộc về cô, Đất mẹ đã chọn cô, cô chỉ cần dùng nó để ra lệnh, vạn vật sẽ nghe theo, nhưng ta không ngờ... cô lại dùng nó để giết chết Des, lại còn bằng cách tàn nhẫn như vậy, ta thật sự.... không thể tìm đâu thứ ác quỷ tàn nhẫn như cô nữa..."

    Vil nhìn Hell, im lặng. Ánh mặt Vil rất lạ, dần dần, nó nhắm lại, tay... buông xuôi...


    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  2. #22
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 22: Tuyết trắng

    ...Hell bước chầm chậm về phía Vil, tay cầm chắc thanh gươm, run run như chỉ chực chờ chém xuống. Đôi mắt vô hồn lạnh lẽo của Hell thật đáng sợ, nhìn Vil đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống, có lẽ sự tức giận của Hell đã lên đến tột đỉnh... gió rít lên những tiếng ai oán, bầy nhện lao xao, lao xao...

    Thanh gươm vút lên cao rồi lao thẳng xuống... Phập! Hell tự đâm vào cánh tay mình. Âm thanh của những giọt máu rơi xuống đất. Tí tách. Từ trên tay Hell chúng rơi xuống người Vil, rơi vào miệng cô, dòng máu dào dạt trong huyết quản của Diêm đế như sôi lên, ồ ạt đổ xuống. Dòng suy nghĩ trong Vil cũng theo từng giọt máu mà hiện lên rõ mồn một trong đầu Diêm đế, hình ảnh về cuộc chiến sinh tồn ác nghiệt giữa đôi bờ sống chết hiện lên như chính Hell là người đã đi qua cuộc chiến. "Là kí ức của Vil sao?". Những lời nói, hành động của Des như vang vọng trong đầu, những con mãnh thú không còn ý thức, những giọt máu, những bộ móng vuốt cứ trộn lẫn torng đầu Hell như một mớ hỗn độn. Hình ảnh cuối cùng về Des là lúc nó tấn công Vil khi cô đã không còn chút sức lực, và căn nguyên cái chết của Des là từ... một con sói nhỏ. Des tấn công Vil, do cô không kịp nó tránh nên đã bị nó vồ trúng cánh tay, con thú nhỏ rơi xuống... và rồi tan xác dưới bàn chân tàn nhẫn của Des, nó đã khơi dậy lòng thù hận vừa ngủ yên trong Vil, sự tàn nhẫn bùng lên dữ dội. Bằng tất cả sức lực còn lại, Vil đã giết chết Des một cách không thể tàn nhẫn hơn... bởi vì... một sinh linh bé nhỏ đã vô tình chết dưói chân Des, sinh linh mà Vil nâng niu như chuộc lại lỗi lầm... "Mi chết là... đáng kiếp. Des à! Nếu cô ta không giết mi, ta cũng sẽ làm vậy. Đồ phản bội. Từ nay... con sói nhỏ đó sẽ thay thế vị trí của mi". Hell cuối xuống, nhặt lấy con sói nhỏ giờ chỉ còn là một nhúm thịt nhỏ trong bàn tay đầy máu của Vil. Bằng pháp lực của mình, chẳng mấy chốc mà con sói trong tay Hell đã hồi sinh, nguyên vẹn như chưa từng mất đi sự sống, thậm chí nó còn lớn rất nhanh, mau chóng trở thành con mãnh thú to lớn, nó rú lên một hồi dài rồi đứng dậy, liếm lên những vết thương trên người Vil, chúng nhanh chóng biến mất. Ngần ngừ một lúc nó quay sang Hell, cúi người, thuần phục.

    "Ta... có lỗi với nàng. Đáng lí ta không nên che dấu nàng sự thật. Dù nàng có tìm kiếm bao lâu đi nữa thì cũng chẳng bao giờ tìm được linh hồn người nàng yêu, vì ta đã cất dấu, nhưng... cũng vì ta quá yêu nàng thôi. Mong nàng hãy thứ lỗi cho ta. Ta mang người ấy đến cho nàng đây, bao năm nay hắn đã ngủ yên rồi, có đánh thức được hắn hay không... đành tùy vào duyên phận vậy. Mong nàng... thật hạnh phúc" - Đóm sáng từ trong bàn tay Hell rơi xuống đất, hóa thành cây xương rồng, anh quay đi, để mặc cho những giọt nước lăn dài trên má... là mưa xuống... hay nước mắt lại rơi?

    Những bước chân nặng trĩu, đất trời như đảo ngược dưới chân, như một con thú non lạc mẹ, Hell bước lầm lũi, lê đôi chân qua đoạn đường dài nhưng Hell cảm giác như con đường đã rút ngắn quá nửa, để Hell phải lìa xa Vil nhanh đến vậy, Diêm đế... có còn là Diêm đế hay không? Ai có thể tin vị vua của địa ngục lại có những phút yếu lòng đến thế. Tình yêu... là thứ gì đây? Có tiếng bước chân vang lên đằng sau, con tim Hell như bừng sáng "Là Vil?". Lòng ngập tràn hạnh phúc, anh quay lại... nhưng... là con sói. Nó đã đi theo Diêm đế từ bao lâu, anh cũng không biết, đầu óc mãi quay cuồng trong sự mơ hồ và đau khi trái tim tan vỡ, vết thương trên tay vẫn rỉ máu, đau vì nó hay vì... lòng đang đau..

    "Cạnh bên ta chỉ còn mi thôi sao? Vua chúa gì chứ? Chẳng qua là kẻ bị mọi người ruồng bỏ mà thôi" - Hell cười - "Vậy thì... ta sẽ đặt tên cho mi, là... Ney, mong sao... cuộc đời mi... sẽ ngọt ngào hơn người đã tạo ra mi..."

    Xoa đầu Ney, Hell lại lầm lũi bước đi như một kẻ say lạc mất đường về... trong cung điện lạnh lẽo... lại chỉ có một mình mỏi mòn chờ đợi trong tháng năm...

    ... Dòng máu chảy trong người Vil như thôi thúc nguồn năng lượng trong cô bùng phát. Tưởng rằng mình đã chết nhưng cuối cùng Vil cũng tỉnh dậy. Những vết thương trên người đã biến mất, cô còn nhớ hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy là... Diêm đế. Nhưng sao lúc này... chẳng có ai cả. Khu rừng âm u đen tối, khô cằn, chết chóc đã nhường chỗ cho cánh đồng hoa nhẹ thoảng hương thơm và ngập tràn sắc màu rực rỡ. Vạn vật nở hoa, bướm bay chập chờn, dòng suối chảy róc rách vắt ngang qua... Đầu óc Vil quay cuồng

    "Ta... đang ở thiên đường sao? Nhưng... ta đang ở địa ngục kia mà? A!"
    Tay Vil vô tình chạm trúng cái gì đó, nhói. Vil nhìn xuống cạnh mình - một cây xương rồng gai góc trong khung cảnh nên thơ. Nhìn nó... rất quen, có lẽ là cô đã nhìn thấy ở đâu đó... chẳng lẽ... Nhưng... nó chỉ có gai tua tủa, nó... không có hoa... không có sắc tím mà cô đang kiếm tìm... nhưng... đúng là nó, loài xương rồng đã mọc lên từ... mảnh đất chất chứa khổ đau.

    "Có phải là anh không hả Gel? Sao anh lại im lặng... anh có biết... tôi tìm anh đã bao lâu không?" - Từng lời nói vang lên trong khung cảnh vắng lặng, vọng lại bên tai làm Vil càng thêm đau nhói

    Tay Vil một lần nữa lại lướt trên những chiếc gai nhọn tua tủa, chúng đâm vào tay cô, buốt đau. Như lời trách cứ cô đã đến quá trễ làm cho người đó phải đợi mỏi mòn.
    "Tôi phải làm gì để anh trở về bên tôi? Tôi phải làm sao đây?" - Quên mất mình đang ở đâu và quên đi mình là ai. Vil khóc nấc lên từng tiếng như một đứa trẻ, nước mắt cứ trào ra, rơi xuống đất.

    Mặc cho sự đau thương, tuyệt vọng trong Vil cứ dâng tràn như sóng lớn, những bông hoa vẫn cứ rung rinh theo từng cơn gió thổi qua như trêu đùa cái cây gai góc không nở nổi một bông hoa, và... cứ như đang bỡn cợt số phận hắt hiu của một người... Cắn chặt môi cho đến khi bậc máu, Vil cúi xuống, hôn lên cây xương rồng, những chiếc gai như từ chối nụ hôn đó, chúng đâm vào môi Vil, để máu chảy xuống, nhỏ giọt tím sẫm rơi xuống, thay cho bông hoa mà tô điểm cho cây xương rồng một màu tím để làm dịu đi cái màu xanh đơn điệu giữa sắc hoa ngập tràn...

    ...Ở nơi nào đó, có một ánh mắt luôn dõi theo cô, tâm hồn như vỡ ra từng mảnh khi nhìn cô đau nhói... Thời kì đóng băng của địa ngục đã sắp đến... tuyết sẽ rơi, sẽ buông lơi... biến tất cả thành băng đá... nếu như Vil cứ mãi ngồi lại như vậy mà khóc than... cô cũng sẽ hoá thành băng như vạn vật, để ngàn năm sau mới trở lại cuộc đời... làm sao đây? Ney vẫn bên cạnh, sưởi ấm cho Des bằng bộ lông dài mượt của mình, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ biết chủ nhân của nó đang rất buồn và đau khổ. Nó không hiểu... tại sao....

    ... Những hạt tuyết đầu tiên đã nhẹ rơi xuống bờ vai gầy, cô vẫn ngồi lặng lẽ, cây xương rồng nhỏ vẫn lặng thinh như thách thức... Trong manh áo mỏng manh, cơ thể Vil run lên từng đợt theo từng cơn gió lạnh tràn về... Chỉ có tuyết từ trên không trung rơi xuống, trắng xoá... bắt đầu phủ lên vạn vật một màu đơn sắc lạnh lẽo... sự giá buốt của tuyết lại càng làm đau thêm nỗi đau không thể nói bằng lời... Vil ngồi đây, lặng lẽ bên cây xương rồng, mặc tuyết rơi, mặc gió thổi buốt lạnh, mặc cho con tim đang vỡ vụn như băng đá... mặc kệ tất cả... xoè đôi bàn tay che cho cây xương rồng khỏi những hạt tuyết rơi xuống, chúng cứ thi nhau bám vào tay, vào người, Vil mặc kệ. Chỉ cần... linh hồn Gel được bình yên... tuyết có hiểu nỗi lòng Vil không? Sao rơi nhiều đến vậy?... Gai xương rồng như không hiểu, như căm ghét kẻ đã che mất ánh sáng của mình, đâm vào tay Vil. hằn học một cách tàn nhẫn... mặc kệ... vì cô... có còn cảm nhận được sự đau đớn đâu... bóng tuyết rơi lướt qua, lạnh giá... Vil đã hoá thành băng...

    Ngàn vạn hạt tuyết trên cao thầm thương cho tình yêu bất diệt của một "người", nhưng không thể làm khác hơn, vì bản thân chúng vốn chỉ lạnh, tuyết chỉ tạo nên sự cô quạnh, tạo thành những khối băng... tuyết không thể sưởi ấm, và giờ... bọn nó chỉ còn biết thở than cho cái số phận trớ trêu... Cảnh vật bị nuốt gọn trong những khối băng to lớn... thời kì ngủ yên của thế giới linh hồn...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  3. #23
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 23: Trong băng giá

    ... mầm xanh lẻ loi dưới đôi bàn tay Vil vẫn đang cựa mình, thay đổi từng chút, từng chút một. Nó không bị đóng băng, vì đã có người chịu đựng thay nó, bằng tất cả tấm lòng... nó có hiểu... Một vệt sáng dài xuyên thẳng vào bóng tối, đánh thức linh hồn đang trong giấc ngủ dài mòn mỏi... Gel bừng tỉnh, vệt sáng chiếu thẳng vào mặt làm anh cảm thấy chói, mở đôi mắt nhìn xung quanh, chỉ có bóng tối... Nhớ cái ngày mình chết đi, linh hồn bay khỏi thể xác, không còn có cảm giác đau đớn dù thấy rằng thân hể mình đang bị hành hạ, chặt chém không thương tiếc. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã bị một bàn tay vô hình kéo tuột xuống lòng đất. Không biết bị đưa đi đâu, chỉ có cảm giác có một bàn tay thúc đẩy từ phía sau mỗi khi trong đầu anh vừa có ý định dừng lại, chỉ có gió thổi vù vù bên tai, trước mắt tối sầm. Khi có ánh sáng thì điều đầu tiên Gel nhìn thấy là một cánh đồng hoa, một người thanh niên có mái tóc đen, mắt sáng ngời, vẻ người thanh tú bên cạnh một con dị thú, mắt sáng quắc, dáng hình kì dị đã đứng đợi từ bao giờ. Người thanh niên tiến đến, bảo Gel hãy chọn lấy một loài cây mà anh thích và cứ kiên nhẫn đợi chờ.

    "Chờ điều gì?"

    "Điều đó... dần dần mi sẽ biết" - Người thanh niên không trả lời mà chỉ thúc giục Gel nhanh chóng lựa chọn.

    Đứng trước muôn ngàn sắc hoa rực rỡ, Gel lại chọn cây xương rồng, loài cây xấu xí, gai gốc không ai thèm để mắt đến. Có lẽ... anh nhìn thấy nơi đó hình bóng một người... nhưng anh tin, rồi có ngày "hoa sẽ nở"... Chờ đợi, chờ đợi... thời gian đã qua bao lâu Gel không biết, chỉ thấy bao lần Diêm đế sai sứ giả đến đưa anh đi đầu thai, nhưng Gel luôn lẩn tránh, khước từ. Gel không biết mình đợi ai, trong chờ vào điều gì? Thời gian cứ trôi đi lặng lẽ, đến một ngày... Diêm đế nổi giận với sự bướng bỉnh của Gel, đã đích thân đến bắt linh hồn Gel đi, là người thanh niên đó, ra... anh ta là Diêm đế.

    "Ta đã chờ đợi quá lâu rồi, mi hãy quyết định đi. Ngay bây giờ hoặc không bao giờ!" - Tiếng nói Diêm đế như sấm dậy, dữ tợn.
    Cuối cùng thì anh đã lựa chọn... ngủ yên... một giấc thật dài... chờ đợi... một người con gái xa lạ... chưa từng nói nổi một lời yêu thương... tại sao anh lại tin tưởng và trong chờ...

