Hạnh phúc như hoa bồ công anh, cho đi tất cả mà chẳng giữ lại gì cho riêng mình.
(oO^.^Oo)
... Trên thảo nguyên bao la, nơi có những cánh đồng cỏ xuân xanh bất tận...có một loài hoa vẫn nhuộm vàng cánh đồng mỗi năm một lần. Đó là những đóa Bồ Công Anh, loài hoa vàng hơn màu nắng...Bồ Công Anh lẫn vào trong cỏ, âm thầm phủ kín những triền dốc dài, để rồi mỗi khi những cơn gió đuổi bắt qua thảo nguyên, Bồ Công Anh đột ngột ưỡn mình tung những hạt hoa trắng muốt như bông lên khắp trời. Những hạt hoa ấy mang theo hy vọng và hạnh phúc...
... Những hạt Bồ Công Anh bé nhỏ, theo gió bay đi khắp nơi, mang thông điệp về một ngày mai tươi sáng. Chúng sẽ cố bay thật xa thật xa... đến những cánh đồng cỏ rộng hơn, đôi khi là những bãi phù sa, đôi khi là những ngọn núi chỉcó đất đá khô cằn. Ở nơi đó, chúng sẽ nảy mầm, lớn lên, cho những đóa hoa vàng,và một thế hệ Bồ Công Anh mới tái sinh...
... Những đài hoa Bồ Công Anh, trơ trọi và héo úa khi những hạt hoa bay đi hết,chúng ngã gục, và chết đi... Nhưng chúng đã để lại cho thảo nguyên vô số những hạt Bồ Công Anh, đang không ngừng sinh sôi và phát triển. Những hạt cây này, nếu may mắn, đến lượt mình lại trở thành những đài hoa, khô héo và tàn lụi, nhưng bên trên chúng cũng là rợp trời hạt Bồ Công Anh bay...
"Bồ công anh
Trắng trong bé bỏng
Gió thổi bay đi
Như thiên thần
Lặng yên trôi mãi
Bồ công anh
Trắng trong mê mải
Gió cuốn dạt về
Bến bãi phù du..."
(oO^.^Oo)
Vẫn biết cuộc sống ngoài kia luôn ồn ào, đầy bon chen toan tính. Lòng người như biển sâu, như rừng thẳm...
Bỗng dưng ước mình như những cánh hoa Bồ Công Anh bé bỏng kia...được bay cao, bay xa mãi, nhởn nhơ cùng gió biếc, làm bạn với trăng thanh...
Bỗng dưng muốn mình trẻ lại, xa xôi tìm về tháng năm còn thơ bé...
Bỗng dưng nhớ tiếng ru hời của mẹ năm nào, bình yên...
Nhưng...
Cuộc đời thì ngắn, nỗi nhớ quá dài...
Và cũng đã quá lớn để mong bé lại, như ngày hôm qua...
Thổi nhẹ...
Một cánh bay đi... mang theo bao yêu thương...
Bay đi... bay đi... bay đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp phương trời
Thổi nhẹ...
Lại một cánh hoa nhẹ bay...
Lo âu, phiền muộn bay đi mất... bay đi thật xa...
Sẽ bay mãi...rồi đáp xuống đại dương sâu thẳm...không bao giờ nảy mầm...