CON SƯ TỬ VÀ CON CHUỘT NHẮT


(Kịch thơ ngụ ngôn 2 màn 2 cảnh)

Người Soạn: Song Thuận
Phổ nhạc: Xuân Điềm


Nhân vật:

- Sư tử : Chúa tể Sơn lâm, oai phong lẫm liệt nhưng nóng nẩy, hung hăng coi thường
những vật nhỏ.
- Chuột nhắt : Bé nhỏ nhưng thông minh, tài trí và khôn ngoan.
- Nhiều chuột khác ăn mặc theo lối nông dân mang cuốc xẻng, đồ nghề ra đồng làm
việc.
Cảnh: Cảnh đồng quê (cảnh 1), Cảnh một khu rừng (cảnh 2).
Nhạc: Vui, hùng mạnh.
Thời gian: Buổi sáng sớm ( Cảnh 1), buổi chiều (cảnh 2).

Mở Màn


CẢNH MỘT :

Cảnh đồng quê VN, bên cạnh một khu rừng, có suối chảy róc rách, hoa cỏ mùa
Xuân nở rực rỡ dưới ánh bình minh vừa ló rạng.
Chuột đeo ba lô về làng, vừa đi vừa nhẩy múa ca hát với những chú chuột nhà nông trên dọc đường đi, theo tiếng hát từ hậu trường.

(Phổ nhạc : Vui tươi, thắm thiết)
- Mùa Xuân đây đó,
Hoa cỏ lên hương.
Chân bước về làng,
Thương quá là thương...!
Bấy lâu xa cách,
Tình như khói sương.
Ngày ngày phong kín,
Nụ hoa quê hương...!
Kià lũy tre xanh,
Xa tít cuối ghềnh.
Con đê nho nhỏ...
Chạy sát ven rừng.
Ta về qua đó,
Gặp người ta thương.
Quán nước bên đường,
Còn nhớ ta không ?
Mái rạ bên sông.
Bếp lửa khơi nồng
Cây đa bến cũ,
Soi dòng nước trong...
Con diều vi vút!
Thả hồn trên không...
Theo con nghé ngọ,
Tiếng hát mục đồng ...
Mẹ ta chờ mong
Bầy con tha phương
Trở về quê cũ
Xum họp gia đình.
Mùa Xuân lên hương
Mùa Xuân lên hương !
Chân bước về làng,
Thương quá là thương...!
( Chuột mơ màng ngắm cảnh, đi tới đụng ngay Sư tử đang lữmg thững ra suối uống nước. Sư tử tiện tay bắt lấy Chuột. )

Sư tử:

- À...Ầm...! Này Chuột nhắt,
Không muốn sống nữa sao ?
Xuân mới, Tết khởi đầu,
Làm mồi cho ta bắt...

Chuột ( sợ hãi ):

- Lạy ông ...con ...đi lạc ...
Không may mới sa cơ!
Chúa rừng oai là thế,
Không lẽ chấp trẻ thơ?

Sư tử ( Cười ha hả ):

- Kha...kha ...kha...kha ...!
Bé nói nghe dễ chưa ?
Lời nói thật ngây thơ
Miếng mồi tuy bé nhỏ
Nhưng tráng miệng...cũng vừa!

Chuột (năn nỉ):

- Ông Sư... to quá khổ,
Ăn uống phải ...hàng bồ !
Chuột tôi bé tí tẹo,
Có đủ dính răng chưa?

Sư tử ( Nghĩ ngợi ):

- Bé nói cũng có lý!
Rượu thịt ta nhắm vừa,
Cũng phải vài chục ký.
Bé chẳng đáng một tô !

Chuột ( năn nỉ ):

- Ông tha con làm phúc,
Nhớ ơn ông từng giờ.
Chừng nào ông ...gặp nạn,
Cứu ông... chẳng dám ngơ !

Sư tử ( cười hô hố ):

- Hô ...hô ...hô...hô...!
Bé nói nghe được lắm,
Ơn nghiã như ...người xưa !
Thôi... hãy đi đi nhé...
Trả ơn ta... cũng thừa !

Chuột ( được tha. cám ơn rối rít ):

- Cám ơn ông Sư tử!
Tha mạng sống trẻ thơ,
Ơn này... xin tạc dạ
Báo đáp mấy cho vừa...!
Bái bai !

Sư tử:

- Bái bai !


CẢNH HAI


( Cảnh một khu rừng, Sư tử bị sập bẫy, lưới sắt phủ kín người. Sư tử cố vùng vẫy gầm thét rung chuyển cả rừng cây, nhưng không thể nào thoát ra khỏi. Có tiếng hát từ hậu trường )

( Phổ nhạc : Hùng mạnh, giận dữ, u uất...)
"Rừng xanh âm u!
Gió cuốn ù ù ...
Đất trời chuyển động,
Ai dám đâu ngờ !
Này chúa Sơn lâm,
Oai hùng một cõi,
Dọc ngang rong ruổi,
Lỡ bước sa cơ...
Hố sâu bẫy sập,
Vùng vẫy sao ra ?
Địa võng, thiên la,
Lưới sắt cọc đồng!
U uất tiếng gầm,
Lá đổ cây rung,
Mạt lộ anh hùng,
Vô cùng tuyệt vọng...!
Ai cứu ta không ?
Ai cứu ta không ?"
(Chuột đang lang thang, xách cần câu đi câu cá, bỗng gặp bẫy sập, bèn chạy đến xem xét không ngờ gặp Sư tử)

Chuột ( Chào Sư Tử ):

- Ơ kià... ông Sư tử !
Kính chào, ông mạnh khỏe ?
Lâu lắm không gặp ông,
Bây giờ ra sao nhỉ ?

Sư tử (vừa mệt mỏi, tuyệt vọng, vừa bực mình):

- Khỏe , khỏe ...cái con khỉ !
Không thấy ta đây sao ?
Bẫy lưới sập kín đầu,
Thoát ra đâu có dễ ...!

Chuột ( vừa xin lỗi, vừa an ủi ):

- Ấy chết ... xin lỗi ông.
Từ ngày ông tha trẻ,
Con vẫn nhớ nằm lòng.
Hôm nay thề kiếm cách,
Đền ơn cho ân nhân,

Sư tử ( cười mếu máo ):

- Cám ơn, cám ơn em.
Nhưng lưới sắt, cọc đồng!
Sức ta còn không nổi,
Em nhỏ bé, sao đương?

Chuột ( thử giật dây lưới, bị sức đàn hồi bật trở lại, té lăn cù ):
- Í!...lưới chắc quá trời!
Chúa Sơn lâm tài giỏi,
Hét sập cả rừng cây,
Mà còn không phá nổi!

Sư tử ( thở dài ):

- Ta không ngờ vô ý,
Đạp trúng bẫy không hay,
Để tấm thân tù đầy,
Nuốt khổ đau từ nay...!

Chuột ( an ủi ):

- Xin ông đừng phẫn uất,
Bình tĩnh tìm kế hay.
Tạm nghỉ ngơi dưỡng sức,
Ta phá tan lưới này !

Sư tử ( thất vọng ):

- Than ôi ! Thời oanh liệt...
Chúa tể chốn rừng sâu.
Cầm bằng như đã mất,
Giang san ...nay còn đâu ?

Chuột ( chợt tìm được kế hay, vội chạy đi...):

- Ông đợi một chút nhé,
Con sẽ trở lại ngay.
Xin ông nghỉ cho khỏe,
Con đã có kế hay!

Sư tử ( Lắc đầu, chặc lưỡi ):

- Thằng bé thật tốt bụng,
Dễ thương quá đi thôi!
May mình không hại nó,
Kẻo ân hận suốt đời!

( Từ hậu trường ra,tiếng hò rô ta ồn ào. Một bầy chuột đông đảo kéo một sợi dây dài, vừa đi
vừa hò )
- Nào anh em ta !
(Là hò là hụ )
Ra làm việc nghiã,
( Là hò là hụ )
Làm cho phải lẽ,
(Là hò là hụ )
Làm kẻ nam nhi,
(Là hò là hụ )
Nhân nghiã vẹn bề,
(Là hò là là hụ )
Ơn đền nghiã trả.

(Là hò là hụ...hết hụ ta lại hò, Hò lơ, hó lơ...nắm tay nhau chúng ta hò lờ...hò lờ).
(Những con chuột xúm nhau lại cắn đứt mắt lưới, rồi dùng dây kéo tung lưới cứu được Sư tử
thoát ra ngoài. Tất cả cùng reo hò, nắm tay nhau quây thành vòng tròn, nhẩy múa ca hát...)

( Phổ nhạc : Vui tươi, trang trọng )
"Đó là chú chuột nhắt!
Quả thật không ai ngờ.
Thân nhỏ, trí óc to,
Vừa khôn, vừa đoàn kết.
Là điều quí hơn hết.
Ân nghiã biết nằm lòng,
Nghiã trả ơn đền xong,
Mãi còn thơm danh tiết.
Mãi còn thơm danh tiết.
Nghiã trả ơn đền xong,
Ân nghiã biết nằm lòng,
Là điều qúi hơn hết.
Vừa khôn vừa đoàn kết,
Thân nhỏ, trí óc to,
Quả thật không ai ngờ,
Đó là chú chuột nhắt!"
(Sau khi tất cả vừa ca múa xong, có tiếng ngâm vọng từ hậu trưòng)

Ai ơi uống nước nhớ nguồn!
Ơn đền nghĩa trả, con đường thiện nhân.
Cũng đừng khinh kẻ mọn hèn,
Giúp người, người giúp... nhãn tiền thấy ngay!

Màn Hạ