Như một đoạn nhạc cần có một nốt lặng, để dồn nén và chuẩn bị cho cao trào, một dấu lửng bỏ ngang khung chữ mở ra nhiều thứ, khoảng vô hình lắng đọng dư âm tận hưởng dội từ cả suy nghĩ và tâm hồn...


Không phải đôi khi, mà rất nhiều lần trong đời, người ta cần một khoảng lặng. Nhỏ thôi, nhưng chậm và đều, để lấy lại những hơi thở ban mai trong dòng chảy hối cả của cuộc sống, thư giãn và phiêu lưu trong thế giới riêng ta...

Bất cứ lúc nào, khi thời gian bất ngờ dừng lại, chợt nghe được đôi chút tiếng lòng mênh mang, nhoi nhói, lẳng lặng và kéo dài. Có khi gợn lên nơi đáy mắt thoáng buồn một miền kí ức. Có khi nhoẻn lên đầu môi sự vu vơ yêu lấy những gì bắt gặp được. Còn bao nhiêu giây, bao nhiêu phút khác nữa nghe trống rỗng, trơ trọi, chẳng biết mình muốn gì cần gì, chẳng biết như lạc vào đâu. Có im lặng mới thấy được mình hình như tồn tại hay không tồn tại không phụ thuộc không gian thời gian...

Một phút mặc niệm của ngậm ngùi, nuối tiếc, con người ta nhớ về những thứ bỏ mình đi để chìm vào quá khứ. Khoảnh khắc ngắn ngủi của bao nỗi đau bay về, nhuộm nâu cả mặt đất, con đường. Khoảng lặng ấy chứa trong nó một vùng trời nỗi nhớ, niềm thương...

Một phút chết lòng giấu bước chân không vững, tê tái người khi giật mình trông ra ngoài kia có những điều phá bỏ hết niềm tin của mình. Ánh sáng méo mó, vầng trán sụp nghiêng, không kịp thở để cảm xúc tuôn ra héo úa...

Sự im lặng trở nên đáng sợ nhất mỗi lần nó đột ngột, làm người ta hụt hẫng. Sự im lặng trước một cơn bão luôn khiến người ta lạ lẫm. Không ạt, không hung dữ, nó cuốn tất cả cơn giận lại, giả mình trong một chiếc gối mơ màng. Để rồi sau đó, một cách tàn nhẫn, tất cả tràn lên nuốt chửng, nhấn ngập đầu sự sống, hạnh phúc, hy vọng mỏng manh...

Khoảng lặng không còn đơn thuần là một ít. Nó dài hàng ngàn cây số, lâu hàng thế kỉ, kéo hai con người ngồi cạnh nhau ra hai hòn đảo cô đơn, lạc lõng mà có nhích lại gần bao nhiêu cũng thấy vời vợi xa xăm. Gần nhau đến nỗi với không thể nào tới được nữa. Không nói, không cười, hai kẻ lỡ lầm bước trên hai con thuyền ngược hướng, ngược gió, để lá lá phong rơi khói tỏa che khuất tầm tay thân thương. Dòng sông bên dưới chảy vô tận, trong veo đến kì lạ mà biết đâu linh hồn nó đã nhạt nhòa đi mất cùng sự mòn mỏi giá lạnh của con tim...

Lặng thinh... cuộc sống...



-ST-