    Vệt sáng đã đánh thức Gel, xuyên suốt như một con đường dài giữa biển tối hư vô. Vil bước theo ánh sáng, mò mẫm trong bóng tối bất tận... Dưới những cái gai nhọn, nơi giọt máu từ môi Vil rơi xuống, nhú lên một nụ hoa tím nhàn nhạt... Bước từng bước chậm rãi, rồi nhanh dần, có điều gì thúc giục đôi chân Gel hãy nhanh lên, nhưng lại chậm, như có người đang cản anh lại từ phía trước. Bộp! Gel va vào một cánh cửa - ít nhất là anh nghĩ như vậy. Vệt sáng được chiếu xuyên qua cánh cửa từ bên ngoài, nhưng nó bị khóa. Bần thần một lúc, ánh sáng mờ dần rồi gần như mất hẳn. Một động lực kì lạ thôi thúc, dùng tất cả sức lực có thể, Gel tông mạnh vào cánh cửa... Hoa xương rồng hé nở, từng cánh len lỏi từng chút, từng chút qua kẻ hở của 2 bàn tay đang che chắn cho nó, mặc tuyết rơi, mặc băng đá. mặc cái lạnh thấu xương cùng gió lạnh cứ tràn về... những cánh hoa tím biếc nở bừng lên giữa màn trắng xóa bằng một nghị lực phi thường, chúng đẩy bàn tay lạnh cóng đã đóng băng từ lâu của Vil sang 2 bên, kiêu hãnh thách thức những hạt tuyết buông lơi...

    Phịch! Cánh cửa bất ngờ mở tung , Gel chới với, té phịch ra ngoài. Lóa mắt. Vừa ở trong không gian tối đen giờ lại là khoảng không trắng xóa. Mãi một lúc lâu, khi đã quen dần với những bông tuyết trên cao rơi xuống ngang mặt, Gel bắt đầu nhìn quanh. Giật mình. Một người ngồi đó, đôi tay vẫn đang ôm lấy đóa hoa xương rồng, lặng lẽ, cam chịu giữa màn trời băng giá... Rất quen... Dù đã khác ngày xưa rất nhiều. Gương mặt thánh thiện, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt màu tro long lanh...giờ còn đâu... chỉ còn lại trong quá khứ... nơi đây... một gương mặt buồn đau chất chứa, mắt nhắm nghiền trong cô quạnh, đớn đau... nhưng... vẫn là em của ngày xưa... em đã đến.

    Gel khẽ chạm. Xuyên. Gel không thể chạm vào Vil, dù chỉ một khẽ, chới với, Gel không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bất ngờ một cơn gió mạnh thổi đến, Vil đổ xuống như một thân cây mòn mỏi chống chịu trong bão giông, vô vọng. Vội vàng đến bên, nâng Vil dậy, muốn ôm thật chặt người đó vào lòng... xuyên... lại một lần nữa, Gel hụt hẫng.

    "Tại sao?! Tại sao chứ?!" - chứng kiến cảnh mà người mình thầm thương nằm đó, bất động mà bản thân không thể làm gì được, Gel gào lên như một tên điên.

    "Vì... mi chỉ là một linh hồn, làm gì có bản thể" - Giọng nói lạ, nhưng Gel đã từng nghe ở đâu đó, vang lên giữa không trung.

    "Người là ai? Thần hay ma quỷ? Sao chỉ có giọng nói mà không có dáng hình"

    "Ta... là Diêm đế, người đã đưa mi đến vườn hoa đó 4 năm trước, ta đang dùng thần cảm để nói chuyện với mi. Ta... muốn giúp mi"

    "Ngài... nói thật sao? Tôi tưởng ngài..."

    "Ta rất tàn nhẫn... ta không có tình thương... ta giúp mi... vì... người đó" - Giọng nói trên không vẫn vang lên, nhưng... như nghẹn lại.

    "Vì Vil?! Chẳng lẽ..."

    "Mi đừng nói gì nữa. Trong lúc này ta không thể rời bỏ cung điện nên không thể đến nơi đó. Chỉ có mi mới đem được Vil về đây"

    "Tôi... cũng mong là có thể như vậy, nhưng... không thể. Ngay cả chạm vào cô ấy, chỉ để sưởi ấm cho Vil thôi, cũng không thể. Làm sao tôi..." - Gel quay mặt đi, cố che dấu nỗi đau khổ hiện lên trên gương mặt

    "Mi có yêu nàng ta không?!" - Giọng nói Diêm đế trầm lại, pha chút gì đó... lặng lẽ.

    "Có! Tôi yêu nàng. Yêu bằng cả trái tim. Cuộc đời tôi bao năm qua vô nghĩa, chỉ khi bên nàng tôi mới cảm nhận được sự hiện hữu của mình, vì luôn có người để tôi quan tâm, chăm sóc... và cũng vì nàng... tôi nguyện từ bỏ... cả cuộc đời... ngày xưa... bây giờ... và tương lai... cũng vậy"

    "Nhưng... sẽ phải có sự đánh đổi... mi có làm được không?"

    "Tôi sẽ làm, dù có phải... chết thêm lần nữa, tôi vẫn sẽ vì Vil!!"

    "Không ngờ... còn có kẻ si tình... hơn cả... Mà nàng ta thì có xinh đẹp đâu nhỉ. Sao mi lại vì Vil mà không màng đến mạng sống, thật là... thần thánh cũng si tình đến thế sao?" - Hell hỏi Gel, nhưng... có lẽ cũng tự hỏi lòng mình.

    "Cô ấy... như cây xương rồng gai góc, nó xấu xí, nhưng tâm hồn cô ấy tuyệt đẹp... như đóa hoa xương rồng... đang nở trong tuyết lạnh kia..."

    "Ngay cả khi... Vil đã không còn như xưa?"

    "Phải! Dù cho không còn như xưa. Ngay từ đầu tôi đã biết, cô ấy cũng như tôi... là bán thần, là đứa con mà cả thần tộc và nhân loại đều không công nhận... Tôi yêu cô ấy, như yêu chính bản thân mình..."

    "Được! Nếu mi đã nói vậy thì hãy nghe rõ đây: Mi là bán thần long, trong người mi, một nửa là xác người và một nửa là rồng, giờ nửa người của mi đang ở ngoài khơi xa, do cha mi - thần biển Oce cất giữ. Muốn đưa được Vil ra khỏi nơi này chỉ còn cách là..."

    "Ý ngài là... tôi sẽ biến thành rồng?!"

    "Phải. Ta nghĩ mi chưa hề biết đến việc mình có thể hóa rồng,nhưng... khác với thần long thuần chủng ở chỗ... chỉ được hóa thân một lần. Nghĩa là... nếu mi hóa thành rồng, thì mãi mãi... vẫn không thể trở lại làm người..."

    "Tôi..."

    "Cũng đồng nghĩa với việc... mi phải rời xa Vil... mãi mãi..."
    Gel chết lặng. Những gì đã nghe như từng vết dao cứa vào tim anh, chờ đợi mòn mỏi bao năm... để giờ lại phải chia xa sao... không thể như vậy...

    "Nếu... tôi không đồng ý?!"

    "Ta không thể ép buộc được mi... đành chờ đợi... thêm ngàn năm vậy..."
    Tuyết vẫn rơi... phủ đầy lên mái tóc trắng của Vil, lên thân thể cô... xuyên qua linh hồn Gel, bồng bềnh... lặng lẽ...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  4. #24
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 24: Bất tương phùng

    ... Chỉ còn linh hồn chơi vơi trong tuyết lạnh... trái tim Gel vẫn nhói lên từng cơn theo từng hạt tuyết bé nhỏ đáp xuống thân thể gầy gò của Vil. Nước mắt muốn rơi... nhưng không thể nào khóc được... Chờ đợi thêm ngàn năm... hay cứu sống Vil để rồi mãi mãi phải lìa tan? Gel không muốn, không muốn, vạn ngàn lần không muốn, nhưng... Hell cũng hiểu điều đó, anh cũng không muốn Vil phải đau... nhưng đành vậy thôi... sự lựa chọn chỉ có một. Dù cho Gel không hóa thành rồng để cứu sống Vil, anh cũng sẽ chờ đợi, chờ đợi thêm ngàn năm nữa thì có xá gì đâu... nhưng... lại nhưng... đành tiếc cho một mối tình không trọn vẹn... khi sinh ra không phải dành cho nhau... mà để mang thương đau... và để mang bao ảo ảnh hôm nào... đành thôi... mất nhau...

    Bóng dáng mờ ảo của Gel run run bàn tay, hoang mang, sợ sệt khẽ chạm vào Vil. Xuyên. Lại xuyên. Gel cúi mặt, im lặng, đau đớn nhìn vạn bông tuyết vẫn tung bay, buông lơi trắng xóa... đôi môi khẽ khàng nói lên những lời cuối cùng...

    "Anh... yêu em. Trọn kiếp này. Và cả mai sau, dù tình này... chỉ mang thương đau, nhưng... anh xin lỗi, đã không thể tiếp tục cùng em rong chơi trên những đồi gió lộng, cùng em cười đùa, mãi lo lắng cho em như lời anh đã hứa... có lẽ em cũng yêu anh... và... anh xin lỗi... vĩnh biệt... em. Thiên thần..."

    Từng lời phát ra từ làn khói hoang ảnh sao mà cay đắng, sao nhói lòng. Đáng lẽ Diêm đế nên mừng vui vì điều đó, vậy mà... những giọt nước long lanh một lần nữa lại rơi từ khóe mắt... bên cạnh, Ney vẫn im lìm trong giấc ngủ an bình, tiếng thở đều đều, vô tư lự. Bỗng nhiên... Hell ước mình được như nó, chỉ là... một con sói... không phải khổ đau...

    "Vậy là... mi đã đồng ý... hóa rồng?" - Từng lời nói của Hell như nghẹn lại trong cổ họng

    "Phải. Tôi đồng ý. Với 1 điều kiện"

    "Mi... hãy nói đi"

    "Nhưng trước khi nói ra điều đó, tôi muốn hỏi hỏi ngài... Phải chăng... ngài cũng yêu cô ấy... giống như tôi"

    "... phải. Ta yêu nàng"

    "Vậy thì... sau khi tôi đi rồi... ngài hãy nói với cô ấy rằng... tôi đã chuyển kiếp... để Vil đừng trông chờ gì tôi nữa... Ngài hãy thay tôi, chăm sóc cô ấy thật tốt... và... hãy nói rõ cho Vil biết, thân phận thật sự của Vil. Tôi... xin ngài..." - Gel đau đớn thốt lên từng lời, linh hồn Gel như tan ra thành khói... run run...

    "Ta hứa. Dù cho Sky là anh trai ta, nhưng... ta sẽ nói ra... sự thật. Và... mãi mãi... yêu thương Vil... ta... cảm tạ mi...Chỉ cần... dùng suy nghĩ trong đầu để diều khiển cơ thể... mi sẽ lập tức có bản thể..."

    Nụ cười nửa miệng lóe lên từ khóe môi Gel, tủi hờn và đau khổ... Làn khói mỏng bao lấy linh hồn anh... gió lốc cuồn cuộn, cuốn lấy những hạt tuyết xung quanh vào dòng xoáy, mịt mù... Nơi đại dương sâu thẳm, thần biển Oce vẫn mỏi mòn chờ đợi bên xác đứa con trai yêu quý... nhưng chờ đến bao giờ... vầng sáng chói lòa bất ngờ xuất hiện, âm thanh chói tai vang lên đột ngột làm cả cung điện của thần như nghiêng ngả, thái tử Ean chạy như bay đến nơi, Oce không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt... Một con bạch long uốn mình bay lên từ vòng xoáy giá lạnh, vảy ánh lên lấp lánh như những giọt nước mắt đã rơi nhiều giữa muôn trùng tuyết lạnh... Khi anh trai Gel - thái tử Ean vừa đặt bước qua ngưỡng cửa thì... đã quá trễ, người em trai yêu quý đã tan thành những hạt bụi lấp lánh như kim sa, đang dần theo nước biển trôi đi, thần biển Oce im lặng, hai hàng nước mắt rơi lã chã mà không sao cầm lại được... lời hứa cuối cùng với "người đó" ông đã không thể làm tròn... đau vì con, đau thêm vì mình trở thành kẻ vong tình bội ước. Ean chết lặng, thẩn thờ, cuối cùng thì... lỗi lầm xưa anh vẫn chưa trả được...

    "Vậy là sao hả cha? Chẳng lẽ... cô gái đó..."

    "Vil không có lỗi gì cả... cô ta... cũng không muốn..."

    "Chẳng lẽ... mãi mãi con khôn còn gặp lại được em con sao..."

    "Không. Nó sẽ trở về... nhưng... trong hình hài khác"

    "Con không hiểu..." - Ean ôm đầu, bịt tai, lắc lắc như muốn cho những điều mình đang nghe rơi ra hết.

    "Gel... đã hóa thành rồng... ta không hiểu lí do tại sao... nhưng có lẽ... là vì Vil... nhưng rồi... nó sẽ quay về đây... dù cho... nó không còn là Gel ngày xưa nữa, thì nó vẫn là... hoàng tử của long tộc chúng ta... Con hãy tin..."

    Ean đã thoáng hiểu ra những lời cha nói, đơn giản là vì... Gel chỉ là một... bán thần. Anh quay đi... như đuổi theo những hạt bụi lấp lánh... như đuổi theo lầm lỗi cũ năm nào... Con rồng trắng xóa sinh ra từ tuyết lạnh và từ nỗi đau thương - Gel- Đã không còn là Gel - nhưng vẫn mãi là Gel... dõi đôi mắt buồn bã về phía Vil... rồi lại nhìn vào không trung... chờ đợi. "Ta biết mi đau đớn, ta biết mi không cam tâm... ta... cười cho cái thân ta... nói yêu Vil nhưng lại không làm gì được cho cô ấy... ta đâu dám... từ bỏ bản thân mình vì cô ấy như mi... tình yêu... xây dựng trên nỗi đau kẻ khác, tàn nhẫn lắm thay...". Hell tự nói với mình, rồi lại cười vang, Ney giật mình bởi những âm thanh khác thường, nó ngơ ngác, bước đến bên Hell liếm nhẹ lên bàn tay anh... an ủi. Hell lại cười, mà sao lòng đau nhói. Lạ.

    Thân thể Vil bỗng dưng bay lên, đáp xuống nhẹ nhàng trên lưng Gel. Cưỡi gió tuyết bay lên cao, vượt ngàn băng giá... Gel bay mãi miết theo tiếng gọi của Diêm đế, thân giữa muôn trùng băng giá mà sao... không lạnh... phải chăng do Gel đã hóa thành loài thần thú dũng mãnh... hay rằng cái lạnh trong tim đã chiếm mất... cảm giác của anh rồi...
    Vẫn dáng người thanh tú, mái tóc đen như trời đêm... vẫn đôi mắt sáng... nhưng u buồn lạ lẫm, đi bên cạnh một con sói, Hell đã đứng đợi từ bao giờ trước cánh bửa bạch ngọc - giờ chỉ còn lại những mảnh ngọc vỡ tan vươn vãi... Bạch long đáp xuống trong cung điện dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Hell, Gel chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt đó, rồi cúi mặt... âm thầm... chờ đợi. Hell không ngạc nhiên vì thân thể buốt lạnh của Vil, mà Diêm đế ngạc nhiên vì Gel - một con Bạch long - loài rồng mạnh mẽ, uy lực và tài giỏi nhất trong trong long tộc theo lời sấm truyền của Đất mẹ. Là Gel? Hell im lặng, vì anh hiểu... điều đó trong lúc này... cũng còn nghĩa lí gì nữa đâu... khi kẻ si tình kia đang mãi gậm nhắm nôi đau khi tình yêu chưa kịp trao đã tan tành mây khói... thật là...
    Khi Vil đã nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Hell, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hoang lạnh... Hell nhìn Gel... khẽ lắc đầu. Gel hiễu, Diêm đế muốn anh hãy đi đi, cúi mặt, rồi lại ngước nhìn... chờ đợi...

