+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 2 trên 2
  1. #1
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Tuổi
    39
    Bài gởi
    545
    Thanks
    4
    Thanked 9 Times in 7 Posts

    Default Kịch Thơ Ngụ Ngôn

    Con gà trống và con cáo

    (Kịch ngắn ngụ ngôn một màn một cảnh)

    Phỏng theo thơ ngụ ngôn La Fontaine
    Nguời soạn: Song Thuận
    Phổ nhạc: Xuân Điềm

    Nhân vật:
    - Gà trống: Già, kinh nghiệm khôn ngoan.
    - Cáo: Gian xảo, qủi quyệt.
    - Thỏ, Nai, Khỉ: Nhân vật phụ.
    Cảnh: Bià rừng, có những thân cây lớn và những tảng đá mấp mô.
    Thời gian: Buổi sáng.
    Nhạc: Vui tươi.

    Mở màn
    (Gà trống, Thỏ, Vịt, Ngỗng cùng nắm tay nhau múa hát).
    (Phổ nhạc vui tươi, tha thiết)
    La la la
    Tới đây mà xem
    Ta là anh em
    Mau mau kết đoàn...
    La la la
    Tới đây mà xem
    Ta là anh em
    Chống loài xâm lăng.
    La la la
    Tới đây mà xem
    Ta là anh em
    Giữ non nước nhà...!
    (Bỗng có tiếng Cáo cất lên vang vang từ hậu trường).
    Cáo: - A lô...nghe đây...nghe đây...!
    Hỡi các loài thù nghịch,
    Hãy chấm dứt chiến tranh!
    Ta ký kết Hoà bình,
    Tất cả là anh em.
    A lô...a lô...nghe đây...nghe đây!
    Gà Trống (Vừa già, khôn ngoan, kinh nghiệm từng trải...Khi nghe tiếng Cáo, vội lên tiếng
    báo động):
    - Ò ó o...o...o...
    Các bạn...các bạn ơi...
    Mau chạy trốn đi thôi!
    Đừng nghe lời của Cáo,
    Tin nó ...là toi đời!
    Thỏ (Ngây thơ):
    - Cáo rao giảng Hoà Bình
    Tất cả là anh em
    Ta không còn sợ nữa,
    Từ nay hết chiến tranh!
    Ngỗng (Giảng giải):
    - Đã đành hết chiến tranh,
    Nhưng Cáo già gian manh.
    Nó thường hay phản bội,
    Ám hại bạn đồng minh.
    Vịt (Tán đồng lời nói của Ngỗng):
    - Bạn Ngỗng nói đúng đó,
    Lịch sử đã chứng minh:
    Cáo giả nhân giả nghiã,
    Gian ác như yêu tinh!
    Gà Trống:
    - Tôi đã thừa biết Cáo,
    Chuyên rao giảng Hòa bình.
    Miệng hô hào giải giới,
    Bụng âm thầm chiến chinh!
    Ngỗng (Tỏ ra thận trọng):
    - Này này...các bạn!
    Đừng nghe Cáo nói, hãy nhìn
    Thử xem hành động tính tình ra sao?
    Gà Trống:
    - Đúng đấy...đúng đấy...!
    Xưa nay kẻ ác, ma đầu,
    Nói điều nhân nghĩa, gươm đao đầy mình!
    (Cáo xuất hiện, cầm cờ trắng có thêu 2 chữ Hoà Bình. Thỏ, Vịt, Ngỗng hốt hoảng cùng
    lủi trốn sau những hốc đá. Gà trống bay vội đậu trên cây cao).
    Cáo (Vừa phất cờ, vừa dẫn dụ):
    - Các bạn đừng có sợ,
    Tôi mang đến Hoà bình.
    Gà ơi...từ nay nhé,
    Chúng ta là anh em!
    Gà Trống (Nói vọng xuống):
    - Chúng ta là anh em?
    Ôi câu nói dịu hiền...
    Thốt ra từ miệng Cáo,
    Làm tôi sướng phát điên!
    Cáo (Dỗ ngọt):
    - Quả đúng thế, bạn Gà,
    Tôi nói thật đấy mà.
    Hận thù...thôi xóa bỏ,
    Hoà bình đã nở hoa.
    Gà Trống (Giả lả nói theo Cáo để tìm kế thoát thân)
    Hoà bình đã nở hoa?
    Cảnh chém giết cũng qua.
    Chiến tranh không còn nữa,
    Ôi hạnh phúc đời ta...
    Cáo (Tiếp tục thuyết phục gà):
    Đúng thế đó, Gà ơi!
    Hãy xuống đây mau thôi.
    Ta ôm nhau thân thiết,
    Hoà bình nở trên môi!
    Gà Trống ( giả bộ gáy vang sung sướng):
    - Ó ò o...ò o...
    Hoà bình nở trên môi
    Như đóa hoa tuyệt vời.
    Ôi cuộc đời an lạc,
    Bồ câu trắng tung trời!
    Cáo (Sốt ruột):
    Quả đúng thế, Gà ơi...
    Bồ câu trắng tung trời.
    Dấu hiệu Hoà bình đó,
    Mau xuống mà ôm tôi!
    Gà Trống (Cố tình tìm kế hoãn binh):
    Tôi rất là hân hạnh,
    Được Cáo cho hôn môi.
    Bạn chờ tôi xuống nhé...
    Ôi sướng tê cuộc đời!
    Cáo (thấy gà câu giờ, bèn gắt ngang):
    - Bạn đừng chần chờ nữa
    Mất thì giờ của tôi!
    Còn hai mươi chỗ đợi
    Tôi mang đến tin vui!
    Hãy báo cho loài Gà
    Từ nay khỏi sợ Cáo!
    Ta giúp đỡ lẫn nhau,
    Thực tình không nói láo...
    Gà Trống (chợt nghĩ ra mưu kế đánh lừa Cáo):
    - Ó ò o...ò o...
    Kià có hai Chó săn
    Đang phóng đến thật nhanh!
    Có lẽ giống như bạn
    Báo tin vui Hoà bình!
    Cáo (Nghe nói có hai con Chó săn đang phóng đến bèn hoảng sợ):
    - Bạn nói sao?...Chó săn?
    Đang phóng đến thật nhanh?
    Rất tiếc...tôi bận quá,
    Phải đi ngay...Rất cần!
    Gà Trống:
    - Khoan khoan đã "bạn hiền"
    Chờ Chó săn báo tin.
    Bốn chúng ta huynh đệ
    Ôm nhau mừng Hoà bình!
    Cáo (Bỏ chạy):
    - Thôi thôi xin bái bai...
    Đường tôi đi còn dài.
    Để khi khác gặp nhé,
    Chúng ta sẽ chia vui!

