10 Năm phát triển ... 9 năm nhìn lại và yêu thương !!!

Nhanh thật ! mới đây mà đã gần 9 năm mình gia nhập Đại gia đình Vovinam. Thời gian trôi qua thật nhanh , mới ngày nào còn bập bẹ tập chém , tập gạt , giờ đã trở thành Phụ Tá HLV. Trong suốt thời gian đó , mình đã thấy , đã nghe và đã chứng kiến từng bước phát triển , từng chông gai của Võ Đường Bà Rịa đã trải qua. Biết nói sao để hết những tình cảm thân thương của mình với Võ Đường bây giờ !!!

Lên 4 tuổi , tôi đã mất đi điều mà bất cứ 1 đứa trẻ bình thường nào cũng có , 1 điều mà không thể thiếu đối với 1 tâm hồn non nớt - đó là gia đình . Ba Mẹ tôi đã ly dị và họ có 1 cuộc sống riêng , bỏ mặc tôi lại cho ông bà . Từ đó tôi dường như đã mất đi sự yêu thương , bảo vệ của đấng sinh thành . Dần dần qua thời gian , tôi mất tíêp đi niềm vui trong cuộc sống . Chán nản , buồn bực và luôn đối diện với cô đơn chập chờn mọi lúc mọi nơi, tôi đã tìm vào Game và trở thành 1 con Ma Nét. Nhưng rồi đến năm học lớp 7 , trong 1 lúc ham vui , tôi cùng 1 ông anh hàng xóm đi vòng vòng cái đất BR chán chường và tình cờ gặp 1 lớp võ mặc võ phục xanh màu trời. Hai anh em lúc đầu đăng ký học chỉ để cho vui nhưng .... cuộc đời tôi thay đổi từ đó.

Vovinam đã cứu rỗi tôi, đã tỏa sáng như trong lòng nhà thơ Tố Hữu
" Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ,
Mặt trời chân lý chói qua tim "

Tôi đã đến với Vovinam như thế đấy, Vovinam mang lại cho tôi niềm vui , niềm tự hào , nó không chỉ là 1 môn thể thao , nó còn là tâm hồn và hơn hết là 1 gia đình lớn của tôi nói riêng và đối với tất cả yêu thương Vovinam nói chung.
Trong suốt thời gian gắn bó với " gia đình Vovinam " , bao nhiêu lần tôi đã thấy nước mắt của các thầy các cô , bao lần tôi đã thấy mô hôi công sức của họ đã đổ ra vì võ đường. Võ Đường tôi thiếu thốn rất nhiều , gần 9 năm học ở đây võ đường đã phải di chuyển chỗ tập 3 lần. Lúc đầu chỉ vài người , sau lên được mười mấy người. Tuy khó khăn nhưng rất vui, rất đoàn kết.

Trong đó , người mà tôi muốn nhắc đến nhất chính là Thầy : Mai Chí Thọ , thầy không chỉ là 1 người thầy , còn là 1 người anh trai. Thầy luôn ở bên dộng viên tôi mỗi lúc tôi buồn và chán nản nhất, luôn khắc khe và sẳn sàng phạt khi tôi mắc lỗi. Tôi cũng như tất cả các thành viên của Gia Đình Bà Rịa rất quý mến và yêu thương thầy. Riêng đối với tôi , tôi đã chịu ơn thầy quá nhiều , làm sao tôi có thể đền đáp lại được dây ?? Thầy vì võ đường mà bỏ cả sự nghiệp , thầy vì lo cho chúng tôi đã không quãng bao nhiêu khó khăn mồ hôi. Khi nghe những dòng tâm sự của thầy làm sao mà chúng tôi không chạnh lòng cho đặng !!! Giờ đây riêng bản thân tôi , 1 bên là đam mê và ước mơ : " Kiếp cầm ca " và 1 bên là sở thích , gia đình và hơn cả là trách nhiệm phát triển võ đường tôi phải chọn cái nào đây khi mà thầy Thọ đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi ??? Tại sao thầy có thể bỏ nghề nghiệp để lo cho Võ Đường mà tôi lại không thể khi nó là gia đình mình ???

Tôi viết lên đôi dòng tâm sự này mong quý thầy , quý đồng đạo hãy nói , hãy chỉ cho tôi biết tôi phải làm gì đây ???