Tóc cô vẫn hãy còn xanh lắm
Chiều Thu đón gió chút xa xăm
Buâng khuâng vì nỗi còn trăn trở
Biết nói chi đây? Nỗi lặng thầm

Bục giảng vẫn yên bao năm đó
Mà sao nặng gánh nỗi buồn lo
Lo giảng răn trò sao cho đặng
Để tung đôi cánh, vút tự do


~o0o~

Không có phượng buồn lúc tiễn đưa
Chia tay năm đó, mưa sao thừa
Để người trò cũ đi sang bến
Mà lòng vẫn luyến vẫn lưu xưa

Hai năm ròng rã sang sông mới
Hồn sao vẫn mãi vọng mù khơi
Nhớ thầy năm đó cầm roi dạy
Chợt sao thương quá... "Bang chủ ơi!"


~o0o~

Trường xưa thay đổi đã nhiều
Về đây thăm lại quạnh hiu bóng chiều
Nhớ ngày gió thốc cô liêu
Lá cây phượng vĩ liêu xiêu rơi đầy
Giờ sao cảnh cũ đổi thay
Tóc cô sao bạc như mây xế buồn
Ngày em đi gió mưa tuôn
Ngày em đi nắng cũng buồn trông theo
Lời cô dạy vẫn trong veo
Lời em sao nghẹn, buồn theo ngày về


Hoa cẩm chướng, loài hoa tượng trưng cho người giáo viên.



Môn Sinh : Phúc Nhất
Vovinam Trảng Bàng Tây Ninh