    "Mi... hãy yên tâm... mà trở về long cung... vài ngày nữa... Vil sẽ tình dậy... ta sẽ nói với nàng những điều mà mi mong muốn... ta sẽ... đưa nàng trở về thượng giới... và sẽ mãi mãi... yêu và chăm sóc Vil... thay mi... mi hãy... đi đi... ta có lỗi... với mi... xin hãy... tha thứ..."

    Lần đầu tiên. Vị vua kiêu hãnh, tàn nhẫn trị vì địa ngục có thể nói ra lời xin lỗi... từ tận đáy lòng... gạt đi những suy tính nhỏ nhen, ích kỉ, gạt đi cái quyền lực của một vị vua... chỉ vì... một "người con gái". Gel lại nhìn Hell, rồi nhìn Vil, đôi mắt tím sầu não lại cáng đượm thêm buồn... Cuối cùng... Bạch long lặng lẽ quay đi, lê từng bước nặng nề, dịch chuyển từng chút một cái thân hình đồ sộ, lầm lũi bước đi...

    "Vil... ước chi cuộc đời em về sau luôn hạnh phúc... quyên anh đi... rồi thật tâm yêu thương người ấy... Điều đó... tốt cho em...". Bay xuyên qua không gian u tối của địa ngục, những dòng suy nhĩ vẫn đeo bám trong đầu. Vút thật nhanh qua cánh cửa kì lân, Gel nhìn thấy... những thân cây tím thẫm... nở hoa trắng tinh khôi bên dòng sông đỏ chết chốc... Đã tự hứa sẽ không khóc, sẽ mãi chôn sâu cuộc tình này để trở về biển cả... nhưng sao... nước mắt cứ rơi rơi... nhỏ xuống dòng sông cuồn cuộn. Lã chã. Chẳng biết nước mắt rồng màu gì... và cũng chẳng biết đã rơi xuống bao nhiêu... mà lòng sông loang lỗ bao nhiêu là sắc tím...Những nhành hoa thân tím cũng rung rinh... như chia sẻ, như than trách, và... như tiếc nuối cho một mối tình bi ai...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  5. #25
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 25: Lời cầu hôn trong nỗi đau...

    Đăng ngày: 10:10 10-10-2010

    ... đã từ lâu lắm, Gel mới được nhìn lại bầu trời... trăng sáng tỏ trên đầu, ánh sáng dìu dịu, mặt biển dợn những cơn sóng lang thang... cảnh vật như khơi thêm niềm nhớ về cuộc từ li sầu thảm... trăng ơi còn sáng tỏ chi để Gel soi mình vào bóng nước, để Gel nhìn rõ hình hài mình mà lòng đau nhói... gió ơi còn thổi chi để những giọt nước mắt mau khô... biển đêm im lặng... não nùng... Gel đáp xuống một mỏm đá cao giữa biển, cũng đã lâu lắm, anh mới lại về đây, về thăm "gia đình" đã gây ra nỗi đau không mẹ cho anh từ khi còn tấm bé, bóng hình đó vẫn còn vươn trong lòng, như những sợi tơ vươn mà không thể nào cắt bỏ được... nếu mẹ nhìn thấy anh như thế này thì... mẹ có khóc không...

    "Ta chờ con đã rất lâu rồi... con trai của ta..."
    Gel giật mình, một giọng nói rất lạ, nhưng lại thân quen biết nhường nào. Gel muốn lẩn tránh, nhưng tránh đi đâu được giữa biển nước mênh mông hiu quạnh. Gel muốn bay lên, bay đi thật xa...

    "Con đừng đi đâu nữa. Đây là nhà con, là gia đình con, dù con có thế nào ta vẫn mong con quay trở lại, cả long tộc chúng ta vẫn luôn trông chờ con, con có biết không..." - tiếng nói của thần biển Oce ấm lại... chợt run run...
    Gel muốn đáp lại giọng nói ấy, nhưng không thể... vì anh đâu còn là Gel nữa, chỉ có thể cúi đầu, im lặng...

    "Ean rất hối hận vì lỗi lầm năm xưa đã gây ra cho mẹ con và con... nó đã làm hết sức để cứu con, nhưng... ta thay mặt nó..."

    "Cha! Lời xin lỗi với Gel hãy để con nói, người có lỗi với em là con, thưa cha" - thái tử Ean đột ngột ngoi lên từ dưới biển
    Gel hướng ánh nhìn về phía người anh trai năm xưa đã dùng sóng gió giết chết mẹ anh - người phụ nữ nhỏ bé của làng chài nghèo khổ, và còn muốn giết chết cả em trai mình, lúc đó chỉ là một đứa trẻ ngây thơ - lúc này đang đứng trước mặt. Gel đã từng mong có ngày hôm nay để xé xác Ean ra cho hả giận, lúc này có thể lắm chứ... nhưng có cái gì đó ngăn anh lại, có lẽ... là tình cốt nhục của long tộc, và cũng có lẽ... con tim anh đã không còn cảm nhận được điều gì đau đớn hơn khi phải chia xa người đó... không còn cảm giác... ngay cả khi trước mắt là "kẻ thù". Ean quỳ xuống, trước mặt Gel, cần mong tha thứ... ánh mắt Ean sao mà đau khổ đến vậy, Gel không muốn còn có ai phải đau nữa... đã quá đủ rồi, Gel muốn nói rằng "Tôi đã tha thứ, tha thứ tất cả". Nhưng tiếng động vang lên từ cổ họng chỉ là những tiếng "phì, phì" khó hiểu... Thái tử Ean đứng dậy, chẳng biết anh ta cò hiểu hay không, chỉ thấy nước mắt rơi lã chã, ôm chầm lấy Gel như đứa trẻ thơ tìm lại được mẹ...

    "Nhất định. Ta sẽ làm em trở lại thành người. Em trai ta..."
    Những cột sóng cuộn trào dâng lên, 18 vị công chúa của long cung cũng lần lượt trồi lên chào đón sự trở về của đứa em trai hơn trăm năm xa cách... dù rằng... trong một hình dáng khác... nhưng vẫn là... hoàng tử Angel Ocean của năm xưa... và mãi mãi là như vậy... Dù rằng cũng có những giọt nước mắt rơi nhiều bao năm qua... Dù rằng Gel đã từng nuôi thù hận với cả long tộc đã cướp đi sinh mạng của người mẹ yêu quý, nhưng dù sao... cũng đã qua hơn hai kiếp người... còn vươn vấn nữa... để làm chi. Trong vòng tay yêu thương của gia đình... Gel vươn mình lao vào biển nước mênh mông, trở về nơi mình ra đi... trong niềm hạnh phúc xen lẫn nỗi đau... vô bờ...

    ... Địa ngục. Vil đã ngủ như vậy 3 ngày rồi... thân thể đã ấm dần lên nhưng đôi mắt đó vẫn chưa chịu mở ra để nhìn người đang mỏi mòn trông nom cô từng chút, cũng đã 3 hôm rồi Hell không thể chợp mắt, chỉ sợ trong giấc ngủ bất chợt Vil tỉnh dậy sẽ không có ai bên cạnh... sẽ lại thấy cô đơn... và sẽ lại đau vì quá khứ, vì người đó... Bao nhiêu suy nghĩ cứ quay vòng trong đầu, rồi khi Vil tỉnh dậy, Hell sẽ phải nói điều gì? Và bắt đầu từ đâu? Nếu Vil khóc, anh sẽ phải làm sao?... Ney vẫn mở to đôi mắt, chăm chú nhìn chủ nhân của nó, nó biết, bộ lông dày mượt của nó không đủ để đem đến sự bình yên, không đủ để vỗ về giấc ngủ của Hell như trước kia... lại là... vì tình yêu? Bao lần nó cảm nhận được rằng nước mắt Diêm đế đang thấm ướt bộ lông của nó - là vì người đó. Thật mơ hồ. Thật không thể hiểu được. Cô ấy vẫn ngủ say đến thế kia mà chủ nhân của nó vẫn luôn thao thức, bồn chồn hết đi rồi lại, lại còn thở dài, ôm nó mà khóc. Công việc ở địa ngục như bị xáo trộn, những linh hồn mới đến không biết sẽ được đưa đến đâu, những linh hồn đi đầu thai chẳng biết sẽ thành cái gì. Tuy chỉ là một con vật mới được sinh ra, nhưng Ney hiểu những gì nó đang nhìn thấy. Phải tìm cách đánh thức cô ấy dậy thôi, vì Hell và vì cả nó nữa. Nếu Diêm đế cứ như vậy thì không có ai dành thời gian cho nó, nhất định, phải gọi cô ấy dậy.

    Với suy nghĩ đơn giản, Ney nhân lúc Hell không để ý đến nó, nhẹ nhàng chạy đến cạnh Vil... Trong mơ hồ VIl cảm nhận như có ai đó... đang nhẹ nhàng lau bàn tay cô... như mẹ... dịu dàng... hình ảnh về mẹ, về nụ cười nhẹ nhàng như ban mai... đã đánh thức Vil, lôi cô khỏi bóng tối...
    "Mẹ..."
    Nhưng không có mẹ, "chẳng lẽ là...", Vil thoáng cười vì bóng người đang mệt nhoài ngủ quên trong bóng tối..."Là anh sao...". Cô bước đến, khẽ chạm, nhưng... đôi mắt nhìn cô, không phải, đôi tay đang ôm chầm lấy cô, không phải, sự hân hoan hạnh phúc khi cô tỉnh dậy, cũng không phải... Niềm vui vừa lóe lên trong Vil đã vụt tắt... hững hờ...

    "Tại sao ta lại ở đây?" - Vil cất tiếng hỏi, giọng nói khô khốc

    "Tôi đã đưa em trở về đây... tôi yêu em... tôi không thể nào để em mãi vùi chôn trong tuyết lạnh..."

    "Lại một trò đùa nữa hay sao... đã quá đủ rồi. Gel của ta đâu?!"
    Vil nhìn Hell đăm đăm, nhưng... tim Hell như vỡ ra từng mảnh khi đó không phải là ánh mắt thiết tha, trìu mến mà lại là cái nhìn của sự căm thù...

    "Tôi... yêu em... dù em không tin... nhưng đó là sự thật..."

    "Ta muốn biết Gel đang ở đâu?! Mi có yêu ta hay không thì cũng vậy mà thôi!!!" - Vil gào lên, vùng ra khỏi vòng tay Hell, chạy đi trong đôi mắt đau khổ của Diêm đế, và trong ánh nhìn ngỡ ngàng của Ney.

    Chới với. Vil ngã xuống nền đá lạnh lẽo. Đau. Vil lại khóc.

    "Tôi van em... xin em... đừng khóc nữa... tôi biết... tôi chẳng là gì trong em... tôi biết... tôi không xứng đáng với tình yêu của em... nhưng... tôi đã thật sự... yêu em rất nhiều... Gel đã đi rồi... đi bắt đầu cuộc sống mới... những linh hồn cô quạnh nơi địa ngục này khi tuyết buông lơi... sẽ bay lên trần thế... không ai còn ở lại nơi này... ngay cả Gel... xin em... đừng làm Gel vươn vấn nữa... anh ta... cũng đã vì em rất nhiều rồi... em có biết chăng...?!" - Hell nói mà từng lời như vạn mũi kim đâm vào tim, cuối cùng thì... anh cũng vẫn là một kẻ trông đợi mỏi mòn tình yêu từ người khác... trong nỗi đau riêng mình... vì ai đây...

    Vil thôi khóc. Nhưng thà cô khóc. Thà rằng cô đừng im lặng thế này. Để tim Hell càng nhói đau thêm... Ney vẫn đứng bên cạnh 2 người, ngơ ngác, lặng lẽ, quả thật... nó không hiểu... nhưng khi thấy Hell như vậy... nó cũng buồn lây... Vil bất động, im lặng để gặm nhấm từng câu từng chữ mà Hell đã nói, quả thật, anh nói đúng, cô mắc nợ Gel quá nhiều, đôi vai Vil run lên nhè nhẹ, trong vòng tay ấm áp của Hell, 2 người vẫn ngồi như vậy, thay nhau đau đớn cho tình yêu của bản thân mình... Ney cảm thấy nó thật dư thừa trong lúc này, lặng lẽ bước đi xa ra khỏi 2 người, từ lúc được đưa về cung điện nó chưa bao giờ rời xa Hell đến vậy, bước qua dãy hành lang dài một mình mà không có Hell bên cạnh, nó cứ thấy thiếu cái gì đó. Lũ thú xương xẩu chạy lăn xăn mà mọi khi nó vẫn cho là vui mắt giờ trong thật vớ vẩn, những cơn gió lạnh lẽo vẫn thổi, những linh hồn bay đi đầu thai cứ loạn xạ trên đầu. Kệ. Ney đã quá quen với cảnh này rồi, đôi mắt nó dần nhắm lại, ngủ quên từ lúc nào chẳng hay...

    "Em... có muốn nghe về thân phận thật sự của mình không..." - Hell ngập ngừng hỏi Vil khi những giọt nước mắt trên mi Vil đã khô đi từ lâu.

    "Thật sự là thế nào? Chẳng lẽ con người ta chỉ là sự giả dối sao?!"

    "Không! Nhưng... thân thế của em lúc này... không hoàn toàn là sự thật."

    "Ý mi nói... về "cha" ta sao?"

    "Đúng! Nói thẳng ra thì... Sky là anh trai ta, và là..."

    "...cha ta. Điều đó ta đã biết. Dù rằng ta không mấy cảm thấy gần gũi với ông ta. Nhưng mi cũng không cần trêu đùa ta như vậy" - Vil cắt ngang

    "...ta muốn nói... đó là cha, nhưng là cha của cha em. Có nghĩa là... mọi việc ông ta nói với em từ trước đến nay... chỉ là giả dối"

    "Đủ rồi. Mi có cái gì để chứng minh Sky không phải là cha ta, và nếu không phải cha ta sao ông ta còn tuyên bố điều đó trước toàn thể các vị thần cơ chứ? Điều đó, có lợi lộc gì sao?!" - Vil cười vang, nửa cay đắng, nửa lại đầy chế giễu.

    "Dựng một màn kịch... thì phải cho trót thôi. Em có còn nhớ... người gác cửa đã bị em bắn chết hôm nào không... người gác cửa ở trên tòa tháp xung quanh mọc đầy hoa tím... em còn nhớ không..."

    "Việc đó... tại sao mi lại biết?!"

    "Còn nữa... người đó giống hệt em, từ màu da, màu tóc... cho đến màu mắt... và cả vẻ ưu buồn lặng lẽ này nữa..."

    "Đó chẳng qua chỉ là thuật che mắt của hắn thôi. Mi đừng hòng lừa ta thêm lần nào nữa hết" - Vil gắt lên
    Hell cười nhạt, mắt nhìn xa xôi...

