Mười bảy tuổi đầu. Chắc không ai tin nổi Kha đã trở thành "đại ca" của nhóm trẻ em đường phố gần chục đứa. Ăn cắp, móc túi, cướp giật, đánh giày, vé số... có thể làm tất cả để sinh tồn, miễn là có tiền. Kha được tôn làm đại ca là vì cái máu liều mạng, cộng với nó là đứa duy nhất biết chữ trong cả bọn. Một năm trước bọn chúng gặp Kha ngay gầm cầu này, như một con hổ đang trong cơn điên dại, bất cần đời, bất cần cái đếch gì xấc - như lời Kha nói ngay hôm đó. Nếu... không xảy ra "chuyện đó" thì có lẽ giờ này Kha vẫn là một công tử, suốt ngày kẻ đón người đưa, sống thanh bình trong nhung lụa. Vậy mà... Lắc đầu cho tỉnh táo, Kha hắng giọng:
"Thằng Tí, thằng Tèo ở lại coi nhà, chăm sóc cho thằng Văn, lo cơm nước. Mấy đứa còn lại chia nhau "đi làm", đúng 12 giờ về ăn cơm, qua địa bàn nhóm khác hoạt động thì phải cẩn thận, tốt nhất cứ ở địa bàn của mình, nghe rõ chưa?!" - vừa nói Kha vừa bước ra khỏi "cửa".
Gọi là cửa cho sang chứ thực ra chỉ là tấm nilon phủ xuống, che kín cái góc dưới chân cầu bắc qua sông Sài Gòn, cái nơi nhỏ xíu vậy mà chứa đến gần chục đứa đang tuổi ăn tuổi lớn. Tội nghiệp, mỗi đứa một hoàn cảnh, nhưng suy cho cùng cũng là những sinh linh bị đấng sinh thành bỏ rơi... cũng như Kha - nhưng là theo một cách khác.
Đường phố hôm nay vắng lạ, đang ngó nghiêng tìm "đối tác" thì Kha nhìn thấy một "đồng nghiệp" đang ôm giỏ chạy thục mạng, vốn đã quá quen mặt thằng "Kền" bên "cầu đá", Kha nhận ra ngay bởi cái dáng liêu xiêu gió thổi cũng bay của nó, chẳng rõ nó làm cách nào mà vớ được hàng mà không bị bắt, rõ là... Sẵn giọng Kha lên tiếng:
"Sáng giờ "đói" quá, có "mối" sao không cho anh em "ăn" cùng?!"
"Mày đói còn tao no à?! Tao "vã" sắp chết rồi đây. Mà mày với tao thì liên quan quái gì mà anh với chả em?! Khôn hồn thì biến!" - thằng Kền gắt, tay che miệng ngáp dài.
Rõ là Kền nghiện nặng, mắt nó lim dim, chân như đứng không vững nữa. Kha chợt nảy ra ý định... cướp của kẻ cướp. Biết là kiếm chuyện với đám nghiện bên cầu đá thì chẳng hay ho gì, nhưng nghĩ tới đám nheo nhóc từ hai hôm trước đến giờ chỉ toàn húp cháo trắng với thức ăn thừa của các quán cơm người ta bỏ đi thì Kha lại nhói, vả lại thằng Văn đang bệnh, cứ vậy thì nó có mà chầu tiên tổ sớm, rõ khổ. Đi đứng không nhìn trước ngó sau, vào công trường xây dựng chôm vật liệu lại giẫm ngay cây đinh, giờ cứ lên cơn co giật, nhìn phát hãi.
Càng thương đám em bao nhiêu Kha lại càng quyết tâm giật bằng được cái túi. Thằng Kền đi ngang qua mặt Kha một cách chậm rãi, ngáp ngắn ngáp dài, mắt lim dim. Bất ngờ, từ phía sau thằng Kền, Kha vật nó ngã lăn quay xuống đường.
"Mày được lắm! Thằng chó. Cái lũ bọn mày chết không có đất chôn" - Mắt thằng Kền trừng lên như muốn tét cả mí.
"Tao nói ăn chung mày không chịu, giờ thì mày đói nha con" - Kha cười khẩy, thong dong xách túi quay lưng đi thẳng.
Không chịu thua, bằng sức lực còn lại của thằng nghiện sắp bị mất đi mồi thuốc. Hắn lao tới, đẩy Kha té phịch xuống đất. Kha vật nhau với thằng Kền hùi hụi như hai con trâu húc nhau trong "Thế giới động vật". Kha thì có ngán gì cái thằng "bán cơm sườn, vác dao găm" như thằng Kền, chỉ sợ trầy xước mà dây vào máu nó thì có mà "tàn đời trai". Trong lúc cả hai còn đang đánh nhau "khí thế" trong bãi đất trống thì công an phường ập đến, lôi cổ thằng Kền về phường. Không quên khen ngợi Kha hết lời, Kha cười mà lòng héo queo héo quắt, nhiêu công sức bỏ ra vậy là đi toi. Được mời về trụ sở công an phường với tư cách là nhân chứng, và cũng để nhận sự đáp tạ của người bị cướp - mà theo anh công an nói thì đó là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, giàu có, thể gì mà Kha không nhận được "một mớ" từ người đó?! Nhưng... khi bóng người phụ nữ xa lạ dần hiện rõ trước mắt, thì đó cũng là lúc Kha nhận thấy... khóe mắt cay cay...
... Từ lúc sinh ra thì Kha rõ là một công tử chính hiệu, sự giàu sang của gia đình Kha làm lóa mắt bao người, tiền bạc đủ để che lấp mọi thứ. Dưới con mắt bạn bè thì Kha là một người đáng ngưỡng mộ, công tử con nhà giàu, học giỏi, đẹp như tài tử. Vả chăng... cũng là cái mỏ tiền di động. Ở cái tuổi 15 Kha sáng chói như viên ngọc quý giữa đám đá cuội lăn lóc, cuộc sống đó là niềm mơ ước của bao người, từng buổi sớm chiều chiếc xa hơi sang trọng đỗ ịch trước cổng trường đưa đi rước về cậu thiếu gia độc nhất, lại càng tôn thêm cái vẻ chói lòa sang trọng cho một thằng con trai mới lớn. Bao ánh mắt nhìn theo thèm thuồng. Những buổi học Kha luôn được bạn bè vây quanh như thỏi nam châm hút sắt, mới lớp 9 mà Kha đã nhận được hàng tá thư tỏ tình từ những cô bạn xinh có tiếng. Nhưng trong đó mấy ai thật lòng?! Lũ nịnh nọt đáng ghét, mệt mỏi và chán nản, Kha căm ghét cuộc sống của chính mình.
