Phải chi... mong manh như sương sớm...



Lắm lúc đứng lặng... nhìn những hạt sương mong manh hiếm hoi che phủ... lại ước gì mình mong manh và yếu đuối như những giọt sương...
Nhưng tiếc rằng... bản chất con người mình không như vậy. Cũng như không thể giả vờ yếu đuối hay sợ sệt.
Đôi khi, bản thân mình bình tĩnh đến mức mình cũng phải suy nghĩ... mình có phải con gái không?
Cái mà mấy đứa con gái sợ thì mình không sợ, cái mà tụi nó không thích thì mình lại làm, hoặc giả có sợ hay không thích nhưng vì tính chất... an toàn tính mạng nên cũng phải... giả bộ không sợ (nó thấy mình sợ nó nhát hoài)
Mà cũng có lẽ vì vậy mà... nhiều người nghĩ rằng mình rất mạnh mẽ, có thể đứng lên từ mọi nghịch cảnh, nên họ cảm thấy rằng... không cần thiết phải lo cho mình... ra đi. Đơn giản bằng một lời nói dối, mình biết, nhưng mình im lặng.
Đúng. Mình mạnh mẽ. Mình cứng rắn.
Nhưng... phải chi... mình yếu đuối như những người con gái khác... thì có lẽ... mọi chuyện cũng khác... mong manh... mong manh...

Những lúc dịu dàng... hiếm hoi (chỉ để chụp hình thôi =.=")
Còn bình thường thì... thế này đây (bản chất thật )


(zô đây cưng)

(chọi cho cái chết giờ)

( cái này là nhờ nó... ẵm lên nè )

Phúc Nhất
Vovinam Tây Ninh