    "Thuật che mắt?! Thật là... không ngờ Sky lại thù hận con trai mình đến vậy... sự trả thù này... tàn nhẫn thay..." - Hell cười vang, cay đắng -"Em tin lời thứ ảo ảnh mà thần thánh nào cũng có thể tạo ra sao? Phong linh gì chứ? Chẳng qua là trò trẻ con thôi..."
    Sau cái phất tay của Diêm đế vào không khí, hình ảnh Phong Linh hiện ra ngay lập tức, hành động, lời nói, cả cử chỉ và ánh mắt... đều theo sự điều khiển của Hell... Vil khụy xuống.

    "Nếu như vậy... chẳng lẽ... người đàn ông đó..."

    "...là cha em - Kan - thần bão tố tiền nhiệm - người đã vì mẹ em mà giết chết 12 anh em, là 12 vị thần giữ cửa địa ngục để tìm tình yêu của mình, như em hôm nay... chỉ khác là..."

    "... vậy chẳng lẽ... ta đã..." - những lời từ miệng Hell làm cho cõi lòng vốn đã tan nát của Vil... lại càng vỡ ra từng mảnh, nát tan...

    "... đó không phải lỗi của em... chỉ là... em đã quá ngây thơ..."

    "Ta... ta... sẽ... giết chết hắn... ta... ta... " - một lần nữa, Vil lại gào lên, như con thú hoang trong nỗi đau cùng cực

    "Ta nói ra điều này không phải để em giết chết ông mình, em muốn phạm lỗi lầm thêm một lần nữa sao? Ta biết em sẽ rất đau... khi nghe những lời ta nói... nhưng ta làm vậy... là vì lời hứa với một người, và ta cũng đã hứa với người đó... sẽ mãi yêu thương, chăm sóc em..."

    "Còn nói những điều đó... để làm gì nữa... mi còn cảm thấy có thể yêu một con quỷ mà ngay cả cha mình cũng dám giết sao?..."

    "Dù thế nào đi nữa... ta vẫn yêu em... em... còn nhớ... điều đã hứa với ta không..."

    "Nếu không tìm được Gel, ta sẽ trở thành hoàng hậu của mi. Ta nhớ chứ. Nhưng dù thế nào đi nữa... trái tim ta vẫn thuộc về Gel... để chung sống với mi tại nơi này... ta sẽ xem... mi là Gel... và nơi này... là đồi cỏ năm xưa... mãi mãi... mi chỉ là hình bóng... của người đó mà thôi... "

    Vil quay đi, bước chân liêu xiêu giữa cung điện hoang lạnh... đôi mắt vô hồn... nhìn chiếc gai bạch ngọc... nhìn những cây cột bằng đá... trống rỗng. Hell bước theo Vil, từng lời của cô như một lưỡi dao đâm. Đau nhói...

    " Dù em chỉ xem ta là vật thế thân, và dù em chấp nhận ta chỉ vì lời giao ước. Nhưng... ta vẫn yêu em... ta tin một ngày... trái tim em sẽ dành trọn cho ta... " - Cầm tay Vil nói lên những lời từ tận đáy lòng, những lời Hell đã muốn nói từ lâu mà sao... lòng anh đau nhói... phải chăng... người trong tim ta người là vĩnh cửu, nhưng trong tim người... ta chẳng phải là ta...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  6. #26
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default


    ... Ney thức giấc bởi những tiếng ồn ào. Khó chịu. Phá rối giấc ngủ của nó. Thật chẳng biết điều. Mắt nhắm mắt mở nhìn về nơi phát ra tiếng ồn. Đông người quá. Bọn quỷ ở địa ngục đang lao nhao vây quanh một cỗ xe chạm trổ tinh xảo, những hoa văn mạ bạc diễm lệ. Trước thắng 2 con hắc mã oai dũng. Nhưng điều làm nó quan tâm hơn cả là Diêm đế đang ở nó, dáng vẻ vẫn vậy, vẫn oai nghiêm nhưng rất dịu dàng (đối với Ney), có vẻ... Hell chuẩn bị đi đâu đó. Bỏ Ney ở lại sao?! Không thể vậy được! Ney quên đi sự bực tức vì bị phá rối giấc ngủ, chạy như điên về phía cỗ xe... chợt dừng lại. Thì ra... Hell đi với người đó, trong anh mỉm cười thật hạnh phúc. Có chút gì đó thoáng qua trong lòng Ney. Nó im lặng. Hell đã trông thấy nó, mỉm cười, vuốt nhẹ lên bộ lông mượt mà của Ney. Nhưng sao nó cảm thấy buồn đến vậy... Không hiểu, không thể hiểu...

    "Mi ở lại thay ta coi sóc nơi này nhé. Ta sẽ về ngay thôi" - Hell quay đi, bước lên xe.

    Vẫn giọng nói ấm nồng đó. Vẫn ánh mắt. Vẫn nụ cười. Vẫn bàn tay thân thương... đôi chân ấy đã bước đi. Bỏ nó lại nơi này, lần đầu tiên kể từ lúc ra đời Ney biết thế nào là buồn. Nhưng thôi, dù sao nó cũng chỉ là một con vật. Ney lặng nhìn những vòng xe quay trên không trung cho đến khi khuất hẳn... Hell không biết rằng linh hồn mà anh ban cho Ney là chính anh, là "con người" mang tình yêu tha thiết, là "con người" anh trong lúc đau thương, chính vì vậy... Ney cũng như anh... từ lâu nuôi nấng một thứ tình yêu không thể nói thành lời... để lúc này chỉ còn có thể lặng nghe từng mảnh tim vỡ tan trong lòng... Hell có biết chăng?!

    Trên mỏm đá cao. Một con bạch long vẫn giương ánh mắt buồn bã nhìn lên bầu trời. Nhìn những gợn mây xanh, nhìn những cánh chim bay chấp chới, nhìn da trời xanh ngắt? Có lẽ... đều không phải... Sóng giợn lên theo nỗi buồn của Gel, mơn man... mơn man... lúc trào lên như bão tố... lúc lại chùng xuống như chìm vào vực sâu. Gel ở đó đã rất lâu rồi... từ lúc Sun cưỡi cỗ xe mặt trời đi ngang qua đã trông thấy, rồi Moon lại bước nhẹ bàn chân ngang qua, dừng lại. Thương cho nỗi buồn cô quạnh, Moon lại hát tặng anh những bài tình ca... giai điệu rộn ràng như vậy, nhẹ nhàng vui tươi như vậy, sao anh lại cảm thấy như có ngàn mũi tên xuyên thẳng vào lòng... đã là rồng thì không thể khóc... mà sao những giọt sương cứ mãi động hững hờ trên khoé mắt?

    "Em còn ở mãi nơi đó sao Gel?!" - Một người chị mà anh không biết tên trồi lên giữa màn đêm lạnh lẽo.

    Hướng ánh nhìn về người đó, rồi lại cúi mặt. Gel không thể nói được, khác với những con rồng thuần chủng, dù hoá rồng vẫn nói được như lúc thường. Giờ anh chả khác nào một kẻ câm. Mà dù có thể nói, chắc anh cũng sẽ im lặng, vì còn lời nào để nói nữa khi trong anh lúc này chỉ có u tối...

    "Có lẽ... em không biết chị là ai trong số mười tám người chị của mình" - Chị anh nở nụ cười nhẹ

    ... im lặng.

    "Chị biết điều đó. Vì ngay cả cha và mẹ đều không thể phân biệt được bọn chị với nhau..."

    ...im lặng.

    "Từ ngày em về lại nơi này... em vẫn buồn như vậy sao? Ánh mắt em qua mấy trăm năm rồi vẫn không thay đổi... thậm chí... trông còn buồn hơn năm xưa... cái chết của mẹ em năm đó... vẫn còn là sự đáng tiếc trong mọi người... có lẽ em đã tha thứ, nhưng nỗi đau đó... chị biết vẫn còn vươn trong lòng em..."

    ... chỉ có sóng biển... rì rào...

    "Nhưng thật sự... bọn chị... cũng rất ghen tị với em... vì ít ra, em còn được cha và mọi người biết đến. Còn bọn chị... có lẽ đến khi chết đi người ta cũng chỉ biết rằng "một trong mười tám công chúa của long cung đã biến mất" mà không hề biết là ai... chắc em cũng biết, sau khi hạ sinh thái tử Ean, hoàng hậu trong 6 năm liền đều sinh ba. Vậy là... bọn chị cứ thế mà ra đời... trong sự hờ hững của mọi người... Nói với em điều này... chỉ để em vơi đi nỗi đau về thân phận... còn điều này... sẽ làm em vơi đi một chút cảm giác đau thương... vì người đó..."

    Chị Gel bất ngờ quay sang ôm chặt lấy cổ anh, hôn lên bờ môi gồ ghề, xương xẩu của anh - một con rồng -... say đắm. Thật sự anh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ hình hài một con rồng đã làm anh không cảm nhận được cảm giác của một nụ hôn, đôi mắt màu tím biếc vẫn mở, nhìn người con gái đang ôm chặt mình dưới bóng trăng bạc... lạnh. Đôi tay mỏng manh ấy buông nhẹ dần... nhẹ dần... đôi má ửng nhẹ dưới bóng trăng... vội vàng quay đi dấu gương mặt sau mái tóc dài màu lục sậm... phất phơ.

    "Chị... đã yêu em từ lâu lắm... kể từ ngày em được cha đón về long cung, khi em vẫn là một đứa bé và chị cũng thế... Dù biết rằng... em không yêu chị... nhưng không quan trọng... chỉ cần... em nhớ đến chị... chị là Nus... công chúa thứ 18 của long tộc... nếu có thể em... đừng buồn vì người đó nữa... vì... đã có chị thay người đó... yêu em"

    Từ mỏm đá cao Nus nhảy ùm xuống làn nước đêm lạnh lùng... những bọt nước văng lên trắng xoá rồi nhanh chóng tan đi trong đại dương mênh mông... như cảm giác Gel lúc này, hoàn toàn... giá lạnh...

    Đôi hắc mã dừng lại trước cổng thượng giới... cảnh vật vẫn như thế - như ngày Vil được đón về đây. Ngày đó người đưa Vil đến là Sky - người xưng là cha cô, giờ lại là Hell - người sẽ trở thành chồng... các tiên nữ bên dòng suối ngẩng nhìn theo từng bước chân hai người, tiếng hồi báo đã lan xa vào tận chánh điện. Chẳng mấy chốc mà Sky đã xuất hiện, vẻ mặt nghiêm nghị đó vẫn không đổi - vẻ mặt mà cô càng nghĩ càng câm ghét - bộ mặt của kẻ đã làm cho cha mẹ cô phải chia xa - lừa cô chính tay giết chết cha mình - bộ mặt kẻ thù. Tay Vil nắm chặt, run lên vì oán hờn.

    "Bình tĩnh lại đi Vil. Em không thể làm gì được Sky đâu, cứ xem như em chưa biết chuyện gì cả. Ta xin em" - Hell ghe sát tai Vil, khẽ.

    Đôi tay Vil buông xuống, nhưng đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn Sky đang đứng trước mặt.

    "Việc cậu đi chung với con gái ta thật làm ta bất ngờ đấy. Hell à"

    "Vâng! Cũng khó khăn lắm "con" mới có thể được đi cùng con gái "cha" như thế này đây"

    "Ý cậu nói là..." - Sky kinh ngạc, mặt ông thoáng tái đi

    "Là tôi xin cầu hôn con gái của anh, từ giờ phút này chúa tể địa ngục sẽ là con rể của Sky vĩ đại. Có thể chứ?"

    Cố giấu vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn chút nghi vấn, Sky mỉm cười.

    "Đương nhiên! Điều đó... còn gì bằng nhỉ" - Sky cười vang

    "Vậy... "con" xin phép "cha" được đưa Vil về cung điện, sau ba ngày nữa "con" sẽ đến đón. Mong "cha" chuẩn bị giúp con" - Hell cười mỉm, mỉa mai.

    Sky hiểu cái giọng điệu đó. Nhưng không còn cách nào khác là phải im lặng. Hổ và sói đánh nhau thì chẳng con nào có lợi cả. Nhìn em trai mình và "đứa con gái" bước đi mà Sky sự tức giận trong ông như nuốt đầy cổ họng, vì Hell được Đất mẹ yêu chiều nhất mực nên Sky chỉ còn biết trút giận lên đầu những con người tội nghiệp ở thế gian bằng cơn giông mang đầy sấm sét. Cửa địa ngục lại có thêm những oan hồn.

    "Sao tôi phải kìm nén chứ?! Phải nhịn nhục trước một con cáo già đê tiện như vậy sao? Tại sao chứ?!" - cừa bước qua khỏi cửa cung bão thần, Vil đã vùng khỏi tay Hell, nỗi uất hận cứ vậy mà trào ra.

    "Vì sao à?! Chẳng phải ta đã nói với em rồi sao?! Em không đủ khả năng, ngay cả ta cũng khó lòng làm gì được hắn. Em định làm gì?! Định để cho sự hi sinh của Gel đổ sông đổ biển sao?!"

    Nhắc đến Gel, Vil lại nhói. Thù hận tan đi, nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi đau ngập tràn...

    "Tôi xin anh! Đừng nhắc đến sự ra đi củaGel nữa có được không?! Xin hãy để anh ấy ngủ yên trong lòng tôi. Hãy để anh ấy bất diệt trong tim tôi. Hãy để tôi giữ lại... những kỉ niệm nhẹ nhàng ngày xưa... để tôi yêu anh ấy bằng trái tim của một cô gái... tôi không muốn nhớ rằng... anh ấy đã không còn bên tôi... xin để tôi nghĩ rằng... anh ta... là anh..."

    Vil khóc mà lòng Hell tan nát. Giọt nước mắt đó lại rơi rồi... Trái tim Diêm đế cũng rơi rồi... nỗi đau trong anh... lại sống dậy... Vil trả thù anh sao? Cô nhắc lại những lời đó... để anh vẫn nhớ rằng mình là kẻ thế thân sao? Sao cô không để anh quên đi điều đó?! Để anh nghĩ rằng... người cô yêu là anh...