Những ngày tháng cuối cùng của năm cấp 2 trôi đi tẻ nhạt trong im lặng, sư buồn chán càng được nhân lên trong lễ tốt nghiệp, giữa muôn trùng nụ cười của lũ bạn, thì Kha lại lọt thỏm giữa thế giới cô độc của bản thân, ngay cả ở trường, và ở ngôi nhà quạnh vắng thiếu hẳn tiếng cười. Đêm, với nó là tiếng bàn phím máy vi tính lách cách, là tiếng kim đồng hồ dịch chuyển chậm rãi, tít tắt từng giây một. Hiếm hoi lắm mới có tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng ba mẹ ở đầu dây bên kia hỏi bâng quơ về chuyện học hành, rồi lại im lặng. Bà giúp việc già nua đã ngủ mất từ bao giờ, chỉ còn lại nó, lại chìm trong bóng đêm...
Lớp 10, trong một ngôi trường danh tiếng, một ngôi trường của giới thượng lưu - cái nơi mà chỉ khi bước vào mới có thể nhận rõ bộ mặt của nó. Trong cái vỏ bọc của sách vở, của những giải thưởng danh giá là một thế giới ngầm. Tiền, bar, vũ trường, bồ bịch, "cơm" và cả "hàng đá"... Dần dần bị cuốn đi trong thế giới đầy ma lực của ánh đèn, của những giai điệu "giập" liên tục ở vũ trường, cùng rượu mạnh và... tiếp viên, miễn là có "mo nì" để "bo", để "quăng", để "phang", để "ném" vào mặt bất cứ thằng nào cần, để chứng tỏ "tao đây tuy chẳng phải đại gia cũng thuộc hàng tiểu gia". Cái gương mặt búng ra sữa của Kha dần chai sạn, quen thuộc với các vũ trường đến mức chả cần quái gì phải nói, tự khắc họ sẽ biết phải làm gì khi Kha đến. Tiền, là quái gì?! Kha cười sằng sặc mà hét lên như vậy, đám bạn xung quanh cũng nhiệt tình hưởng ứng. Và theo đó đương nhiên Kha trả độ này, đơn vị "chai" (triệu) dần dần chuyển sang "kết" (24 triệu) thậm chí chục kết chỉ trong một đêm, nếu Kha muốn. Nếu ba mẹ ở nhà biết thì cùng lắm chỉ bị mắng vài câu, rồi họ lại bị cuốn vào đống công việc bừa bộn của mình, lại quên mất Kha, mau thôi...
Sau 3 tháng nhập học, Kha nhập được lời mời gia nhập vào hội Ngũ Long, một hội nổi "tai tiếng" trong giới học sinh, nhưng lại là một nhóm đại gia trong thế giới ăn chơi. Kha nghe nói một trong năm con rồng vừa "thăng" do sốc thuốc cách đây không lâu. Không ngần ngại, Kha ok ngay lập tức và ngay đêm đó đã có một buổi ra mắt hoành tráng tại bar B. sang trọng. Một nhóm 5 đứa con gái ngồi trước mặt, đúng hơn là mỗi đứa con gái đang quấn lấy một thằng con trai trong nhóm, Long - trưởng nhóm - miệng phì phèo thuốc lá, một tay ôm lấy cô bạn gái của hắn một tay chỉ về phía cô bạn ngồi một mình:
"Bé của đệ đấy, cũng vừa nhập hội thôi, sau khi thằng tứ nó "bay" lên trời thì con bồ nó cũng "thăng" theo cha chồng già qua Mĩ rồi, yên tâm đi nhá, chả phải bọn này bắt mày "đổ vỏ" đâu đấy. Tự nhiên đi"
Nói rồi Long quay sang hôn cô bạn mình đắm đuối. Quả thật Kha đã có cái cảm giác khó chịu ở bọn này, nhưng chả nhẽ lại bỏ về? Đành gượng bước về phía "bé" của mình với bao diễn cảnh đen tối trong đầu.
Khác với sự tưởng tượng của Kha. Cô bạn có vẻ rụt rè hơn so với đàn chị đang say mê với men rượu và những thứ khác - nếu không chứng kiến chắc chẳng ai tin nổi họ đang là học sinh cấp 3 - cái thế giới mà khi phụ huynh chứng kiến chắc chỉ còn nước chết ngất. Cả hai im lặng, sau một hồi nhìn đủ trò của mấy thằng trong nhóm Kha mới quay sang hỏi cô bạn đang im lặng ngồi cạnh mình:
"Bạn tên gì nhỉ?!"
Thoáng chút ngạc nhiên. Cô bạn phì cười vì cách xưng hô của Kha, đôi mắt được trang điểm kĩ lưỡng nhắm lại, một cách vô tư.
"Tớ tên Hy - tức là Hy vọng" - Thế còn... anh?!" - Hy nháy mắt tinh nghịch
"Tớ tên Kha. Nhưng đừng gọi là anh, tớ không quen, gọi tên hoặc gọi bạn cũng được" - Kha gãi đầu.
Hy lại cười, trong cái ánh đèn chớp liên hồi, tiếng nhạc giập đùng đùng, những hình người đủ kiểu uốn éo lắc lư theo tiếng nhạc, hai người nói chuyện nhưng cứ phải gào vào lỗ tai nhau mới nghe được. Nhưng xung quanh chẳng ai mấy quan tâm, họ đang bận làm chuyện của họ. Viện cớ phải đưa Hy đi "tăng 2" ở nơi khác, Kha muốn nhanh chóng đưa cô bạn ra khỏi bar để thay đổi không khí. Đám bạn ăn chơi của hai người cười khẩy.
"Sao không "tăng 2" ở đây luôn? Có ai để ý gì mà sợ?"
Chả hiểu chúng nghĩ "tăng 2" là cái quái gì mà nói vậy, nhưng Kha không quan tâm. Chỉ cần đưa được cô bạn ra khỏi cái "phim trường" đó thôi là được. Len qua những con người lắc lư điên cuồng trong tiếng nhạc, mà ai cũng biết dễ gì lúc đó trong bọn họ không có chút chút gì đấy. Quả thật thường xuyên đi bar nhưng chưa bao giờ Kha lại chứng kiến những cảnh chướng mắt như vậy. Đúng hơn là lúc trước dù có nhưng Kha không quan tâm, đằng này chúng cứ như đóng vào mắt.
"Hình như... Kha không giống bọn họ, vậy mà trước đó mình tưởng..." - Hy cười nhẹ.
Kha cùng Hy bước chậm rãi trên đường đêm xô bồ náo nhiệt, cả hai vẫn đang mãi đuổi theo những suy nghĩ riêng mình, nhưng dường như sâu trong tâm hồn hai người có chút gì đó đồng điệu. Dù chỉ là... hai người mới quen...

