Ðừng trách em nhiều anh nhé
Vì em chẳng biết nói sao
Trái tim nào ai có thể
Khiến sai chọn lối đi nào

Ðừng trách nếu như em có
Khiến anh xa xót niềm đau
Bởi anh là nguời hiểu rõ
Em chẳng hề muốn vậy đâu

Ðừng trách em còn lạc lối
Bên đời một tiếng thơm ngoan
Giấu trong tim mình đêm tối
Ðam mê có lúc ngập tràn

Ðừng trách em sao chẳng thể
Trao anh trọn cả niềm yêu
Ðừng trách em sao chẳng thế
Sống hoài cùng nỗi cô liêu...

Bởi vì em là em đó
Ép mình suốt những năm qua
Ngỡ mình như con phố nhỏ
Chìm trong mưa gió nhạt nhoà

Bởi em tuởng chừng như đã
Cạn rồi những uớc mơ xưa
Thấy lòng cằn như sỏi đá
Yêu thương biết mấy cũng thừa...

Bởi vì giờ em mới hiểu
Trong tim em ngọn lửa nao
Âm ỉ cháy trong vắng thiếu
Vẫn đang rên xiết kêu gào

Em muốn là Em, anh ạ
Không tự nhốt mình nữa đâu
Em muốn giang tay ôm cả
Trời xanh, mây trắng trên đầu

Em muốn là Em, anh nhé
Được sống thật hơn với mình
Dù ngôn từ hay lời lẽ
Đôi khi vương vất đa tình

Em muốn là Em, bởi thế
Xin anh đừng buồn nhé anh
Ngoan hiền ngày xưa xin để
Trong em một giấc mơ lành