    "Ta... xin lỗi em... ta... về lại địa ngục đây... xin em hãy nhớ rằng... dù sao đi nữa... người ta yêu vẫn là em... hẹn em 3 ngày nữa... cô dâu của ta... "

    Hell quay đi... bước đi từng bước như đeo đá. Sau lưng anh. Vil ngồi lặng lẽ trên chiếc trường kỷ, mắt lơ đãng nhìn theo những cơn gió thổi qua... có một ánh mắt tím biếc... lặng nhìn...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  7. #27
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default


    ...Gel đã đứng lặng như vậy, lâu rồi. Từng câu, từng chữ mà hai người họ nói với nhau, anh nghe rõ... ra là... Vil yêu anh nhiều hơn anh nghĩ. Việc anh cho là sẽ đem đến hạnh phúc cho cô lại là... làm cô nhói thêm. Giá như lúc này anh có thể chạy thật nhanh đến bên cạnh, ôm lấy cô, ước gì anh có thể lau nước mắt cho Vil... như trong quá khứ. Điều đó với anh lúc này, thật xa vời...
    ... Tiếng bước chân Hell đã xa, rất xa. Không gian lại chìm trong nỗi quạnh vắng đơn côi. Vil biết những lời đó sẽ làm tổn thương Hell nhiều, nhiều lắm. Nhưng thật sự cô không thể ngăn dòng cảm xúc dâng trào khi nghĩ về cái chết của Gel và sự bất lực của mình. Dù đã cố hết sức, nhưng mãi mãi Gel cũng không thể trở về bên cô... loài xương rồng nở hoa tím biếc... chỉ còn lại trong nỗi đau, trong tiềm thức... Có tiếng động ngoài cửa sổ. Vil bật dậy:
    "Là anh sao Gel?!..." - lặng.
    "Chỉ là cơn gió làm rơi đá trên đỉnh núi mà thôi, ta sao vậy chứ, Gel đã đi rồi... đi thật rồi..." - Vil nhìn xa xa... thấp thoáng hình dáng một vật gì đó... chỉ là... bóng mây tan...
    ... Gel đã chực bay qua cửa sổ để gặp Vil, dù cho cô không còn nhận ra anh, dù là vậy nhưng anh vẫn muốn một lần cuối được nhìn ánh mắt đó thật gần, được nghe giọng nói đó... Gel lướt trên mặt đất, vô tình làm viên đá nhỏ bay lên cao rồi rơi xuống. Bộp. Vil đã nghe thấy. Cô gọi tên anh. Giật mình. Gel nhanh chóng bay đi. Thật xa... Cuối cùng thì anh đã không đủ can đảm hiện diện trước cô trong hình thù một con rồng kì dị. Anh không thể. Liệu Vil có còn yêu anh khi nhìn thấy anh lúc này?! Thà để anh mãi nuôi hi vọng... còn hơn là nhìn thấy sự chối bỏ từ Vil... Ước chi anh đừng đi theo cỗ xe đó đến nơi này, giá như anh đừng nhìn thấy nó bay ngang qua... Sao lại vậy?! Sao lại là Vil? Sao lại là Hell?... Gel bay trên bầu trời xanh thẳm... mặt đất mưa phùn rơi...
    Gel lại ngồi trên mỏm đá, trông về nơi nào đó, xa xôi. Gió biển thổi, sóng biển dâng trào. Có tiếng bước chân - là Nus.
    "Chị... nhớ em nhiều lắm... có thể ngồi cạnh em không?!"
    Hell khẽ nhìn. Rồi lại hướng mắt về phía xa. Nus ngồi cạnh anh, lặng dõi theo cơn sóng trào trên biển. Nói. Rất khẽ.
    "Em... có muốn trở lại thành người không?! Ta có thể giúp em"
    ... im lặng.
    "Đây là loại thần dược có thể giúp em hóa thành người. Nhưng... chỉ một giờ thôi"
    Không để Gel kịp phản ứng, Nus cho ngay viên thuốc vào miệng Gel. Cởi áo choàng, khoát lên người anh. Trong làn khói mỏng manh, Gel thoáng chốc trở về hình dạng con người như ngày xưa. Chỉ khác là... ánh mắt sáng ngời ngày đó đã không còn, giờ chỉ còn lại màu tím ưu buồn bi ai...
    "Em... vẫn đẹp như một thiên thần, đúng như tên gọi mà mẹ em đã dành cho" - Nus mỉm cười.
    "Chị làm vậy để làm gì, có ích gì đâu..."
    "Sao lại không, ta yêu em cơ mà..." - không một chút ngần ngại, Nus ôm lấy Gel, nhắm nhẹ hàng mi dài màu lục.
    "Xin lỗi... tôi không thể... con người tôi... và cả trái tim tôi... không dành cho chị..." - Gel quay đi, gạt vòng tay Nus ra khỏi người mình.
    "Tại sao lại không?! Dòng máu trong ta là dòng máu thuần chủng, sẽ rất có ích cho em nếu kết hôn với ta, nhưng sao em lại..."
    "Vì người tôi yêu... không phải chị. Tôi... xin lỗi, nhưng... " - Gel quay đi.
    Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt yêu kiều của Nus, những lời Gel nói... sao tàn nhẫn đến vậy. Biết rằng lúc này anh vẫn còn đau vì người đó, nhưng sao anh không thể giả vờ... dù chỉ giả vờ... yêu cô.
    "...khi yêu ai... ta chỉ mong người đó hạnh phúc.. ta... đã hiểu lòng em..."
    Nus đau khổ nhảy từ mỏm đá cao xuống làn nước biển... như biến tan...
    Đã hai ngày trôi qua. Chỉ một chút nữa thôi, Vil sẽ phải đến chánh điện gặp Sky theo nghi thức, rồi mai... Hell sẽ đến đón cô. Xe ngựa đã chờ ngoài cửa, mà sao Vil cứ mãi ngoái nhìn? Còn ai nữa... để chờ mong?!
    Gel lại đến tìm Vil, trễ rồi. Anh chỉ kịp nhìn thấy bóng cô bước lên cỗ xe ngựa tráng lệ từ phía xa, đi về hướng chánh điện. Vậy là... phải mãi mãi xa nhau rồi sao?! Gel không muốn như vậy, cố bay thật nhanh, đuổi theo cỗ xe đưa Vil đi. Nhưng khi đã đến rất gần, Gel lại bần thần, dừng lại. Lặng nhìn bóng Vil khuất mờ sau những đám mây... vì anh... chỉ là một con rồng.
    Cùng lúc đó, ở địa ngục.
    Bọn quỷ đang trang hoàng lại cung điện chờ đón hoàng hậu, sự kiện đã được trông đợi từ mấy ngàn năm nay. Bọn thú vật xương xẩu được đeo lên mình những bông hoa sâu róm đủ màu sắc. Chúng cứ đi đi lại lại, khung cảnh bát nháo như một mớ hỗn tạp chẳng rõ thứ gì. Mặc cho bọn tùy tùng nhộn nhịp chuẩn bị. Hell vẫn ngồi lặng lẽ trên chiếc ngai của mình, thẩn thờ nhìn sang bên cạnh, những lời nói của Vil lúc đó vẫn còn vươn lại trong đầu anh. Ước gì anh có thể quên đi một cách nhanh chóng, ước chi... Ney vẫn yên lành ngủ ngon trên chiếc ngai dành cho hoàng hậu - như mọi khi, bộ lông mượt mà cứ nhấp nhô đều đặn theo hơi thở... phải chi... nó hóa thành Vil thì hay biết mấy. Diêm đế tự nghĩ rồi lại tự cười cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình. Cười... mà cứ như đang khóc.
    "Hóa ra... ta yếu đuối đến vậy" - Hell cười lớn.
    "Còn mi... mau xuống đi. Đây không phải là chỗ của mi" - tự dưng Hell lại cảm thấy có chịu khi nhìn Ney nằm trên chiếc ngai của hoàng hậu.
    Ney giật mình thức giấc. Trong lúc nó còn ngơ ngác chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã bị hất thẳng xuống đất. Lần đầu tiên Hell làm vậy với nó. Con người dịu dàng chăm lo cho nó từng li từng tí đâu rồi?! Kẻ này là ai chứ?! Là Hell của nó sao?! Ai bảo thú vật không biết hờn. Ney rưng rức bỏ chạy đi... thật xa. Hell ngồi phịch xuống đất. Thở dài.
    "Ta... điên thật rồi".
    ...
    Gel trốn thật sâu vào lòng biển, mong ngày mai hãy qua thật nhanh... hãy cho anh quên đi ngày mai đang đến, và hãy cho anh quên rằng người anh yêu sẽ mãi sóng vai bên người khác... Không gian tĩnh lặng, thật đáng sợ. Ước gì có ai đó... bên anh lúc này... ước gì...
    "Tỉnh dậy đi. Con rồng tạp chủng" - tiếng người lạ. Giận dữ. Mà sao... đầy chua chát.
    Là Nus?! Gel đứng dậy, lững thững bước đến cạnh chị mình. Chát! Cái tát như trời giáng xuống làm anh ngỡ ngàng. Không. Không phải Nus. Là một trong hai người chị sinh ba với cô. Ánh mắt người này... đầy ai oán.
    "Mi... mi... ta hận mi. Mi có biết mi đã gây ra... điều gì không?!" - Tiếng nói người đó bị ngắt quãng bởi tiếng khóc.
    "Nus... Nus... đã chết rồi... đã chết rồi..."
    "...nó... vì mi... vì một thứ tạp chủng như mi... chỉ vì... hạnh phúc của mi... chỉ vì... nó yêu mi. Thật ta không hiểu nổi tình yêu là thứ quái quỷ gì mà phải đau khổ đến vậy... ta không hiểu!!!"
    "... trước khi nhắm mắt, nó muốn ta trao cho mi thứ này... Đây... là viên ngọc kết tinh từ máu của Nus - một con rồng thuần chủng. Nó sẽ đánh thức năng lực bạch long - loài rồng mạnh nhất trong mi... đồng thời sẽ giúp mi trở lại thành người... nhưng... chỉ có duy nhất một ngày mười ba trong tháng. Và hôm đó là ngày mà mi hoàn toàn mất đi năng lực thần thánh..." - Nhìn Gel bằng ánh mắt căm phẫn, đau đớn. Cô gái đặt viên ngọc trước mặt anh rồi quay đi. Dượm bước...
    "... Nus mong mi... hãy đi tìm người đó... vì biết đâu... cô ta cũng đang nhói đau như em ta khi tình yêu tan vỡ... biết đâu... cô ấy cũng vì mi mà... " - Chị của Nus bỏ đi bởi những giọt nước mắt đã hòa vào biển, nghẹn.
    Gel chết lặng. Lại thêm một người vì anh mà... hình ảnh một người con gái với mái tóc dài màu lục phất phơ giữa biển, hình ảnh nhòe nhoẹt của cô ấy bên cạnh một con rồng từng chiều trên mỏm đá cao... câm lặng trông ra biển... nụ hôn đắm say... giờ sao xa lạ quá... vậy là... cô ấy đã ra đi rồi sao?! Thật là... ngốc nghếch, chỉ vì một kẻ không yêu mình sao? Vì một con quái vật như Gel, có đáng không?! Rồi những giọt nước mắt của Vil khi bên cạnh Diêm đế cứ hiện lên trong đầu, như một nỗi ám ảnh khó mà phai nhạt. Rồi thì... ngày mai cô cũng về bên người, rồi thì... ngày mai cũng đến... mong ngày mai hãy qua thật nhanh, chờ ngày mai từng giây từng phút... nhưng lại... căm ghét ngày mai... Những tháng ngày bên Vil hiện lên rõ ràng, từng chút một theo từng giây từng phút đang trôi đi, nhói. Rồi những lời cuối cùng của Nus cứ vang mãi bên tai "khi yêu ai ta luôn mong người đó hạnh phúc...". Đúng. Gel phải sống hạnh phúc, thật hạnh phúc bên cạnh Vil như Nus mong muốn. Gel gượng dậy, nuốt lấy viên ngọc. Bay.
    Thời gian với Vil lúc này... qua thật chậm. Khi phải ngồi lại bên cạnh kẻ thù mà nghe lời giáo huấn đáng lẽ chỉ dành cho cha nói với con gái. Thật đáng kinh tởm. Buổi họp mặt mọi vị thần để gởi tới cô lời chúc cho cuộc sống hạnh phúc. Miệng họ chúc như vậy, cười tươi như vậy, nhưng Vil có cảm giác họ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống mình. Cô mong tất cả nhanh chóng kết thúc để cô không phải giả vờ cười tươi trong khi lòng mình đau nhói. Và Vil cũng ước gì... thời gian đừng trôi nữa... Sun đừng rời khỏi chỗ... đừng mang cỗ xe mặt trời chạy đi... trời đừng sáng... Vậy mà... hắn ta vẫn không quên nhiệm vụ của mình... rồi thì... Cô chỉ biết chết lặng cõi lòng... bước theo Moon, để khoác lên mình bộ áo cưới cùng đồ trang sức lộng lẫy... gương mặt được điểm tô thêm... những giọt sương rơi...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  8. #28
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default