... Ở trong hội được 3 tháng, cái ấn tượng đầu tiên với bọn họ Kha mới thấy đó chẳng là cái gì. Ăn chơi thì khỏi bàn, nhưng hãi nhất là màn "đổi bồ", nhiều khi tụi nó "đóng phim tập thể" Kha nhìn mà muốn ói. Mặc cho bọn chúng có thúc giục hay dọa nạt, ngay lúc đó Kha vẫn nắm lấy tay Hy mà "giông thẳng". Kha biết, cô cũng như Kha, chả mấy thích thú gì với cái trò này. Cũng thật may khi người được bọn chúng chỉ định cho Kha lại có cùng quan điểm. Chỉ có điều cả hai đều không hiểu tại sao mình vẫn còn trong hội mà chưa rút lui.

Có những buổi chiều hai người đánh xe ra ngoại thành ngồi bên bờ sông nhìn nước trôi. Những lúc đó tâm hồn Kha như được lắng lại sau những chuỗi ngày vùi mình trong bùn đen. Gió thổi gợn nước lăn tăn, lăn tăn... Những lúc đó Kha lại len lén nhìn Hy, ánh mắt cô thật xa xăm... ánh mắt đó... nào đâu phải của một đứa con gái chơi bời trác táng. Đôi lần... Kha cảm thấy vai mình ướt đẫm, Hy khóc, nhiều, nhiều lắm. Gió lại thổi mơn mang trên gương mặt u buồn, càng làm cho những giọt nước rơi xuống nhiều hơn. Kha chỉ biết siết nhẹ vai Hy, mong rằng nó mang đến cho cô chút cảm giác yên bình...

