chỉ có thể nhìn anh qua khung ảnh.chỉ có thể thấy được một nụ cười vô tri được in trên tờ giấy.nhưng vẫn cảm thấy anh đang ở rất gần.có thể nhìn thấy em, theo dõi em nhưng anh không thể hiện hữu bằng xương bằng thịt.một lời xin lỗi cuối cùng của em anh không bao giờ nghe được.em phải làm gì khi không còn đích để đến.sụp đổ hoàn toàn.anh không xa rời em trong vài ngày, vài tháng, vài năm để em chờ đợi...mà là anh đã vĩnh viễn ra đi.bây giờ em mới hiểu lời anh nói.được đợi chờ một ai đó là hạnh phúc.sao lại cướp đi niềm hạnh phúc cuối cùng của em như thế.........cứ mỗi lần đi qua những nơi cùng anh đến nước mắt như chực sẵn trong bờ mi chờ dịp tuôn chảy.
biết đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai.biết đến bao giờ mới thôi chờ đợi người đã vùi sâu trong lòng dất.......................forever