    ... những cánh hoa bay phất phơ... những cánh hoa điểm tô cho lễ cưới. Trông qua cửa sổ, Vil cảm thấy chúng giống như hoa trắng cho tang lễ hơn. U ám. Moon đang nhẹ nhàng chải mái tóc màu bạch kim cho cô, dài... thật dài. Tiếng đoàn xe từ địa ngục đã dừng lại trước điện. Moon đặt lên mái tóc Vil chiếc vương miệng bằng pha lê tím, các hoa văn chạm trổ tinh xảo bằng bạch kim cùng với ngọc trai đen và kim cương, một kiệt tác được tạo ra cho hoàng hậu cao quý của địa ngục. Thời gian ơi... đừng trôi nữa... chỉ là... vô vọng... bước đi theo cánh tay dìu của Moon mà lòng Vil đau nhói, cảm giác này... là sao? Vẻ như... Vil thấy mình trở thành kẻ bội bạc, sao vậy? Không hiểu. Không hiểu.
    Diêm đế đã đến từ lâu. Theo nghi lễ anh phải dâng cho Sky - tư cách là cha cô dâu - lễ vật gồm 100 bộ ngà, 100 súc lụa, 100 con chiến mã và dâng trả cây cung cùng mũi tên duy nhất còn sót lại mà lúc trước Vil đã mang xuống địa ngục. Ánh mắt của Sky lúc nhận lại cây cung và mũi tên là ánh mắt trút đi được gánh nặng của nỗi sợ hãi đè nén. Nhìn lão anh mình như thế, Hell chỉ muốn rút ngay mũi tên mà đâm vào cổ hắn. Nhưng với tư cách là chú rể, anh vẫn phải nở nụ cười tươi nhất có thể với "cha vợ" của mình - kẻ ngày xưa ganh ghét anh đến nỗi Đất mẹ phải mang anh xuống địa ngục để tránh xung đột. Ney đứng bên cạnh, lần này nó được Hell mang theo lên thượng giới, nhìn Sky chằm chằm, nó cảm nhận được rằng kẻ đang nở nụ cười với chủ nhân nó là kẻ không mấy tốt lành, nó chỉ muốn xé xác lão ta ra. Ney biết Hell cũng đang nghĩ như nó, còn ai hiểu rõ bản thân hơn "chính mình" cơ chứ, nó với Hell vốn cùng một linh hồn cơ mà.
    Những cánh hoa bay càng lúc càng nhiều hơn, rợp đỏ cả bầu trời, không biết hoa từ đâu mà bay nhiều đến vậy... bay nhiều như nỗi buồn của Vil lúc này... Các vị thần đến dự lễ cưới... sao ai cũng vui cười, như đang chế giễu... sao không ai sẻ chia nỗi đau trong cô lúc này - Vil cúi mặt, lặng thầm... Cô bước ra sảnh lớn đã được trải bằng thảm hoa hồng, những cánh hoa đỏ thắm gồng mình gánh chịu từng bước chân cô, cũng như tim Vil đang phải cố gắng gánh lấy nỗi đau mà không để nước mắt rơi xuống... màu hoa... hay màu máu... hình ảnh ngày xưa lại hiện về... nhớ tha thiết... tình yêu da diết... vậy mà... người đón cô ở cuối con đường lúc này... lại là Hell...
    Hell biết... Hell hiểu... và anh trông thấy điều đó. Nhưng còn cách làm nào khác hơn ngoài sự im lặng... và trông chờ vào sự màu nhiệm của thời gian... Bước chân Vil càng lúc càng gần, nhưng trái tim cô càng lúc lại càng xa... Hell biết, trong ánh mắt cô lúc này anh là hình ảnh của một người khác. Nhưng anh chấp nhận tất cả. Tiếng hò reo chúc mừng vang lên bên tai cùng muôn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt khách mời. Nụ cười hể hả của Sky, ánh mắt vô cảm của Sun, gương mặt phúc hậu của Oce, thái độ trách hờn của Ean... vô nghĩa. Bước chân nặng trịch lê đi mệt nhọc, nhưng cuối cùng... Vil cũng đã đi đến cuối con đường, trao bàn tay mình cho người đang đứng đó chờ đợi... cuối cùng... nước mắt cũng long lanh rơi...
    "Con gái về nhà chồng mà lại khóc sao" - Sky vỗ vai Vil, nâng ly rượu cười hể hả.
    Vil muốn gào lên rằng "mau bỏ bàn tay gớm ghiếc ra khỏi người tôi", muốn dùng tay moi tim gan lão ta ra mà quăn ra đường. Vil đã định làm vậy thật, nhưng bàn tay Hell đã siết nhẹ tay cô, Vil hiểu. Suýt chút nữa Vil lại quên đi thân phận mình... Nhưng Sky biết Vil đang nghĩ gì và muốn làm gì, lão cười một cách chế giễu đứa cháu tội nghiệp của mình. Thật sự mà nói, Vil chẳng có tội gì ngoài cái tội là con của Kan - kẻ đã giết đi 12 người anh em của mình, 12 đứa con trai yêu quý của Sky, nếu không có lời hứa với mẹ nó năm xưa thì có lẽ Sky đã lột da nó ra từ lâu. Mẹ Kan... thần nữ tộc Kana, xinh đẹp hơn cả một tiên nữ, ông đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng ấy cũng vậy. Bất chấp tất cả để sinh cho ông một đứa con, dù phải chịu sự trừng phạt của tộc Kana, vì thần nữ không được phép có con, dù cho đó là con của chúa tể các vị thần đi nữa... Ánh mắt, nụ cười, cái nhìn căm phẫn khi bị bắt phải lìa xa con mình... thật giống...
    "Ta đang nghĩ cái quái gì thế này? Con bé xấu xí này làm sao có thể giống nàng ta được chứ, ta điên mất" - Sky chợt giật mình vì những kí ức phút chốc tái hiện trong đầu - "Tốt nhất ta nên tránh xa con bé này" - Sky quay lưng, đi thẳng.
    "Em lại quên những điều tôi đã nói sao?!" - Đợi Sky đã đi xa, Hell khẽ hỏi.
    "Tôi không quên, nhưng tôi không thể chịu đựng được, con người đó... thật kinh tởm" - lời nói Vil như nghẹn trong cổ họng, tay ôm trán.
    Bất ngờ, Hell ôm thật nhanh Vil vào lòng, nụ hôn nhẹ lên môi... nồng ấm... trong những tiếng reo hò rộn rã của quan khách. Vil muốn thoát khỏi vòng tay đó, nhưng không thể, Hell đã ôm cô thật chặt, như sợ Vil bay mất... quả thật... cô cũng rất muốn bay đi... Khi vòng tay ấy từ từ lỏng dần cũng là lúc Diêm đế nhận một cái tát trời giáng vào mặt từ chính cô dâu của mình... đôi mắt đó... căm hận... trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Chỉ riêng Hell, sẵn sàng đón nhận từ khi có ý định hôn cô.
    "Nụ hôn này... cái tát này... rất ý nghĩa..." - Hell cười hiền, dù thế nào đi nữa... anh vẫn thật sự yêu Vil.
    Thoáng. Thời gian trôi đi nhanh... Cuối cùng thì dù không muốn Vil vẫn phải bước lên xe theo chồng về địa ngục. Nơi này... có gì để cô lưu luyến mà sao bước chân không muốn tiếp bước, sóng đôi bên Hell mà Vil chỉ muốn bay lên bầu trời để trốn chạy khỏi nơi này - nếu như cô còn đôi cánh thì có lẽ... cô sẽ bay. Chợt. Tiếng động mạnh phát ra làm mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía trước. Những tia sét chói lòa đang tàn phá những gì trên đường chúng đi qua. Sky chau mày:
    "Cái quái gì thế kia?! Binh thần đâu!!!!!" - hét lớn.
    Từng đoàn binh lính không biết từ đâu xuất hiện cứ nối tiếp nhau tiến về phía trước trong sự ngỡ ngàng của khách khứa. Chưa ai từng thấy thứ sấm sét kinh khủng như vậy ngoài sấm sét xuất phát từ Sky, nhưng ông ta... đang ở đây kia mà. Chỉ có ba người là biết rõ việc gì đang diễn ra khi trong quầng sáng dần sần xuất hiện...
    "Sao con lại để nó xuất hiện ở đây?!" - Oce quay sang thái tử Ean.
    "Con... con... không ngờ nó lại có thể tìm đến đây... bây giờ... phải làm thế nào?!" - mặt thái tử Ean dần dần chuyển sang màu trắng bệch.
    "Con đã gây họa lớn rồi, cuối cùng thì... lời tiên đoán của Đất mẹ... cũng không thể thoát khỏi" - Oce lắc đầu, bất lực.
    "Cha nói vậy là..."
    "Thiên binh vạn mã cũng không làm gì được nó đâu. Đất mẹ đã đoán rằng khi con dao của bà vấy máu, tiếp theo đó một con bạch long sẽ xuất hiện - loài rồng mạnh nhất trong long tộc chúng ta... và... một cuộc chiến... sẽ lại bắt đầu..."
    "Chẳng lẽ..."
    "Con dao đó có lẽ đã xuất hiện lúc Vil ở địa ngục và... cũng chính vì vậy mà... Gel đã vô tình trở thành con rồng trong truyền thuyết... có lẽ... ta không nên ở lại đây..."
    "Vậy còn em con?!"
    "Ta... không còn có thể khống chế được nó... em gái con... đã sai lầm khi dâng tặng nó viên ngọc để đánh thức nguồn năng lượng này, và giờ... chúng ta không còn có thể làm gì nữa... tốt nhất... đành tùy số phận vậy" - Oce cắn răng quay đi, đâu phải ông không quan tâm đến sự sống chết của Gel, nhưng quả thật... ông không còn có thể làm gì được nữa...
    "Ta xin lỗi nàng... mong nàng hãy tha thứ cho ta..." - Oce nói khẽ vào không trung... mơ hồ.
    Ngoảnh nhìn lại hình ảnh người em trai đang trong vòng che phủ của sấm sét, và lớp lớp thần binh đang dấn thân vào cái chết mà lòng Ean không khỏi xót xa... những tia sét không mắt đã giết chết không biết bao nhiêu những thần binh đã bị Sky lấy mất linh hồn, để họ không còn sợ hãi trước bất cứ điều gì, để họ phục tùng ông và các vị thần vô điều kiện. Thần binh gì chứ? Chẳng qua là những con người khốn khổ bị mang lên thượng giới để trở thành công cụ không hơn không kém. Và giờ người em yêu quý của Ean đang điên cuồng giết chốc những con người không còn ý thức được hành động bản thân. Nhưng cũng có thể... là đang giải thoát cho họ.
    "Xin lỗi... ta... thật vô dụng... xin lỗi em..." - Ean vút bay đi trong cảm giác tội lỗi đang đè nặng - "...thái tử ư?! chẳng qua ta chỉ là một kẻ hèn nhát vô dụng mà thôi" - tiếng cười ngặc nghẽo vang lên chua chát.
    Từ đôi tay mình Hell cảm nhận được rằng vai Vil đang run lên. Cô sợ?! Không! Có lẽ cô đã cảm nhận được một điều gì đó, dù mơ hồ, nhưng có lẽ là do... tình cảm cô dành cho người đó đã quá sâu nặng. Nhẹ buông bờ vai Vil ra, Hell bước về hướng những cơn sấm sét phát ra, mặc sự ngăn cản của các vị thần và mặc cho những tia sét đốt quần áo anh cháy xém,nếu là một thần linh bình thường có lẽ Hell cũng sẽ chết khét như bọn lính. Ney muốn chạy theo chủ nhân của nó, nhưng bản năng sinh tồn đã ngăn nó tiếp bước, Ney dừng lại bên ngoài, chờ đợi. Cuối cùng thì Hell cũng đã đến trước mặt Gel - bạch long.
    "Mi không nhớ đã nói với ta điều gì và hứa với ta như thế nào sao?!" - Hell nói chuyện với Gel thông qua suy nghĩ.
    "Tôi nhớ. Nhưng... cuối cùng thì trái tim tôi đã đánh bại lí trí... mong ngài... hãy trả lại cô ấy... cho tôi"
    "Mi tưởng nàng ấy sẽ chấp nhận ở bên cạnh một con rồng như mi mãi mãi sao?! Mi tưởng tình cảm thoáng qua ngày xưa có thể ràng buộc Vil không thể yêu ai khác ngoài mi sao?! Thật là vọng tưởng" - Hell cười nhạt.
    "Dù sao đi nữa tôi cũng muốn gặp cô ấy, dù chỉ một lần cuối, nếu quả thật như vậy thì tôi sẽ mãi mãi quên cô ấy đi. Còn ngược lại... ngài có thể... để cô ấy về bên tôi?!"
    "Đừng ảo tưởng những thứ không thể xảy ra nữa, hãy đi đi trước khi quá muộn" - Hell nói với Gel rằng "đừng vọng tưởng". nhưng anh lại có cảm giác... những lời đó... dành cho anh.
    Im lặng. Không gian chùng xuống, mọi người chỉ còn nghe tiếng gầm lên ai oán của con bạch long... lặng. Quầng sét dần dần tan đi, lộ rõ một con rồng trắng vảy ánh bạc với đôi mắt tím thảm sầu. Nó bước chầm chậm, chầm chậm, bỏ lại Diêm đế đứng lặng sau lưng, tiến về phía cô dâu. Đến lúc này thì Sky không thể làm ngơ được nữa, và khi mọi người đã nhìn rõ hình hài kẻ tạo ra nguồn năng lượng hủy diệt không thua gì vị chúa tể của mình thì những tiếng lao nhao bắt đầu vang lên.
    "Đó là con bạch long trong truyền thuyết"
    "Quả đúng vậy. Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây?"
    "Theo lời sấm truyền thì..."
    "Chẳng lẽ sắp xảy ra cuộc chiến đẫm máu sao?!"
    "Vậy thì chúng ta nên nhanh chóng... tiêu diệt mầm móng tai họa đi thôi!!!"
    Tiếng reo hò dậy lên như sóng cuộn, vòng vây ngay lập tức được tạo ra, bao lấy Gel và Vil, chỉ chực chờ lao vào xâu xé con mồi. Đã quá quen với cảnh thập tử nhất sinh, giờ mối quan tâm của Vil không còn là những tên thần thánh hèn hạ kia nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt tím đang nhìn mình chằm chằm.
    "Là anh... đúng không Gel?! Là anh đúng không?! Mau trả lời tôi đi!!! Có phải không?!" - Vil run run, không biết đó là vì sự mừng vui hay thất vọng...
    Gel im lặng, ước gì anh có thể ôm cô thật chặt, ước gì anh có thể nói rằng anh yêu cô, yêu rất rất rất nhiều, ước gì... những giọt nước hờ hững trên đôi mắt kia đừng rơi xuống... Gel khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Hồi họp chờ đợi... vòng tay hay cái cái ngoảnh mặt vô tình?! Anh chấp nhận, miễn là... sự lựa chọn đó mang lại hạnh phúc cho cô.
    "Cuối cùng thì... anh đã trở lại, tôi tin mà, tôi tin anh nhất định không bỏ rơi tôi... anh có biết... tôi đã tìm anh trong bao lâu... tìm anh nơi đâu... tôi đã làm tất cả... miễn là anh về bên tôi. Vậy mà... và giờ thì dù cho anh có như thế nào, có là ai, là cái gì đi nữa... mãi mãi... linh hồn tôi... dành trọn cho anh..."
    Nói, nói hết những điều từ lâu chưa thể nói, trong lúc này... có là quá muộn không?! Khi những tên đầu tiên đã bắt đầu tấn công, mặc kệ cuộc gặp gỡ của hai trái tim sau bao năm tìm nhau trong vô vọng... Nhưng với cả hai, có lẽ... đã là quá đủ. Trong giờ phút này đây, khi những kẻ hèn mọn đang chỉa vũ khí vào hai người, sống cùng sống, chết cùng chết... sẽ không bao giờ chia xa như ngày xưa nữa... Theo sự chuyển động của Vil, vương miệng trên đầu cô rơi xuống đất, vỡ tan tành... vỡ luôn cả trái tim... ai đó.
    Một lần nữa, lại có máu và nước mắt. Sự giết chóc, sự căm thù, sự đấu tranh vì tình yêu. Họ có quá tàn nhẫn khi hạ sát những vị thần chỉ để cứu lấy mình. Có lẽ là... Đôi tay Vil lại nhuốm máu, những ngón tay lần nữa để lại trên thân xác kẻ thù những vết thương sâu hoắm, bọn ngã xuống, bọn khác lại bước lên... Tiếng gầm vang, những tia sét cũng lóe lên, lắm người chết cháy, lắm kẻ tan xương... lễ cưới của Diêm đế được chiêu đãi bằng bữa tiệc những linh hồn...
    "Dừng lại! Dừng lại đi!" - Hell gào lên. Vô vọng.
    "Mau lấy cung và mũi tên đó lại cho ta" - Sky ra lệnh.
    "Anh định làm gì?!"
    "Chẳng lẽ để chúng tàn sát hết chúng ta sao?! Nhất định phải giết chết một trong hai, đứa còn lại cũng nhanh chóng bị tiêu diệt thôi" - Sky chau mày - "Cậu không có ý định ngăn cản ta đấy chứ?!"
    "Không thể được! Anh không được giết Vil" - Hell gào lên trong đau đớn.
    "Cậu đừng quên chính nó đã làm cho câu ra thế này. Cậu còn vấn vươn gì nữa chứ?!" - Sky giương cung.
    "Không! Không!!!!!!!!!" - Tiếng hét vô vọng của Diêm đế vang lên, tiếp theo đó...
    Tiếng rú đau đớn của Ney âm vọng, tất cả chợt dừng lại. Đôi tay nhuốm đỏ màu máu đang ghim sâu vào cổ kẻ thù, dừng. Đôi vuốt sắc bén còn vươn lại những mảnh áo, dừng. Những gương mặt mệt nhọc, những cơ thể đầy thương tích, đều dừng lại. Ngỡ ngàng bởi tiếng hú vang dậy của một con sói. Diêm đế... nằm đó, mũi tên ghim vào tim, loang lỗ... màu chết chóc. Vua địa ngục... đã chết. Bởi mũi tên bắn ra từ anh trai mình - Chúa tể những vị thần. Loảng xoảng, tiếng vũ khí rơi xuống đất, chát chúa. Những vị thần còn sống... không ai nói với ai lời nào, chỉ biết lặng thinh. Ney bước đến cạnh Hell, liếm lên vết thương với hi vọng Hell sẽ sống lại, nó tin vào cái lưỡi của nó, như đã từng cứu Vil trước đây. Nhưng Ney cũng biết... nó sẽ chết, vì mũi tên có độc, nó chấp nhận, vì người nó yêu thương đã không còn nữa... buông... Ney gục xuống... bên cạnh Hell như những lần anh vẫn nằm cạnh nó, ru giấc ngủ yên bình... Cuối cùng thì... linh hồn anh cũng dành trọn người khác... cuối cùng thì... nó đã được mãi mãi bên Hell...
    "Anh... anh... sao lại vậy?! Chẳng phải tôi đã nói... dù anh có làm gì đi nữa thì... mãi mãi tôi vẫn không thể yêu anh sao?! Có đáng không chứ hả?!" - Vil bước bến cạnh Hell, lần đầu tiên, Vil nắm tay anh bằng cả trái tim mình, nhưng... đã trễ rồi...
    Đôi mắt nhắm nghiền chợt hé, thều thào.
    "...đáng lắm chứ... tôi cũng đã từng nói... dù sao đi nữa... tôi vẫn yêu em... yêu bằng trọn linh hồn... cuối cùng thì... tôi đã được chết... vì em... được giữ trọn... lời hứa..."
    Vil khóc, nhưng lần này nước mắt đã dành cho Hell, chân thật.
    "mong em... hãy sống thật hạnh phúc... đôi tay em... dù có nhuốm máu... bao người... nhưng trong mắt tôi... em vẫn mãi... là..."
    Buông. Rơi. Tay đã buông. Nước mắt đã rơi. Hell... đã đi thật rồi. Nỗi đau trong Vil lóe lên, bùng phát dữ dội. Cô lao thẳng về phía Sky như một con hổ trong cơn điên loạn, gió nổi lên bao lấy cô, tiếp sức cho Vil lao thẳng về phía Sky. Phập. Bộ móng sắc nhọn của Vil đã ghim vào cơ thể... Sum - vị thần thời gian, đứa con trai thứ 148 của Sky, ông ta... dùng con mình làm bia đỡ... vì Sum, đứng ngay cạnh ông ta. Sum ngã xuống trong ánh mắt kinh ngạc của những người còn lại. Họ không thể tin vào việc đang xảy ra... Chúa tể của họ... là kẻ thế này sao?
    Sky ngay lập tức túm lấy Vil, nhấc bổng lên không...
    "Cha! Con xin cha! Đã quá đủ rồi, hãy tha cho Vil đi, dù sao... Diêm đế cũng đã chết dưới tay cha rồi!" - Sun van xin.
    "Nó chết bởi nó ngu dại! Khi không lại lao lên đỡ mũi tên cho con bé tạp chủng này..."
    "Cuối cùng thì... ông cũng đã nói ra câu đó, ông là kẻ tàn nhẫn, thua cả cầm thú, chính ông đã làm tôi ngộ sát cha ruột mình, tôi... hận ông" - giọng Vil như lạc đi trong phẫn uất.
    "Có nói gì thì... cũng không có nghĩa lí gì nữa, mi cũng sẽ nhanh chóng được hội ngộ với cha mi thôi" - Sky bóp chặt cổ Vil.
    Những đứa con của Sky, cũng như các vị thần chứng kiến mọi việc, không còn ai dám lên tiếng ngăn cản, sự tàn ác mà họ đang thấy.... vả chăng Vil cũng đã giết chết không biết bao nhiêu thần thánh, cứ xem như... đây là hình phạt.
    Xoẹt. Cánh tay nâng Vil lên rơi xuống đất. Gel đã lao đến dùng móng vuốt cắt đứt cánh tay lực lưỡng của Sky, lão ta đau đớn hét lên như sấm dậy, lăn lộn dưới đất, chẳng khác nào một con mãnh thú bị cắt đứt chân. Vil ngồi dậy, ho sặc sụa. Yếu ớt đứng dậy treo lên lưng Gel, không bỏ lỡ cơ hội, Gel nhanh chóng bay thẳng lên bầu trời. Sky gào lên.
    "Mau bắt lấy bọn chúng! Ta nhất định sẽ lột da, băm chúng ra thành trăm mảnh" - Sky hét lên, ra lệnh.
    Nhưng tất cả đều bất động, ngay cả thái tử Sun là người luôn luôn nghe lời Sky cũng im lặng, những gì cha đã làm thật sự làm anh ngỡ ngàng. Tất cả... đã đổ xuống... tan tành... ông ta chỉ như... một con sói không có lòng nhân... vì mạng sống của bản thân mà không ngại đánh đổi bằng mạng sống con mình. Thật sự... Sun không thể tin. Nhìn Moon sợ hãi nép đằng sau lưng mà Sun không tài nào nói nổi nên lời... có lẽ... đây là lúc quyết định...
    Thanh gươm ánh sáng lóe lên trên tay Sun, rực lửa. Tiếng anh vang dậy.
    "Toàn thể thần linh nghe đây, hôm nay chúng ta đã chứng kiến, chúa tể của chúng ta..."
    Sky cười thầm vì cuối cùng Sun cũng đã làm theo ý ông ta, nhưng...
    "... một kẻ có bộ mặt giả tạo bấy lâu nay, hôm nay bộ mặt đó đã bị lột bỏ, vì thù riêng của mình mà đã làm cho không biết bao nhiêu vị thần khác phải chết... vậy thì... nhân lúc này..." - Nhanh như chớp, Sun rút mũi tên trên người Hell, đâm phập vào cổ Sky, lão rú lên một tiếng chói tai rồi chết, không kịp có bất cứ lời phản pháo hay sỉ vả nào - Thái tử Sun sẽ lên ngôi chúa tể mà không có bất cứ sự phản đối nào.
    Đất mẹ tái thế. Bà đem hai người con trai cùng với Ney đi. Xác Sky bị đốt thành tro vung lên trời tạo thành những đám mây trắng phủ, ngàn năm vươn vấn thiên cung. Còn Hell và Ney được đem đi đâu không rõ, chỉ biết có lời truyền rằng ba năm sau Sun phải đến hòn đảo phía Nam biển Bắc đón hai đứa trẻ, chúng sẽ trở thành vua và hoàng hậu địa ngục trong tương lai.
    Về phần Gel và Vil sau khi bay khỏi thượng giới đã qua không biết bao nhiêu vùng đất, cứ bay mãi, bay mãi không biết điểm dừng. Ngày qua, đêm buông xuống, khi những tia nắng đầu tiên hé lên... Ùm!!!! Cả hai rơi tòm xuống biển. Vil chỉ kịp ngoi lên mặt nước mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì...
    "Áaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!! Vậy là sao?!!!!!!" - Vil đã đỏ bừng mặt quay đi.
    "Hơ! Là sao?!" - Gel gãi gãi đầu, như thói quen ngày xưa.
    Chợt! Đến lượt anh đỏ mặt, lúng túng lặn xuống nước. Thì ra... hôm nay là... sáng ngày 13... và Gel thì... (ai cũng hiểu rồi hén)

