Tiếp Chương nữa


Hận Thiên nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên mũi kiếm dừng lại trước bụng hắn nửa phân . Thái ngọc Minh thu kiếm nói: “Ta thắng rồi . Ngươi đi đi.”

Hận Thiên nói : “Sao ngươi không đâm tới? Ngươi chẳng phải rất tức giận ta đá vào mặt ngươi hay sao?”

Thái Ngọc Minh Thở dài : “Báu vật dễ kiếm , địch thủ khó tìm. Ngươi là kẻ đầu tiên đấu với ta. Ta chỉ hi vọng sau này chúng ta lại có dịp đấu với nhau nữa.”

Hận Thiên lúc này đã minh bạch , chắp tay nói : “Thanh sơn bích thuỷ, hậu hội hữu kỳ (*)̀ “ rồi quay người đi ra khỏi rừng trúc .Chờ cho Hận Thiên đi xa , Thái Ngọc Minh thổ ra một ngụm máu , thở ra : “Thật quá lợi hại , nếu ta không dùng cái chiêu Ngọc Long Thủ hao tổn sức lực ấy thì sao hạ được hắn.”

Hận Thiên về phòng khách, trong lòng hắn rất khó chịu , hắn có thể thua ai chứ những kẻ trẻ tuổi như hắn thì không thể thua được . Hắn ngồi ngẫm lại tìm cách phá chiêu thức Ngọc Long Thủ của Thái Ngọc Minh . Chiêu thức đó của Thái Ngọc Minh quá hoàn mĩ , không thừa không thiếu , uy lực kinh nhân ,nhưng hắn vẫn nghĩ ra nhiều cách chống lại . Nhưng chẳng có cách nào thực hiện được căn bản vì thực lực của hắn chưa đủ. Hận Thiên nghĩ giá mà ta có thêm cỡ một năm công lực nữa thì sẽ phá gọn chiêu thức này.

Hắn lúc này mới nhận ra Thái Ngọc Minh có thể đã đạt tới cảnh giới thứ ba mà hắn không biết. Chỉ là nội công của hắn ta chỉ đủ để thi triển một chiêu duy nhất mà thôi .

Mấy ngày sau Hận Thiên đi loanh quanh xem xét nhưng căn bản nỗi thất vọng thua trận đã làm hắn chán chường . Hắn đành đến xin từ biệt chưởng môn để xuống núi . Ai ngờ khi hắn đến đại điện , có đầy đủ sáu vị sư đệ của chưởng môn trừ lão nhị đã xuống núi bắt dâm tặc hái hoa.

Hắn bước vào đại điện , áp lực như núi đè lên mình hắn , mỗi bước đi nặng nề vô cùng. Năm cặp mắt kia cứ nhìn như muốn xuyên thấu hắn. Hận Thiên thấy mồ hôi ướt đẫm sau áo , nghĩ không thể để sư phụ mất mặt , thần khí thu lại ,tập trung vào người , tâm như tiến vào trong hồ nước, dao động bên ngoài không ảnh hưởng đến hắn , triệt tiêu toàn bộ áp lực của bọn họ lên người mình.

Thái Ngọc Thanh cười : “Các ngươi thấy chưa ta đã bảo chiêu của các ngươi không làm gì nổi thiếu hiệp mà . Mời ngồi mời ngồi . Chỉ là bọn họ hiếu kì muốn thử công phu của thiếu hiệp một chút , thiếu hiệp đừng để ý.”