"Kha... biết không?!... Cuộc sống này... Hy đâu muốn... Hy không hề muốn như vậy... ước gì... mỗi ngày ba mẹ... bỏ ra chỉ một phút để quan tâm đến Hy... thì có lẽ bây giờ đã khác... Hy sẽ không phải thành... một đứa ăn chơi hư hỏng thế này..."

Kha chỉ còn biết im lặng, siết chặt đôi vai nhỏ đang run run trong tay mình, trong thâm tâm Kha cũng muốn khóc, nhưng không thể, hoàn cảnh của Hy cũng như Kha, cũng là một đứa con bị bỏ rơi giữa đống tiền, ngoài tiền ra, ba mẹ còn cho Kha... được cái gì?! Cuộc sống của Kha ấm áp hơn nhiều khi có Hy bên đời. Đã hứa bên nhau mãi mãi, cùng nắm tay nhau bước ra khỏi bóng tối, vậy mà...

Hy mất. Trong một vụ ấu đả giữa hai băng nhóm. Phút cuối cùng Hy vẫn mong Kha hãy làm lại cuộc đời... cô ra đi trong nụ hôn thấm đẫm nước mắt... Khi tim Hy ngừng đập cũng là lúc tim Kha như tan ra từng mảnh, vỡ vụn. Lao đi như một con sói điên cuồng mặc cho dòng xe cộ bóp còi inh ỏi, Kha muốn trốn chạy tất cả, bỏ đi cái thế giới đen tối bị che phủ bởi đồng tiền, bỏ đi cái gia đình lạnh lẽo... lang thang... Hơn một năm rời khỏi gia đình, Kha không biết họ có đi tìm mình không, nhưng Kha không muốn quay về lại nơi đó, thà rằng chấp nhận cuộc sống chui nhủi như một con chuột dưới chân cầu Sài Gòn... vì những lời nói của ba vẫn còn vang lên rõ rệt bên tai Kha, như mới chỉ là hôm qua:

"Mày chỉ là thằng ăn hại, một con chuột đào mỏ, một thằng mất dạy"

"Vì ông có dạy tôi bao giờ đâu" - trong hơi men Kha đã gào lên như thế.

Tiếp đó là cái tát trời giáng từ ba. Và rồi... nghe tin Hy mất. Vậy là...

Nhưng giờ đây. Người đang đứng trước mặt Kha, là mẹ - người vừa bị thằng Kền giật túi xách. Từ ngày Hy mất Kha đã không quay trở lại nơi đó, nơi mà gia đình đơn giản chỉ là một cái nhà, không phải là một tổ ấm. Mẹ già hơn trước nhiều, lớp mĩ phẩm đắt tiền cũng không che nỗi sự buồn thảm trên gương mặt. Kha sững người nhìn mẹ hồi lâu, im lặng. Đã định chạy đến bên ôm lấy, nhưng rồi lại quay đi, bỏ chạy thật nhanh, trốn đi cái sự thật trước mắt. Mặc cho mẹ gọi vang sau lưng, mặc cho bà đuổi theo, mặc kệ mẹ vấp ngã, mặc kệ, mặc kệ tất cả... chùi nhanh những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng cũng chả cần nữa vì cơn mưa ào ào đổ xuống đã thay Kha che đi sự yếu đuối của mình. Khi chạy đến chân cầu, tim Kha lại càng đau thắt hơn khi nhìn thấy thằng Văn và thằng Tèo đang đứng gào thét trong cơn mưa lạnh lẽo. Nước đổ xuống nhanh chóng từ thượng nguồn đã cuốn phăng đi cái lều mỏng manh của anh em chúng.

"Sao tụi bây còn đứng đây?! Muốn nước cuốn chết cả lũ à?!" - Kha gắt.

"Nhưng mà anh ơi... thằng Tí nó" - thằng Tèo khóc thét lên, chỉ tay xuống dòng nước.

Trong dòng nước cuồn cuộn, thằng Tí đang cố sức níu lấy chân cầu bằng cánh tay còm nhom của nó. Không kịp suy nghĩ, Kha lao thẳng xuống nước. Dù gì đi nữa lúc trước Kha cũng là một kình ngư có tiếng. Nhưng giờ thì khác, đường bơi của Kha không phải là mặt nước hồ bơi yên tĩnh nữa, mà là dòng nước dữ tợn đang lồng lộn...

Mẹ Kha vẫn đuổi theo hình bóng nhạt nhòa của con trai, hơn một năm qua bà vẫn sống trong đau khổ, dằn vặt, nhiều đêm khóc hết nước mắt vì con nhưng bao nổ lực tìm kiếm nó đều vô vọng. Vậy mà hôm nay khi gặp bà nó lại quay lưng bỏ đi như chưa từng quen biết. Mưa mỗi lúc một lớn, như tát từng cái vào mặt, đau nhói. Khi bà chạy đến chân cầu, nơi mà con trai bà đã dừng lại rồi biến mất vào đó. Nhưng trước mắt bà chỉ thấy... ba đứa trẻ đang co ro dưới mưa lạnh, dòng nước hung hãn vẩn đổ cuồn cuộn, linh tính của một người mẹ đã nói bà biết rằng... có điều gì đó... đã xảy ra.

"Kha... con đâu rồi?!" - Bà lao đến bên dòng sông, gào thét như cơn bão tố phút chốc đã ập đến bên đời, vậy là dòng sông ác nghiệt đã cuốn đứa con trai của bà đi... mãi mãi...

Những đứa trẻ chỉ biết khóc lớn hơn, hình ảnh người anh buông xuôi trong dòng nước vì cứu thằng Tí có lẽ mãi mãi sẽ in hằng trong tâm tư bọn chúng. Nhưng anh đi rồi... ngày mai chúng sẽ ra sao?!

Ba ngày tìm kiếm không kết quả. Ba mẹ Kha mới thấy rằng... tình cảm gia đình là quý biết bao? Tiền bạc, tài sản, danh vọng có nghĩa lý gì nữa khi đứa con trai độc nhất đã ra đi, giờ có khóc thì cũng để làm gì. Nếu đánh đổi tất cả tài sản để được quay lại quá khứ, họ sẵn sàng chấp nhận, nhưng... muộn rồi.

Gần mười đứa trẻ ở cùng Kha được đón về, nuôi dưỡng và được ăn học tử tế. Như một cách bù đắp cho lỗi lầm của họ ngày nào. Hình ảnh bọn trẻ làm mẹ Kha nhớ Kha nhiều, nhưng... lại nhưng... cũng được an ủi phần nào. Hiểu điều đó, những đứa nhỏ luôn cố gắng để ba mẹ nuôi vui lòng, cũng như thay thế cả phần mà Kha chưa kịp làm. Kha như một người cha, người anh... và là người đã bỏ đi mạng sống quý già của mình để chúng tiếp tục sống. Giờ... ở trên cao kia, anh có thấy không?!

Dòng nước vẫn lặng lờ trôi, kể về câu chuyện của hai trái tim non trẻ đã ra đi chính vì sự hờ hững của đấng sinh thành, một cách đớn đau đầy nước mắt...

"Gió vẫn hát thì thầm, đến bên tôi như thật gần... gió muốn nói điều gì tha thiết... gió vẫn nhắc một người... đã ra đi không trở về... gió đánh thức vì tôi... ngủ mê..." ( Tiếng gió xôn xao)

___________________THE END____________________
Hôm trước đã đang rồi, nhưng đã viết thêm 1 khúc
Định chia 2 kì nhưng mừ cái kì sau ngắn quá nên dồn lại luôn ^^