    _______________THE END_______________
    Hi hi ^^
    Qua gần 2 tháng vật vã vừa học vừa viết thì cuối cùng bộ truyện cũng đã hoàn thành ^^
    Đoạn cuối này làm Ras đau đầu nhất, không biết kết thúc thế nào cho phải.
    Nhưng cuối cùng cũng quyết định được
    Cám ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ và cho Ras những lời góp ý chân thành về bộ truyện. Xin chân thành tặng tất cả mọi người... (nụ hun gió bốc khói)
    thay đổi nội dung bởi: Thanh Hai_KG, 10-21-2010 lúc 01:25 AM

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  9. #29
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default


    Mười bảy tuổi đầu. Chắc không ai tin nổi Kha đã trở thành "đại ca" của nhóm trẻ em đường phố gần chục đứa. Ăn cắp, móc túi, cướp giật, đánh giày, vé số... có thể làm tất cả để sinh tồn, miễn là có tiền. Kha được tôn làm đại ca là vì cái máu liều mạng, cộng với nó là đứa duy nhất biết chữ trong cả bọn. Một năm trước bọn chúng gặp Kha ngay gầm cầu này, như một con hổ đang trong cơn điên dại, bất cần đời, bất cần cái đếch gì xấc - như lời Kha nói ngay hôm đó. Nếu... không xảy ra "chuyện đó" thì có lẽ giờ này Kha vẫn là một công tử, suốt ngày kẻ đón người đưa, sống thanh bình trong nhung lụa. Vậy mà... Lắc đầu cho tỉnh táo, Kha hắng giọng:
    "Thằng Tí, thằng Tèo ở lại coi nhà, chăm sóc cho thằng Văn, lo cơm nước. Mấy đứa còn lại chia nhau "đi làm", đúng 12 giờ về ăn cơm, qua địa bàn nhóm khác hoạt động thì phải cẩn thận, tốt nhất cứ ở địa bàn của mình, nghe rõ chưa?!" - vừa nói Kha vừa bước ra khỏi "cửa".
    Gọi là cửa cho sang chứ thực ra chỉ là tấm nilon phủ xuống, che kín cái góc dưới chân cầu bắc qua sông Sài Gòn, cái nơi nhỏ xíu vậy mà chứa đến gần chục đứa đang tuổi ăn tuổi lớn. Tội nghiệp, mỗi đứa một hoàn cảnh, nhưng suy cho cùng cũng là những sinh linh bị đấng sinh thành bỏ rơi... cũng như Kha - nhưng là theo một cách khác.
    Đường phố hôm nay vắng lạ, đang ngó nghiêng tìm "đối tác" thì Kha nhìn thấy một "đồng nghiệp" đang ôm giỏ chạy thục mạng, vốn đã quá quen mặt thằng "Kền" bên "cầu đá", Kha nhận ra ngay bởi cái dáng liêu xiêu gió thổi cũng bay của nó, chẳng rõ nó làm cách nào mà vớ được hàng mà không bị bắt, rõ là... Sẵn giọng Kha lên tiếng:
    "Sáng giờ "đói" quá, có "mối" sao không cho anh em "ăn" cùng?!"
    "Mày đói còn tao no à?! Tao "vã" sắp chết rồi đây. Mà mày với tao thì liên quan quái gì mà anh với chả em?! Khôn hồn thì biến!" - thằng Kền gắt, tay che miệng ngáp dài.
    Rõ là Kền nghiện nặng, mắt nó lim dim, chân như đứng không vững nữa. Kha chợt nảy ra ý định... cướp của kẻ cướp. Biết là kiếm chuyện với đám nghiện bên cầu đá thì chẳng hay ho gì, nhưng nghĩ tới đám nheo nhóc từ hai hôm trước đến giờ chỉ toàn húp cháo trắng với thức ăn thừa của các quán cơm người ta bỏ đi thì Kha lại nhói, vả lại thằng Văn đang bệnh, cứ vậy thì nó có mà chầu tiên tổ sớm, rõ khổ. Đi đứng không nhìn trước ngó sau, vào công trường xây dựng chôm vật liệu lại giẫm ngay cây đinh, giờ cứ lên cơn co giật, nhìn phát hãi.
    Càng thương đám em bao nhiêu Kha lại càng quyết tâm giật bằng được cái túi. Thằng Kền đi ngang qua mặt Kha một cách chậm rãi, ngáp ngắn ngáp dài, mắt lim dim. Bất ngờ, từ phía sau thằng Kền, Kha vật nó ngã lăn quay xuống đường.
    "Mày được lắm! Thằng chó. Cái lũ bọn mày chết không có đất chôn" - Mắt thằng Kền trừng lên như muốn tét cả mí.
    "Tao nói ăn chung mày không chịu, giờ thì mày đói nha con" - Kha cười khẩy, thong dong xách túi quay lưng đi thẳng.
    Không chịu thua, bằng sức lực còn lại của thằng nghiện sắp bị mất đi mồi thuốc. Hắn lao tới, đẩy Kha té phịch xuống đất. Kha vật nhau với thằng Kền hùi hụi như hai con trâu húc nhau trong "Thế giới động vật". Kha thì có ngán gì cái thằng "bán cơm sườn, vác dao găm" như thằng Kền, chỉ sợ trầy xước mà dây vào máu nó thì có mà "tàn đời trai". Trong lúc cả hai còn đang đánh nhau "khí thế" trong bãi đất trống thì công an phường ập đến, lôi cổ thằng Kền về phường. Không quên khen ngợi Kha hết lời, Kha cười mà lòng héo queo héo quắt, nhiêu công sức bỏ ra vậy là đi toi. Được mời về trụ sở công an phường với tư cách là nhân chứng, và cũng để nhận sự đáp tạ của người bị cướp - mà theo anh công an nói thì đó là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, giàu có, thể gì mà Kha không nhận được "một mớ" từ người đó?! Nhưng... khi bóng người phụ nữ xa lạ dần hiện rõ trước mắt, thì đó cũng là lúc Kha nhận thấy... khóe mắt cay cay...
    ... Từ lúc sinh ra thì Kha rõ là một công tử chính hiệu, sự giàu sang của gia đình Kha làm lóa mắt bao người, tiền bạc đủ để che lấp mọi thứ. Dưới con mắt bạn bè thì Kha là một người đáng ngưỡng mộ, công tử con nhà giàu, học giỏi, đẹp như tài tử. Vả chăng... cũng là cái mỏ tiền di động. Ở cái tuổi 15 Kha sáng chói như viên ngọc quý giữa đám đá cuội lăn lóc, cuộc sống đó là niềm mơ ước của bao người, từng buổi sớm chiều chiếc xa hơi sang trọng đỗ ịch trước cổng trường đưa đi rước về cậu thiếu gia độc nhất, lại càng tôn thêm cái vẻ chói lòa sang trọng cho một thằng con trai mới lớn. Bao ánh mắt nhìn theo thèm thuồng. Những buổi học Kha luôn được bạn bè vây quanh như thỏi nam châm hút sắt, mới lớp 9 mà Kha đã nhận được hàng tá thư tỏ tình từ những cô bạn xinh có tiếng. Nhưng trong đó mấy ai thật lòng?! Lũ nịnh nọt đáng ghét, mệt mỏi và chán nản, Kha căm ghét cuộc sống của chính mình.
    Những ngày tháng cuối cùng của năm cấp 2 trôi đi tẻ nhạt trong im lặng, sư buồn chán càng được nhân lên trong lễ tốt nghiệp, giữa muôn trùng nụ cười của lũ bạn, thì Kha lại lọt thỏm giữa thế giới cô độc của bản thân, ngay cả ở trường, và ở ngôi nhà quạnh vắng thiếu hẳn tiếng cười. Đêm, với nó là tiếng bàn phím máy vi tính lách cách, là tiếng kim đồng hồ dịch chuyển chậm rãi, tít tắt từng giây một. Hiếm hoi lắm mới có tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng ba mẹ ở đầu dây bên kia hỏi bâng quơ về chuyện học hành, rồi lại im lặng. Bà giúp việc già nua đã ngủ mất từ bao giờ, chỉ còn lại nó, lại chìm trong bóng đêm...
    Lớp 10, trong một ngôi trường danh tiếng, một ngôi trường của giới thượng lưu - cái nơi mà chỉ khi bước vào mới có thể nhận rõ bộ mặt của nó. Trong cái vỏ bọc của sách vở, của những giải thưởng danh giá là một thế giới ngầm. Tiền, bar, vũ trường, bồ bịch, "cơm" và cả "hàng đá"... Dần dần bị cuốn đi trong thế giới đầy ma lực của ánh đèn, của những giai điệu "giập" liên tục ở vũ trường, cùng rượu mạnh và... tiếp viên, miễn là có "mo nì" để "bo", để "quăng", để "phang", để "ném" vào mặt bất cứ thằng nào cần, để chứng tỏ "tao đây tuy chẳng phải đại gia cũng thuộc hàng tiểu gia". Cái gương mặt búng ra sữa của Kha dần chai sạn, quen thuộc với các vũ trường đến mức chả cần quái gì phải nói, tự khắc họ sẽ biết phải làm gì khi Kha đến. Tiền, là quái gì?! Kha cười sằng sặc mà hét lên như vậy, đám bạn xung quanh cũng nhiệt tình hưởng ứng. Và theo đó đương nhiên Kha trả độ này, đơn vị "chai" (triệu) dần dần chuyển sang "kết" (24 triệu) thậm chí chục kết chỉ trong một đêm, nếu Kha muốn. Nếu ba mẹ ở nhà biết thì cùng lắm chỉ bị mắng vài câu, rồi họ lại bị cuốn vào đống công việc bừa bộn của mình, lại quên mất Kha, mau thôi...
    Sau 3 tháng nhập học, Kha nhập được lời mời gia nhập vào hội Ngũ Long, một hội nổi "tai tiếng" trong giới học sinh, nhưng lại là một nhóm đại gia trong thế giới ăn chơi. Kha nghe nói một trong năm con rồng vừa "thăng" do sốc thuốc cách đây không lâu. Không ngần ngại, Kha ok ngay lập tức và ngay đêm đó đã có một buổi ra mắt hoành tráng tại bar B. sang trọng. Một nhóm 5 đứa con gái ngồi trước mặt, đúng hơn là mỗi đứa con gái đang quấn lấy một thằng con trai trong nhóm, Long - trưởng nhóm - miệng phì phèo thuốc lá, một tay ôm lấy cô bạn gái của hắn một tay chỉ về phía cô bạn ngồi một mình:
    "Bé của đệ đấy, cũng vừa nhập hội thôi, sau khi thằng tứ nó "bay" lên trời thì con bồ nó cũng "thăng" theo cha chồng già qua Mĩ rồi, yên tâm đi nhá, chả phải bọn này bắt mày "đổ vỏ" đâu đấy. Tự nhiên đi"
    Nói rồi Long quay sang hôn cô bạn mình đắm đuối. Quả thật Kha đã có cái cảm giác khó chịu ở bọn này, nhưng chả nhẽ lại bỏ về? Đành gượng bước về phía "bé" của mình với bao diễn cảnh đen tối trong đầu.
    Khác với sự tưởng tượng của Kha. Cô bạn có vẻ rụt rè hơn so với đàn chị đang say mê với men rượu và những thứ khác - nếu không chứng kiến chắc chẳng ai tin nổi họ đang là học sinh cấp 3 - cái thế giới mà khi phụ huynh chứng kiến chắc chỉ còn nước chết ngất. Cả hai im lặng, sau một hồi nhìn đủ trò của mấy thằng trong nhóm Kha mới quay sang hỏi cô bạn đang im lặng ngồi cạnh mình:
    "Bạn tên gì nhỉ?!"
    Thoáng chút ngạc nhiên. Cô bạn phì cười vì cách xưng hô của Kha, đôi mắt được trang điểm kĩ lưỡng nhắm lại, một cách vô tư.
    "Tớ tên Hy - tức là Hy vọng" - Thế còn... anh?!" - Hy nháy mắt tinh nghịch
    "Tớ tên Kha. Nhưng đừng gọi là anh, tớ không quen, gọi tên hoặc gọi bạn cũng được" - Kha gãi đầu.
    Hy lại cười, trong cái ánh đèn chớp liên hồi, tiếng nhạc giập đùng đùng, những hình người đủ kiểu uốn éo lắc lư theo tiếng nhạc, hai người nói chuyện nhưng cứ phải gào vào lỗ tai nhau mới nghe được. Nhưng xung quanh chẳng ai mấy quan tâm, họ đang bận làm chuyện của họ. Viện cớ phải đưa Hy đi "tăng 2" ở nơi khác, Kha muốn nhanh chóng đưa cô bạn ra khỏi bar để thay đổi không khí. Đám bạn ăn chơi của hai người cười khẩy.
    "Sao không "tăng 2" ở đây luôn? Có ai để ý gì mà sợ?"
    Chả hiểu chúng nghĩ "tăng 2" là cái quái gì mà nói vậy, nhưng Kha không quan tâm. Chỉ cần đưa được cô bạn ra khỏi cái "phim trường" đó thôi là được. Len qua những con người lắc lư điên cuồng trong tiếng nhạc, mà ai cũng biết dễ gì lúc đó trong bọn họ không có chút chút gì đấy. Quả thật thường xuyên đi bar nhưng chưa bao giờ Kha lại chứng kiến những cảnh chướng mắt như vậy. Đúng hơn là lúc trước dù có nhưng Kha không quan tâm, đằng này chúng cứ như đóng vào mắt.
    "Hình như... Kha không giống bọn họ, vậy mà trước đó mình tưởng..." - Hy cười nhẹ.
    Kha cùng Hy bước chậm rãi trên đường đêm xô bồ náo nhiệt, cả hai vẫn đang mãi đuổi theo những suy nghĩ riêng mình, nhưng dường như sâu trong tâm hồn hai người có chút gì đó đồng điệu. Dù chỉ là... hai người mới quen...

