Chùm 7 bài thơ về BIỂN của Lương Đình Khoa
Hum nay sinh nhật bạn Bien_xanh - một blogger tích cực của tamtay.vn - nên mình có hứng post chùm thơ về BIỂN - như một lời chúc mừng tuổi mới nhiều niềm vui, thành công và hạnh phúc gửi tới Bien_xanh.
Thơ này iem viết hồi học cấp 3 - tức là cách đây đã 4-5 năm roài, nên chắc cũng vẫn còn hơi ngố ngố... Các pác đọc đừng chê nhá....
1. BIỂN CHIỀU
Có những buổi chiều ngồi bâng khuâng trước biển
Vớt bóng hoàng hôn _ đong đếm vui buồn
Ta _ toà lâu đài cát lạnh cô đơn
Ngẩn ngơ nhìn…
Hạnh phúc như sự vội vàng
Trong chuyến tàu đêm _ trước thềm năm mới
Sóng ru mòn mỏi…
Khúc tình ca năm tháng đã nhạt màu.
Em _ hải âu,
Tung cánh vỗ từ biển chiều …xa mãi
Bờ cát dài khắc khoảng
Mơ dấu chân chim
Ăm ắp giọt bình minh không lời.
Biển chiều mang trái tim bồn chồn của sự ngóng đợi,
Âm thầm khóc… Âm thầm đau
2. GỬI BIỂN ĐÔNG
Gạn niềm đau phơi phong phang giữa gió
Mang nỗi buồn hong giữa những niềm vui
Biển Đông ơi!
Ta - Mặt trời có bao giờ nguội lạnh!
Người không khóc mà một đời muối đọng
Còn ta đi tìm một đời những khát khao…
Chẳng phải ta rạng rỡ rong chơi
Không biết Người âm thầm chờ đợi!
Ta hiểu tháng năm mòn mỏi
Người dành cho ta…[/font]
Sau một ngày tắt ánh chiều tà
Ta trở về, Người ôm vào lồng ngực
Ta khuấy động lòng người những đam mê rạo rực
Người mang cho ta cảm giác êm đềm
Lời tình yêu vút lên…
Giữa bao la giao hoà con sóng hát
Đêm thơm hương ngào ngạt trăng sao…
Sớm mai gửi lời chào
Ta lại là Mặt trời kiêu hãnh
Gom những khát khao bỏng cháy giữa cuộc đời
Đốt nóng mình lên, đổi nước mắt lấy nụ cười…
Biển Đông ơi,
Đừng trách phút giây ta bên Người ngắn ngủi
Ta ra đi – và Người biết đợi chờ…
3. NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA BIỂN
Những người đàn bà goá bụa
Lặng nhìn nhau
Ngoài xa biển vẫn đục ngầu…
Gào thét.
Đêm thao thức
Ôm con nhỏ vào lòng
Cố kiếm tìm chút hi vọng manh mong,
Thầm cầu nguyện…
Những người đàn ông trải cuộc đời mình với biển
Hiện về thấp thoáng trong những cơn mơ….
Rồi vụt tan theo từng con sóng xô bờ
Để lại một niềm đau trên cát.
Họ ước ao những ngày bình yên, căn nhà nhỏ rộn vang tiếng hát
Ánh lửa ấm áp hồng những niềm vui
Qua bao mùa bão giông vẫn viết tiếp bài ca cuộc đời
Bằng tình yêu. Niềm tin. Nghị lực…
Những người đàn bà goá bụa bồng con nhỏ lê bước
Trở về trong căn nhà nhỏ buồn tênh
Trong đêm đối diện với bóng hình…
Trăn trở…
Ngày mai, những đứa con của họ
Lại ra đi theo những chuyến tàu, đến những miền khơi xa…
Xin biển đừng vẽ thêm bức tranh về những người đàn bà
Lặng nhìn nhau, lê bước chân trần trên cát…
Ngoài xa kia, biển thầm thì đêm đêm vẫn hát
4. CỔ TÍCH MỘT CHUYỆN TÌNH
Những bắp chân cuồn cuộn gân săn
Doạng thế chèo kéo biển gần lại đất (Kéo rùng - Hồ Tĩnh Tâm)
ên Biển xanh trở mình thao thức, Sóng kể anh nghe - cổ tích một chuyện tình...
Xưa lắm rồi... Mãi tự thuở hồng hoang
Trên Trái đất loài người chưa xuất hiện
Chỉ có Đất liền - Bầu Trời – và Biển
Qua mỗi ngày thêm gắn bó cùng nhau!
Biển đa tình đắm đuối với lời yêu...
Trước hai người đàn ông tuyệt vời ấy
Một Đất liền hiền từ, nhẫn nại
Một Bầu Trời phóng khoáng – dáng bảnh bao!
Rồi đêm ngày sống với những khát khao...
Yêu hết mình cho Bầu Trời buổi sáng
Khi đêm đến - Trời nồng nàn say giấc,
Bước nhẹ nhàng về bên Đất ái ân!
Thời gian vô tình rút ngắn đêm tháng Năm
Để Bầu Trời ngập tràn trong ân ái
Cuống cuồng rút ngày tháng Mười ngắn lại,
Cho mạch tình trong lòng Đất đê mê...
Rồi sau mỗi giây phút huyền diệu kia,
Trời không muốn xa rời nàng Biển
Muốn giữ Biển gần bên mình vĩnh viễn
Nên xuất hiện ghen ghét giữa lòng tham
Và thức dậy trong lòng những tính toan...
Trời đổ nắng cho khô cằn đời Đất
Rồi gọi sấm, gọi mưa về uy hiếp
Đất vẫn hiền từ nhẫn nại bao dung!
Biển bồn chồn khi Đất cứ lặng thinh...
Chợt nàng thấy một trái tim ấm áp
Đập từng nhịp rộn ràng trong lòng Đất,
Vút bay lên... cất tiếng hát thanh bình!
Đất hiền từ không thích chiến tranh,
Biển hiểu ra – và nàng bật khóc...
Xé vòng tay Bầu Trời, lao mình về với Đất
Trời ngỡ ngàng - gào thét: Biển!...Vì sao?
Biển ngoái nhìn: Chàng không hiểu được đâu!
Và nàng nguyện gắn đời mình cùng Đất
Trả cho Trời những đứa con lấp lánh...
Một Trăng tròn – và triệu triệu Vì sao
Trời bẽ bàng, ngậm ngùi với niềm đau...
Giấu những đứa con vào mênh mông lồng ngực
Mắt thù hận nhìn đám con của Đất:
Trong mỗi dáng hình đều đập một trái tim!
Trời lén mang những ích kỷ nhỏ nhen
Những tính toan, hận thù, yêu – ghét...
Rót nhẹ nhàng vào tim con của Đất,
Rồi đẩy mình lên cao mãi, vời cao...
Biển ngỡ mình bị lừa dối từ lâu
Khi trái tim những đứa con không như nàng nghĩ,
Rời xa Đất âm thầm lặng lẽ...
Sóng tạ từ hát khúc hát biệt ly!
Mãi từ đó cho đến tận bây giờ,
Trời - Biển - Đất – ba miền cách biệt
Biển muôn đời trở mình tình thao thức...
Sâu trong lòng khắc khoải những yêu thương!
Có những đứa con của Đất liền - Biển xanh
Mãi lênh đênh trên tàu thuyền hôm sớm...
Chẳng quản ngày đêm nhọc nhằn mưa nắng,
Kéo Biển gần về với Đất thương yêu!
Sóng ngọt ngào ru giấc ngủ Trăng – Sao
Hát bài tình cho Bầu Trời xưa cũ...
Rồi những khi đầm đìa thương nhớ,
Thuỷ triều dâng hôn lặng lẽ Đất liền...
Và đêm nay...
Bên Biển xanh thao thức trở mình,
Anh kể em nghe một chuyện tình cổ tích
5. ĐỪNG HỎI EM TẠI SAO
Cát giấu gì trong lòng cát ngàn năm?
Biển ngày đêm xô hoài bờ tìm kiếm…
Cát nhói đau…Cát bao dung…Nín lặng
Trái tim yêu qua năm tháng vẹn màu!
Đừng hỏi em "tại sao"?
Tại sao em yêu anh?- Tại sao em trễ hẹn?
Xa anh chiều nay không điện thoại, tin nhắn
Bởi với em – "tại sao" như con sóng
Sóng xô hoài… Quất mãi bờ cát đau!
Khi chính em cũng không biết tại sao
Tại sao em yêu anh – khi biết anh đã ràng buộc?
Em trễ hẹn… Xa anh – không báo trước
Em đi tìm trong cát trái tim em
Trái tim nói lời yêu anh
biết mình có lỗi với người đàn bà khác…
Em gửi vào trong cát
Nín câm – mà bỏng rát
Và tháng năm giữ vẹn chân tình!
Đừng hỏi em. Và đừng tìm em
Nước mắt lăn rơi, em sợ thành con sóng
Trăm con sóng có con nào bình lặng?
Mãi xô bờ da diết đến quặn đau!
6. VỚI BIỂN
Hôn đi, ơi biển đa tình
dịu dàng con sóng trở mình mơn man…
Đừng hôn với những tính toan
Cuồn cuộn giông tố nhần chìm tim yêu!
7. CHÂN TRỜI
( Viết sau cơn bão Chanchu )
Trên những bờ cát dài không tiếng nấc
Nỗi đau câm nín
Im lìm lịm vào tim
Những mái nhà cong vênh , cô đơn chờ mong… chờ mong…
Ánh mắt run ướt chân trời xa ngái!
Người đàn bàcó đôi mắt buồn và sâu thẳm hơn cả buổi chiều hôm ấy
Giữa căn nhà lạnh
Mơ giấc mơ về những con tàu
Một tiếng nấc đủ làm chiếc bóng rung rinh
Chiếc bóng…
Mơ hồ như hạnh phúc
Cô đơn như số phận
Như lời nguyện cầu biển vẫn hát đêm đêm…
Bình minh lên,
Phía chân trời xa ngái….
Bình yên!
Nhường bão tố cho người đàn bà nhỏ bé
Trên đôi vai gầy. Trên đôi chân trần- lặng lẽ
Người đàn bà ấy vẫn đi…
Đi về phía chân trời!
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
thay đổi nội dung bởi: Thanh Hai_KG, 01-04-2010 lúc 09:32 PM