    Gà Trống (Thấy Cáo chạy mất hút vào rừng bèn gáy vang, vui thích vì đã đánh lừa được
    Cáo là loài vật giảo quyệt chuyên môn đi lừa kẻ khác):

    - Ha ha ha... Ó ò o...ò o...
    Các bạn ơi ...tới đây mà xem...!
    Tôi đã lừa được Cáo,
    Một tên hay nói láo.
    Ôi thú vị làm sao,
    Lừa kẻ chuyên lừa đảo...
    Ó ò o...ò o...
    (Thỏ, Vịt, Ngỗng bỏ chỗ núp chạy ra, tất cả cùng nắm tay nhau nhẩy múa ca hát)
    (Phổ nhạc vui tươi)
    La la la
    Ta múa ta ca
    Đã hết phong ba,
    Đời vui thái hoà...
    La la la
    Ta múa ta ca
    Tình yêu bao la
    Thắm thiết, chan hoà...
    (Tiếng hò từ hậu trường)
    Hò ơ...
    Kẻ cướp gặp phải Bà già...
    Lừa người chẳng đặng...h óa ra bị lừa!
    Hay gì gian trá, lọc lừa.
    Sống sao lương thiện, thật thà thì hơn!

    Màn hạ

  2. #2
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Tuổi
    39
    Bài gởi
    545
    Thanks
    4
    Thanked 9 Times in 7 Posts

    Default

    CON SƯ TỬ VÀ CON CHUỘT NHẮT


    (Kịch thơ ngụ ngôn 2 màn 2 cảnh)

    Người Soạn: Song Thuận
    Phổ nhạc: Xuân Điềm


    Nhân vật:

    - Sư tử : Chúa tể Sơn lâm, oai phong lẫm liệt nhưng nóng nẩy, hung hăng coi thường
    những vật nhỏ.
    - Chuột nhắt : Bé nhỏ nhưng thông minh, tài trí và khôn ngoan.
    - Nhiều chuột khác ăn mặc theo lối nông dân mang cuốc xẻng, đồ nghề ra đồng làm
    việc.
    Cảnh: Cảnh đồng quê (cảnh 1), Cảnh một khu rừng (cảnh 2).
    Nhạc: Vui, hùng mạnh.
    Thời gian: Buổi sáng sớm ( Cảnh 1), buổi chiều (cảnh 2).