    ... Ở trong hội được 3 tháng, cái ấn tượng đầu tiên với bọn họ Kha mới thấy đó chẳng là cái gì. Ăn chơi thì khỏi bàn, nhưng hãi nhất là màn "đổi bồ", nhiều khi tụi nó "đóng phim tập thể" Kha nhìn mà muốn ói. Mặc cho bọn chúng có thúc giục hay dọa nạt, ngay lúc đó Kha vẫn nắm lấy tay Hy mà "giông thẳng". Kha biết, cô cũng như Kha, chả mấy thích thú gì với cái trò này. Cũng thật may khi người được bọn chúng chỉ định cho Kha lại có cùng quan điểm. Chỉ có điều cả hai đều không hiểu tại sao mình vẫn còn trong hội mà chưa rút lui.

    Có những buổi chiều hai người đánh xe ra ngoại thành ngồi bên bờ sông nhìn nước trôi. Những lúc đó tâm hồn Kha như được lắng lại sau những chuỗi ngày vùi mình trong bùn đen. Gió thổi gợn nước lăn tăn, lăn tăn... Những lúc đó Kha lại len lén nhìn Hy, ánh mắt cô thật xa xăm... ánh mắt đó... nào đâu phải của một đứa con gái chơi bời trác táng. Đôi lần... Kha cảm thấy vai mình ướt đẫm, Hy khóc, nhiều, nhiều lắm. Gió lại thổi mơn mang trên gương mặt u buồn, càng làm cho những giọt nước rơi xuống nhiều hơn. Kha chỉ biết siết nhẹ vai Hy, mong rằng nó mang đến cho cô chút cảm giác yên bình...

    "Kha... biết không?!... Cuộc sống này... Hy đâu muốn... Hy không hề muốn như vậy... ước gì... mỗi ngày ba mẹ... bỏ ra chỉ một phút để quan tâm đến Hy... thì có lẽ bây giờ đã khác... Hy sẽ không phải thành... một đứa ăn chơi hư hỏng thế này..."

    Kha chỉ còn biết im lặng, siết chặt đôi vai nhỏ đang run run trong tay mình, trong thâm tâm Kha cũng muốn khóc, nhưng không thể, hoàn cảnh của Hy cũng như Kha, cũng là một đứa con bị bỏ rơi giữa đống tiền, ngoài tiền ra, ba mẹ còn cho Kha... được cái gì?! Cuộc sống của Kha ấm áp hơn nhiều khi có Hy bên đời. Đã hứa bên nhau mãi mãi, cùng nắm tay nhau bước ra khỏi bóng tối, vậy mà...

    Hy mất. Trong một vụ ấu đả giữa hai băng nhóm. Phút cuối cùng Hy vẫn mong Kha hãy làm lại cuộc đời... cô ra đi trong nụ hôn thấm đẫm nước mắt... Khi tim Hy ngừng đập cũng là lúc tim Kha như tan ra từng mảnh, vỡ vụn. Lao đi như một con sói điên cuồng mặc cho dòng xe cộ bóp còi inh ỏi, Kha muốn trốn chạy tất cả, bỏ đi cái thế giới đen tối bị che phủ bởi đồng tiền, bỏ đi cái gia đình lạnh lẽo... lang thang... Hơn một năm rời khỏi gia đình, Kha không biết họ có đi tìm mình không, nhưng Kha không muốn quay về lại nơi đó, thà rằng chấp nhận cuộc sống chui nhủi như một con chuột dưới chân cầu Sài Gòn... vì những lời nói của ba vẫn còn vang lên rõ rệt bên tai Kha, như mới chỉ là hôm qua:

    "Mày chỉ là thằng ăn hại, một con chuột đào mỏ, một thằng mất dạy"

    "Vì ông có dạy tôi bao giờ đâu" - trong hơi men Kha đã gào lên như thế.

    Tiếp đó là cái tát trời giáng từ ba. Và rồi... nghe tin Hy mất. Vậy là...

    Nhưng giờ đây. Người đang đứng trước mặt Kha, là mẹ - người vừa bị thằng Kền giật túi xách. Từ ngày Hy mất Kha đã không quay trở lại nơi đó, nơi mà gia đình đơn giản chỉ là một cái nhà, không phải là một tổ ấm. Mẹ già hơn trước nhiều, lớp mĩ phẩm đắt tiền cũng không che nỗi sự buồn thảm trên gương mặt. Kha sững người nhìn mẹ hồi lâu, im lặng. Đã định chạy đến bên ôm lấy, nhưng rồi lại quay đi, bỏ chạy thật nhanh, trốn đi cái sự thật trước mắt. Mặc cho mẹ gọi vang sau lưng, mặc cho bà đuổi theo, mặc kệ mẹ vấp ngã, mặc kệ, mặc kệ tất cả... chùi nhanh những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng cũng chả cần nữa vì cơn mưa ào ào đổ xuống đã thay Kha che đi sự yếu đuối của mình. Khi chạy đến chân cầu, tim Kha lại càng đau thắt hơn khi nhìn thấy thằng Văn và thằng Tèo đang đứng gào thét trong cơn mưa lạnh lẽo. Nước đổ xuống nhanh chóng từ thượng nguồn đã cuốn phăng đi cái lều mỏng manh của anh em chúng.

    "Sao tụi bây còn đứng đây?! Muốn nước cuốn chết cả lũ à?!" - Kha gắt.

    "Nhưng mà anh ơi... thằng Tí nó" - thằng Tèo khóc thét lên, chỉ tay xuống dòng nước.

    Trong dòng nước cuồn cuộn, thằng Tí đang cố sức níu lấy chân cầu bằng cánh tay còm nhom của nó. Không kịp suy nghĩ, Kha lao thẳng xuống nước. Dù gì đi nữa lúc trước Kha cũng là một kình ngư có tiếng. Nhưng giờ thì khác, đường bơi của Kha không phải là mặt nước hồ bơi yên tĩnh nữa, mà là dòng nước dữ tợn đang lồng lộn...

    Mẹ Kha vẫn đuổi theo hình bóng nhạt nhòa của con trai, hơn một năm qua bà vẫn sống trong đau khổ, dằn vặt, nhiều đêm khóc hết nước mắt vì con nhưng bao nổ lực tìm kiếm nó đều vô vọng. Vậy mà hôm nay khi gặp bà nó lại quay lưng bỏ đi như chưa từng quen biết. Mưa mỗi lúc một lớn, như tát từng cái vào mặt, đau nhói. Khi bà chạy đến chân cầu, nơi mà con trai bà đã dừng lại rồi biến mất vào đó. Nhưng trước mắt bà chỉ thấy... ba đứa trẻ đang co ro dưới mưa lạnh, dòng nước hung hãn vẩn đổ cuồn cuộn, linh tính của một người mẹ đã nói bà biết rằng... có điều gì đó... đã xảy ra.

    "Kha... con đâu rồi?!" - Bà lao đến bên dòng sông, gào thét như cơn bão tố phút chốc đã ập đến bên đời, vậy là dòng sông ác nghiệt đã cuốn đứa con trai của bà đi... mãi mãi...

    Những đứa trẻ chỉ biết khóc lớn hơn, hình ảnh người anh buông xuôi trong dòng nước vì cứu thằng Tí có lẽ mãi mãi sẽ in hằng trong tâm tư bọn chúng. Nhưng anh đi rồi... ngày mai chúng sẽ ra sao?!

    Ba ngày tìm kiếm không kết quả. Ba mẹ Kha mới thấy rằng... tình cảm gia đình là quý biết bao? Tiền bạc, tài sản, danh vọng có nghĩa lý gì nữa khi đứa con trai độc nhất đã ra đi, giờ có khóc thì cũng để làm gì. Nếu đánh đổi tất cả tài sản để được quay lại quá khứ, họ sẵn sàng chấp nhận, nhưng... muộn rồi.

    Gần mười đứa trẻ ở cùng Kha được đón về, nuôi dưỡng và được ăn học tử tế. Như một cách bù đắp cho lỗi lầm của họ ngày nào. Hình ảnh bọn trẻ làm mẹ Kha nhớ Kha nhiều, nhưng... lại nhưng... cũng được an ủi phần nào. Hiểu điều đó, những đứa nhỏ luôn cố gắng để ba mẹ nuôi vui lòng, cũng như thay thế cả phần mà Kha chưa kịp làm. Kha như một người cha, người anh... và là người đã bỏ đi mạng sống quý già của mình để chúng tiếp tục sống. Giờ... ở trên cao kia, anh có thấy không?!

    Dòng nước vẫn lặng lờ trôi, kể về câu chuyện của hai trái tim non trẻ đã ra đi chính vì sự hờ hững của đấng sinh thành, một cách đớn đau đầy nước mắt...

    "Gió vẫn hát thì thầm, đến bên tôi như thật gần... gió muốn nói điều gì tha thiết... gió vẫn nhắc một người... đã ra đi không trở về... gió đánh thức vì tôi... ngủ mê..." ( Tiếng gió xôn xao)

    ___________________THE END____________________
    Hôm trước đã đang rồi, nhưng đã viết thêm 1 khúc
    Định chia 2 kì nhưng mừ cái kì sau ngắn quá nên dồn lại luôn ^^

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

+ Trả Lời Ðề Tài

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts