Một ngày chủ nhật không rộn rã như những ngày ta đi học, ngày chủ nhật một mình thơ thẩn nhìn từng dòng xe chạy qua hối hả, vậy mà ta vẫn ngồi với lạnh lùng và trầm ngâm của quãng đường mình đã qua.
Bất chợt cơn gió lạ thổi qua, ta đang nhớ về 1 người, 1 người ta vẫn còn trong tâm trí với những kính phục và tôn trọng trong trái tim ta. Người đã góp công cho ta hình hài, cho ta hạnh phúc, cho ta tất cả 1 đời người. Vậy mà, biết bao năm, ta đã hận người đó, biết bao năm, ta vì người đó mà cố sống để chứng tỏ được mình, và ta đang băng băng trên con đường thì người đã ra đi, không bao giờ trở lại, để lại cho ta khoảng trống mà ta không thể nào san lắp được, người đã đi, đi thật rồi.
Ta ngồi đây nhớ lại những gì người đã nói với ta, những lời dặn trước lúc người đi, vậy mà ta đã chưa thực hiện được, ta vẫn xa rời với thực tế chính mình, muốn trốn tránh tất cả, vì người là nổi đau, là những nỗi ân hận mà ta đã làm ra.
Giờ ngồi đây, người đã khuất xa, không thể nào chuộc lại những lỗi lầm đã qua. Nhưng ta vẫn sống, vì ta còn nợ 1 người, 1 người vẫn bên cạnh, ủng hộ và dẫn dắt ta qua đoạn đường gian khổ.