    Mở Màn


    CẢNH MỘT :

    Cảnh đồng quê VN, bên cạnh một khu rừng, có suối chảy róc rách, hoa cỏ mùa
    Xuân nở rực rỡ dưới ánh bình minh vừa ló rạng.
    Chuột đeo ba lô về làng, vừa đi vừa nhẩy múa ca hát với những chú chuột nhà nông trên dọc đường đi, theo tiếng hát từ hậu trường.

    (Phổ nhạc : Vui tươi, thắm thiết)
    - Mùa Xuân đây đó,
    Hoa cỏ lên hương.
    Chân bước về làng,
    Thương quá là thương...!
    Bấy lâu xa cách,
    Tình như khói sương.
    Ngày ngày phong kín,
    Nụ hoa quê hương...!
    Kià lũy tre xanh,
    Xa tít cuối ghềnh.
    Con đê nho nhỏ...
    Chạy sát ven rừng.
    Ta về qua đó,
    Gặp người ta thương.
    Quán nước bên đường,
    Còn nhớ ta không ?
    Mái rạ bên sông.
    Bếp lửa khơi nồng
    Cây đa bến cũ,
    Soi dòng nước trong...
    Con diều vi vút!
    Thả hồn trên không...
    Theo con nghé ngọ,
    Tiếng hát mục đồng ...
    Mẹ ta chờ mong
    Bầy con tha phương
    Trở về quê cũ
    Xum họp gia đình.
    Mùa Xuân lên hương
    Mùa Xuân lên hương !
    Chân bước về làng,
    Thương quá là thương...!
    ( Chuột mơ màng ngắm cảnh, đi tới đụng ngay Sư tử đang lữmg thững ra suối uống nước. Sư tử tiện tay bắt lấy Chuột. )

    Sư tử:

    - À...Ầm...! Này Chuột nhắt,
    Không muốn sống nữa sao ?
    Xuân mới, Tết khởi đầu,
    Làm mồi cho ta bắt...

    Chuột ( sợ hãi ):

    - Lạy ông ...con ...đi lạc ...
    Không may mới sa cơ!
    Chúa rừng oai là thế,
    Không lẽ chấp trẻ thơ?

    Sư tử ( Cười ha hả ):

    - Kha...kha ...kha...kha ...!
    Bé nói nghe dễ chưa ?
    Lời nói thật ngây thơ
    Miếng mồi tuy bé nhỏ
    Nhưng tráng miệng...cũng vừa!

    Chuột (năn nỉ):

    - Ông Sư... to quá khổ,
    Ăn uống phải ...hàng bồ !
    Chuột tôi bé tí tẹo,
    Có đủ dính răng chưa?

    Sư tử ( Nghĩ ngợi ):

    - Bé nói cũng có lý!
    Rượu thịt ta nhắm vừa,
    Cũng phải vài chục ký.
    Bé chẳng đáng một tô !

    Chuột ( năn nỉ ):

    - Ông tha con làm phúc,
    Nhớ ơn ông từng giờ.
    Chừng nào ông ...gặp nạn,
    Cứu ông... chẳng dám ngơ !

    Sư tử ( cười hô hố ):

    - Hô ...hô ...hô...hô...!
    Bé nói nghe được lắm,
    Ơn nghiã như ...người xưa !
    Thôi... hãy đi đi nhé...
    Trả ơn ta... cũng thừa !

    Chuột ( được tha. cám ơn rối rít ):

    - Cám ơn ông Sư tử!
    Tha mạng sống trẻ thơ,
    Ơn này... xin tạc dạ
    Báo đáp mấy cho vừa...!
    Bái bai !

    Sư tử:

    - Bái bai !


    CẢNH HAI


    ( Cảnh một khu rừng, Sư tử bị sập bẫy, lưới sắt phủ kín người. Sư tử cố vùng vẫy gầm thét rung chuyển cả rừng cây, nhưng không thể nào thoát ra khỏi. Có tiếng hát từ hậu trường )

    ( Phổ nhạc : Hùng mạnh, giận dữ, u uất...)
    "Rừng xanh âm u!
    Gió cuốn ù ù ...
    Đất trời chuyển động,
    Ai dám đâu ngờ !
    Này chúa Sơn lâm,
    Oai hùng một cõi,
    Dọc ngang rong ruổi,
    Lỡ bước sa cơ...
    Hố sâu bẫy sập,
    Vùng vẫy sao ra ?
    Địa võng, thiên la,
    Lưới sắt cọc đồng!
    U uất tiếng gầm,
    Lá đổ cây rung,
    Mạt lộ anh hùng,
    Vô cùng tuyệt vọng...!
    Ai cứu ta không ?
    Ai cứu ta không ?"
    (Chuột đang lang thang, xách cần câu đi câu cá, bỗng gặp bẫy sập, bèn chạy đến xem xét không ngờ gặp Sư tử)

    Chuột ( Chào Sư Tử ):

    - Ơ kià... ông Sư tử !
    Kính chào, ông mạnh khỏe ?
    Lâu lắm không gặp ông,
    Bây giờ ra sao nhỉ ?