Cả năm người kia có người lặng im , có kẻ thở dài riêng lão tam Viên Tâm là có chút tức tối. Hận Thiên cười nhẹ , ngồi vào ghế . Thái Ngọc Thanh cười :
“Thiếu hiệp muốn xuống núi à? Xem ra thiếu hiệp đã học hỏi đủ rồi nhỉ ? ”

Hận Thiên nghĩ lão đang giễu mình , im lặng không nói . Thái Ngọc Thanh nói tiếp : “Thiếu hiệp lên núi học hỏi bọn ta rồi , các vị sư đệ cũng muốn cho Hoa Sơn học hỏi lại một chút, hi vọng thiếu hiệp đừng để bụng”

Hận Thiên trong lòng còn đang khó chịu về trận thua hôm qua . Nói : “Sao cũng được . Tại hạ xin lãnh giáo.”
Thái Ngọc Thanh cười ha hả , chìa tay nói : “Xin mời ra ngoài sân. ”

Hận Thiên bước theo lão ra ngoài , mấy lão sư đệ của Thái Ngọc Thanh cũng lục tục bước theo sau. Ngoài khoảnh sân lát đá rộng rãi trước đại điện đã bày ra hai giàn binh khí . Phía bên kia có ba kẻ chờ hắn . Xung quanh đám đệ tử của Hoa Sơn phái đang lặng im nhìn hắn. Hận Thiên nhớ lại đây là ba kẻ nổi nhất hôm ở Luyện Võ trường , bèn rút thương ra .

Hắn nói với Thái Ngọc Thanh : “Nếu được xin ba vị kia cùng lúc chỉ giáo , bằng không chỉ e họ không trụ nổi mười chiêu đâu.”

Mấy lão sư đệ của Thái Ngọc Thanh sầm mặt lại .Cả Thái Ngọc Thanh trình độ tu tập rất uyên thâm mà cũng tái mặt , khoát tay nói : “Xin thiếu hiệp cứ tự tiện.”
Ba tên đệ tử kia nghe vậy vô cùng tức giận , nhưng họ nào dám xông lên cả ba vì sợ mất mặt phái Hoa Sơn .

Hận Thiên cười dài nói : “Ba vị ngại chứ gì . Vậy để tại hạ cho ba vị thấy thực lực của tại hạ nhé” .Nói rồi tung mình tới , Cuồng lãng thương pháp tận lực thi triển .Hắn nói vậy chứ mỗi kẻ ít nhất phải hơn năm chục chiêu mới thu thập được , ba kẻ cùng lúc thì ngàn chiêu cũng không chắc chắn .

Hận Thiên bèn lợi dụng tâm lí sợ mất mặt của bọn danh môn chính phái , chiếm lấy thế chủ động , toàn lực xuất thương , một chiêu đánh đến cả ba người . Thương này dùng đến mười phần công lực chỉ tấn công không phòng thủ , nhằm bẻ gãy nhuệ khí của ba gã kia.

Quả nhiên , Keng keng keng , thương kiếm chạm nhau , ba kẻ kia phải lùi hai bước , hổ khẩu muốn rách hết. Một tấc dài một tấc mạnh , ba kẻ kia công lực yếu hơn , để Hận Thiên tấn công toàn lực thì chịu sao thấu . May là bọn chúng tu vị không thấp , bằng không kiếm đã bay hết khỏi tay rồi. Thương của Hận Thiên lại rung lên , lao tới đâm vào đầu gối gã đứng giữa , chân phải đồng lúc đá ra quét vào gã bên trái . Cả hai gã vội thi triển Hoa Sơn kiếm pháp đỡ đòn , tiếng reo hò nổi lên cổ vũ cho ba gã , hi vọng làm bọn chúng phấn chấn hơn.

Cả bốn người quần chiến một lúc lâu , cả ba tên từ chiêu đầu tiên đã mất sạch ý chí chiến đấu , chỉ thủ không công . Hận Thiên tuy chiếm tiện nghi nhưng Hoa Sơn Kiếm Pháp nào phải dễ phá , bèn nghĩ ra một cách . Hắn lén vận nội lực bẻ gãy thương làm đôi , không để bọn chúng biết , một chiêu tiếp theo đâm tới , liền phóng đoạn đầu ra vào kẻ đứng giữa , nữa đoạn thương còn lại trong tay toàn lực đâm tới tên bên trái . Thúc Địa kiếm pháp thi triển toàn lực .

Bọn chúng nghĩ đệ tử Ngũ Võ thần môn chỉ biết dùng một loại trong năm môn thương hoặc đao hoặc kiếm hoặc ám khí hoặc tiên , nên khi Hận Thiên dùng chiêu này chúng rất bị động . Tên đứng giữa căn bản chỉ đỡ một thương phóng rất gần này đã luống cuống hết chân tay . Kẻ bị Hận Thiên dùng nữa đoạn gỗ còn lại thì còn lúng túng hơn , sau hai chiêu đã bị Hận Thiên quét trúng huyệt Khúc Trì nơi khuỷu tay , đánh rơi cả kiếm. Hận Thiên liền một cước đá hắn văng đi.

Hai tên kia thấy đồng môn bị đá văng , trong lòng tức giận lưỡng kiếm đâm tới. Hận Thiên cười nhạt khúc gỗ trong tay toàn lực phóng ra buộc một tên phải đỡ, lộn xuống đất né một kiếm của kẻ còn lại, chụp lấy thanh kiếm của tên vừa bị đá văng , động tác uyển chuyển vô cùng.

Hai tên đệ tử bị kích nộ mắt đỏ ngầu , cùng lúc công đến . Nhưng với bộ pháp và khinh công tuyệt diệu , Thúc Địa kiếm pháp căn bản không sợ lấy một chọi đông , Hận Thiên ung dung du đấu tiêu hao thể lực của bọn chúng , thỉnh thoảng lại đâm một kiếm làm chúng tức nổ mắt vẫn không làm gì được.

Quả nhiên một lúc sau bọn chúng nội lực không đủ xuống sức thấy rõ , Hận Thiên một kiếm chém xuống một tên mười phần lực làm y văng ra , thổ huyết . Đoạn xoay người cúi xuống vừa né kiếm , chân phải làm trụ , chân trái quét ra làm tên kia ngã ngửa , lúc hắn vùng dậy thì kiếm Hận Thiên đã chỉ vào cổ .
Thái Ngọc Thanh cười ha hả có chút cay đắng : “Thiếu hiệp quả là rồng trong loài người , cơ trí và võ công đều hơn người. Đệ tử Hoa Sơn có lẽ chẳng ai địch nổi ngươi ”

Hận Thiên cười khổ : “Chưởng môn đang cười tại hạ phải không? Tại hạ đã thua khâm phục khẩu phục cần gì phải nói những lời như vây? Sau này lại lên xin lãnh giáo.”
Nói rồi khoát tay bỏ xuống núi trong sự ngạc nhiên của mọi người. Trận thua đầu tiên đã làm thay đổi Hận Thiên . Hắn quyết tâm kiếm một chỗ tu luyện thêm trước khi đến Côn Luân phái.

Hoa Sơn phái , ba gã đệ tử bại trận đứng im lặng ở chính điện. Thái Ngọc Thanh lúc này đang nói với các vị sư đệ: “ Ta nghe giọng hắn thì hình như hắn đã thua ai đó trên núi.”

Lão tam Viên Tâm lên tiếng : “Khó lắm , trong đám hậu bối kể cả những kẻ xuống núi , đệ thấy khó có kẻ nào trụ nổi hắn ba trăm chiêu. ”

Thái Ngọc Thanh ngẫm nghĩ , rồi gọi :”Dương Tiễn!”
Gã đệ tử líu ríu chạy vào : “Thưa sư phụ.”
Thái Ngọc Thanh nhíu mày :”Ngươi phụ trách dẫn tên đó đi tham quan có thấy hắn giao đấu với ai không?”

Dương Tiễn nhận thấy sư phụ nhíu mày , gã sợ qúa toát hết cả mồ hôi hột.

******************************
Hết chương 9

* Chú giải:

Thanh sơn bất cải , lục thuỷ trường lưu, hậu hội hữu kì : Núi xanh còn đó , nước biếc còn đây, hẹn ngày tái ngộ.