    Sư tử (vừa mệt mỏi, tuyệt vọng, vừa bực mình):

    - Khỏe , khỏe ...cái con khỉ !
    Không thấy ta đây sao ?
    Bẫy lưới sập kín đầu,
    Thoát ra đâu có dễ ...!

    Chuột ( vừa xin lỗi, vừa an ủi ):

    - Ấy chết ... xin lỗi ông.
    Từ ngày ông tha trẻ,
    Con vẫn nhớ nằm lòng.
    Hôm nay thề kiếm cách,
    Đền ơn cho ân nhân,

    Sư tử ( cười mếu máo ):

    - Cám ơn, cám ơn em.
    Nhưng lưới sắt, cọc đồng!
    Sức ta còn không nổi,
    Em nhỏ bé, sao đương?

    Chuột ( thử giật dây lưới, bị sức đàn hồi bật trở lại, té lăn cù ):
    - Í!...lưới chắc quá trời!
    Chúa Sơn lâm tài giỏi,
    Hét sập cả rừng cây,
    Mà còn không phá nổi!

    Sư tử ( thở dài ):

    - Ta không ngờ vô ý,
    Đạp trúng bẫy không hay,
    Để tấm thân tù đầy,
    Nuốt khổ đau từ nay...!

    Chuột ( an ủi ):

    - Xin ông đừng phẫn uất,
    Bình tĩnh tìm kế hay.
    Tạm nghỉ ngơi dưỡng sức,
    Ta phá tan lưới này !

    Sư tử ( thất vọng ):

    - Than ôi ! Thời oanh liệt...
    Chúa tể chốn rừng sâu.
    Cầm bằng như đã mất,
    Giang san ...nay còn đâu ?

    Chuột ( chợt tìm được kế hay, vội chạy đi...):

    - Ông đợi một chút nhé,
    Con sẽ trở lại ngay.
    Xin ông nghỉ cho khỏe,
    Con đã có kế hay!

    Sư tử ( Lắc đầu, chặc lưỡi ):

    - Thằng bé thật tốt bụng,
    Dễ thương quá đi thôi!
    May mình không hại nó,
    Kẻo ân hận suốt đời!

    ( Từ hậu trường ra,tiếng hò rô ta ồn ào. Một bầy chuột đông đảo kéo một sợi dây dài, vừa đi
    vừa hò )
    - Nào anh em ta !
    (Là hò là hụ )
    Ra làm việc nghiã,
    ( Là hò là hụ )
    Làm cho phải lẽ,
    (Là hò là hụ )
    Làm kẻ nam nhi,
    (Là hò là hụ )
    Nhân nghiã vẹn bề,
    (Là hò là là hụ )
    Ơn đền nghiã trả.

    (Là hò là hụ...hết hụ ta lại hò, Hò lơ, hó lơ...nắm tay nhau chúng ta hò lờ...hò lờ).
    (Những con chuột xúm nhau lại cắn đứt mắt lưới, rồi dùng dây kéo tung lưới cứu được Sư tử
    thoát ra ngoài. Tất cả cùng reo hò, nắm tay nhau quây thành vòng tròn, nhẩy múa ca hát...)

    ( Phổ nhạc : Vui tươi, trang trọng )
    "Đó là chú chuột nhắt!
    Quả thật không ai ngờ.
    Thân nhỏ, trí óc to,
    Vừa khôn, vừa đoàn kết.
    Là điều quí hơn hết.
    Ân nghiã biết nằm lòng,
    Nghiã trả ơn đền xong,
    Mãi còn thơm danh tiết.
    Mãi còn thơm danh tiết.
    Nghiã trả ơn đền xong,
    Ân nghiã biết nằm lòng,
    Là điều qúi hơn hết.
    Vừa khôn vừa đoàn kết,
    Thân nhỏ, trí óc to,
    Quả thật không ai ngờ,
    Đó là chú chuột nhắt!"
    (Sau khi tất cả vừa ca múa xong, có tiếng ngâm vọng từ hậu trưòng)

    Ai ơi uống nước nhớ nguồn!
    Ơn đền nghĩa trả, con đường thiện nhân.
    Cũng đừng khinh kẻ mọn hèn,
    Giúp người, người giúp... nhãn tiền thấy ngay!

    Màn Hạ

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts