14 nhát dao chí mạng dành cho ân nhân (Kỳ 1)

(24h) - Lòng trắc ẩn của người phụ nữ từng chịu nhiều bất hạnh đã mách bảo chị phải giúp đỡ cô gái đang lỡ đường chỉ vừa gặp mặt. Chị đâu ngờ rằng, người phụ nữ đang gặp cảnh nhỡ đường chị mời về nhà ấy chính là một hiện thân của thần chết.
Và đêm hôm đó, chị đã đánh vật với thần chết trong hàng giờ liền, chịu bao đau đớn bởi nhiều vết dao đâm để giành lại sự sống về phía mình.

Ngày định mệnh ấy là ngày 28 tháng 9 năm 2009. Lúc đó khoảng 19 giờ 15 phút tối, vừa hết ca trực máy trộn vữa làm đường liên thôn, chị Vũ Thị Hợp, một quả phụ 46 tuổi, Hội trưởng Hội Phụ nữ thôn Thân, thị trấn Đồi Ngô (huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang) đạp vội xe về nhà để chuẩn bị bữa cơm tối muộn. Khi vừa đạp xe đến ngã tư thôn, cách nhà chỉ 2,3 trăm mét thì một cô gái lạ đứng ở rìa đường lao ra kéo đuôi xe chị Hợp lại để hỏi “hướng ra đường cái lớn đi lối nào”. Trong lúc vừa mệt lại vừa đói, chị Hợp vẫn xuống xe, tận tình chỉ hướng ra đường cái lớn chỉ cách chỗ cô gái đứng hỏi đường có vài chục mét. Nói rồi, chị Hợp lại lên xe định đạp đi thì bất ngờ, cô gái cũng nhảy tót lên đuôi xe nhờ chị chở đi một đoạn.

Đến đường cái lớn, cũng là chỗ phải rẽ vào ngõ để về nhà, chị Hợp dừng xe cho cô gái lạ xuống thì cô gái bắt đầu khóc thút thít kể chuyện ban chiều đi chơi cùng bạn trai, đến tối bị bạn bỏ rơi trong khi túi chỉ có đúng 14 nghìn đồng, không đủ tiền bắt xe về nhà ở tận huyện Sơn Động, cách đó vài chục cây số. Theo lời kể của cô gái thì cô tên là Nguyễn Thị Thu, quê ở huyện Sơn Động, sinh năm 1988, chưa có chồng. Thương cô gái trẻ, chưa có chồng có thể gặp bao nguy hiểm nếu cứ lang thang trong đêm tối nên chị Hợp đã đồng ý đưa cô gái về nhà cho ngủ nhờ qua đêm.

Chị Hợp có ba đứa con, một đi bộ đội xa nhà, một con gái đang đi lao động nước ngoài và một làm nhân viên bảo vệ nhà máy gạch, thường phải đi trực đêm, trong khi chồng chị đã mất từ lâu nên nhà rất vắng. Lúc đưa cô gái về nhà, anh con út tên Nguyễn Văn Định, 21 tuổi mới chỉ cắm được nồi cơm rồi bỏ sang nhà hàng xóm chơi. Vì vậy, sau khi đã sắp xếp để cho cô gái lạ ngủ ngay trên chiếc giường của mình, dù đồng hồ đã chỉ gần 8 giờ tối, lại rất mệt nhưng chị Hợp vẫn đi rán trứng, rán bánh đa nem để thiết đãi người khách lạ. Thế nhưng khi mâm cơm thịnh soạn được bưng lên nhà thì cô gái bắt đầu kêu nhức đầu, không thể ra ăn tối và lại khóc rưng rức. Thương cô gái chỉ bằng tuổi con gái mình đang đau đớn, chị Hợp đi pha cốc nước chanh đường cho Thu uống lại sức.

Sau khi hai mẹ con ăn xong bữa tối, anh Định, con trai chị Hợp rời khỏi nhà, đến Nhà máy Gạch Cầu Sen cách nhà không xa trực bảo vệ đêm nên nhà chỉ còn lại chị Hợp và người khách lạ. Mặc dù rất muốn trò chuyện với người khách lạ, bởi từ khi dẫn cô gái về nhà, chị Hợp mới chỉ biết tên tuổi, còn mặt mũi cô gái thế nào thì tối quá, chị Hợp cũng chưa nhìn rõ, Thế nhưng mỗi lúc muốn trò chuyện, Thu lại ôm mặt khóc nhăn nhó ở trong bóng tối.

Khoảng 9 giờ tối, đang ngồi ở nhà một mình với bao suy nghĩ giằng xé thì cô em gái cùng chồng sống ở thôn bên đi xe máy đến chơi. Chị Hợp ngồi kể với cô em về người khách lạ bất hạnh lúc này đã ngủ say, đang ngáy khò khò ở giường bên cạnh với tâm trạng rất đồng cảm. Trong lúc nghe chị gái kể chuyện, em gái chị Hợp đến bên giường để xem người khách lạ, nhưng tối quá, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy bịch đồ của Thu để ở đầu giường. Tò mò quá, cô em chị Hợp mới cầm ra bàn mở kiểm tra thì trong túi chỉ có 3 cuốn truyện tranh Doremon, một khúc dây chun dài như sải tay và hai đoạn sắt dài bằng gang tay. Nhìn thấy mớ tư trang không có gì quý giá, chị Hợp càng thương người khách lạ. Chị bảo, lúc nhìn thấy hai khúc sắt nhỏ, chị đã cảm động đến chảy nước mắt vì nghĩ rằng: Vì không có tiền nên con bé phải nhặt cả sắt vụn để bán đồng nát. Sau này, khi đã thoát khỏi hoạn nạn, nghe cán bộ điều tra nói rằng, đoạn dây chun có thể được đối tượng dùng để thít cổ nạn nhân, trong khi hai thanh sắt có thể là vật đối tượng ghè vào mồm để nạn nhân không thể kêu la thì chị Hợp mới thấy rợn hết cả chân tay.

Thế nhưng, đó là chuyện sau này, khi mọi chuyện đã rõ ràng. Còn lúc này, chân tướng của kẻ giết người vẫn chưa bại lộ nên khi xem túi tư trang của Thu, chị Hợp và cô em gái đã thật sự xúc động. Chị Hợp kể, hồi còn nhỏ, chị vẫn được chứng kiến bố mẹ và cả anh trai vẫn thường xuyên giúp nhiều người sa cơ lỡ vận. Thậm chí nhiều lúc ông bà còn mời cả ăn xin về nhà nghỉ, cho ăn uống và cho tiền mà không hề áy náy, suy nghĩ hay lo sợ gì. Bản thân chị cũng đã giúp nhiều người khó khăn nhưng đây là lần đầu tiên chị đưa người khó khăn về nhà. Chính vì thế, khi chị và cô em gái “khám đồ” của khách, chị đã rất day dứt vì những mối nghi ngờ không đáng có của mình.

Khám phá túi tư trang của Nguyễn Thị Thu không có gì đáng giá, chị Hợp càng yên tâm với vị khách mình cho nghỉ trọ. Vì vậy, sau khi em gái và chồng về nhà, chị Hợp khóa cửa cẩn thận, tắt hết điện chỉ trừ cái đèn ngủ mà không báo gì với những hàng xóm quanh nhà cũng như chính quyền về cô gái lạ mình đang cho nghỉ nhờ.

Và, vì ban ngày làm việc quá sức nên đêm đến, chỉ vừa đặt lưng lên giường, chị Hợp đã ngủ say như bị đánh thuốc mê. Đến khoảng 2 giờ sáng hôm sau (tức ngày 29 tháng 9), trong cơn ngủ say, chị Hợp trở mình thì đã choàng tỉnh bởi tay chị đã chạm vào một cơ thể lạ. Lúc mở mắt nhìn thì hóa ra là cô gái hồi tối xin ngủ nhờ, mắt vẫn mở đầy tỉnh táo và bên cạnh là túi tư trang. Thấy chủ nhà tỉnh giấc và đang ngơ ngác, Thu giải thích: Vì chó cắn dữ quá, sợ nên không ngủ được. Hơn nữa, vì đang trong kỳ của phụ nữ nên muốn sang để xin chị một chút giấy vệ sinh. Nói rồi, Thu lại khóc.

Nghe cô gái nói vậy, chị Hợp ngồi dạy đi lấy giấy vệ sinh. Lúc đưa cho Thu giấy vệ sinh, trong cơn ngái ngủ, chị Hợp vẫn vỗ về bảo Thu cứ yên tâm. Ngày mai lên đường, chị sẽ cho 100 nghìn đồng để bắt tàu xe về quê với gia đình.

Mọi việc xong xuôi, chị Hợp lại lăn ra giường ngủ. Trong khi chị Hợp đang ngủ say thì Thu vẫn thức. Đồng hồ lúc này đã chỉ 2 giờ 30 phút. Dưới ánh đèn neol sáng nhợt nhạt, Nguyễn Thị Thu tiến về chiếc bàn ở gian giữa tìm được một con dao gọt hoa quả. Khi đã tìm được dao, Thu quay trở lại giường lấy vỏ chăn rồi tiến về phía giường chị Hợp đang nằm. Và chỉ đến lúc này, cô gái yếu đuối và mau nước mắt buổi tối mới hiện nguyên hình trở thành con ác thú. Nhanh như chớp, Thu vén màn, rồi trùm chiếc vỏ chăn lên đầu chủ nhà ghì chặt, trong khi tay cầm dao thì liên tiếp đâm vào chỗ hiểm của chủ nhà.


14 nhát dao oan nghiệt dành cho ân nhân (Kỳ cuối)


(24h) - Từ khi bị trùm chăn ngộp thở rồi những nhát dao đầu tiên đâm vào người, chị hợp biết rõ tính mạng mình đang gặp nguy hiểm và kẻ gây tội ác không ai khác chính là cô gái chị đã cưu mang, giúp đỡ tận tình từ tối trong nhà mình.
Trong cơn phẫn nộ, chị vùng vẫy trong vỏ chăn, còn miệng thì khò khè vì không thể kêu thành tiếng. Khi đã lãnh trọn 4, 5 nhát dao vào sườn, vào tay, chị Hợp mới xoay được từ tư thế nằm sang tư thế quỳ. Chiếc áo ngủ của chị Hợp lúc này thấm đẫm máu. Chị bảo, lúc ấy máu chảy đến đâu trên người, chị đều cảm nhận được hết. Cả những nhát dao đâm nhoi nhói đều muốn cướp mạng sống của chị, chị cũng đều cảm nhận được chúng ở từng vị trí. Thế nhưng, để vùng ra khỏi chiếc chăn đang trùm kín đầu là một việc vô cùng khó khăn. Bởi kẻ thủ ác một tay vẫn giữ chặt vỏ chăn trong khi tay kia sẵn sàng đâm vào những chỗ hiểm của chủ nhà mỗi khi thấy sơ hở.

Sau nhiều phút quần nhau trên giường mệt nhừ, hai đầu gối chị Hợp cũng tím tái, sưng vù. Lúc này, chị rất muốn kêu lên thật to để ai đó có thể đến cứu, nhưng mỗi lần định kêu một tiếng thì một nhát dao mới lại chích vào sườn, vào ngực khiến tiếng kêu bị chặn lại. Không thể trông cậy vào sự giúp đỡ từ phía ngoài nên dù mệt, chị vẫn gắng gượng để vũng vẫy thoát ra khỏi chiếc vỏ chăn. Chị bảo, lúc ấy chị vẫn rất tỉnh tảo. Chị xác định, để không tiếp tục bị đâm và giữ được tính mạng thì chỉ có cách thoát khỏi ra chiếc vỏ chăn vẫn đang trùm kín trên đầu.

Sau cả chục phút lăn lê, bò toài đủ kiểu trên giường, mũi bị ngạt thở vì thiếu không khí, còn mắt thì hoa lên vì bị bịt kín trong bóng tối, chị Hợp vận hết sức lực lao người về phía trước. Và cuối cùng chị cũng thoát ra khỏi chiếc giường chật hẹp, lao xuống nền nhà. Tưởng rằng sau cú ngã trời giáng xuống nền nhà, chị có thể vùng ra khỏi chiếc chăn mà thở, mà nhìn và tránh những nhát dao chí mạng. Song, kẻ giết người lại nhanh tay hơn, đặt con dao xuống nền nhà rồi dùng hai tay khóa chặt chiếc vỏ chăn quấn trên đầu chị Hợp.

Chị Hợp kể, sau khi cả hai rơi từ trên giường xuống nền nhà, hai đầu gối chị như tê dại, không còn cảm giác về đau đớn nữa. Vì thế, chị càng vật vã hơn với kẻ giết người trên nền nhà gạch cứng. Cũng vì vùng vẫy nhiều nên từ khi rơi xuống nền nhà, kẻ giết người không đâm được chị nhiều nữa. Không ít lần con ác thú đã chịu rơi dao trước những cơn vùng vẫy của chị.

Mười mấy phút vần vũ trên nền nhà, chị Hợp đã bò vòng quanh được mấy vòng gian nhà. Bò đến đâu, máu từ những vết dao đâm trên người chị chảy thẫm nền gạch đến đấy. Và, dường như cũng quá mệt, Nguyễn Thị Thu đã không thể tiếp tục kìm giữ được chiếc vỏ chăn chặt như trước nữa. Vì vậy, chớp cơ hội, chị Hợp đã vùng ra khỏi chiếc vỏ chăn. Song, khi thoát khỏi chiếc vỏ chăn, chị cũng không nhìn rõ vật vì hoa mắt, để tránh bị đâm, chị Hợp vung chân, tay đấm đá khắp nơi. Không nhìn rõ vật nên nhiều lần, chị Hợp đã đá vào ghế, vào tường nhà tưởng gãy chân. Cũng may, trong cơn đấm đá điên dại ấy để giữ lấy mạng sống, chị đã khiến Thu phải bỏ rơi dao. Biết là không thể thực hiện tiếp hành vi giết người, Thu lao vào chị Hợp giật lấy chiếc khuyên tai và chiếc vòng cổ bằng vàng tây sánh lấp lánh rồi định vụt chạy ra ngoài cửa.

Không để kẻ giết người chạy thoát, chị Hợp lao theo bóng người ôm chặt lấy đối tượng. Bị khống chế, Thu lên tiếng hù dọa rằng cô ta đang bị SIDA. Thế nhưng, với kinh nghiệm làm cán bộ Hội phụ nữ và tuyên truyền viên dân số lâu năm, chị Hợp cũng thừa biết rằng: chị không thể bị truyền bệnh vì máu đang chảy lênh láng khắp nhà và trên người chỉ là máu của chị. Vì vậy, chị tiếp tục ôm chặt và tri hô hàng xóm sang bắt kẻ giết người.

Cho đến lúc Nguyễn Thị Thu hoàn toàn bị khống chế, đồng hồ đã chỉ qua 3 giờ sáng. Chị Hợp được đưa lên Trạm y tế xã, rồi bệnh viện huyện ngay trong đêm để điều trị vết thương. Tại bệnh viện, bác sỹ đã thống kê được chị Hợp bị 14 nhát dao đâm. Rất nhiều nhát dao đâm vào chỗ hiểm, nhưng chị đã chống đỡ được nên chúng không thể lấy đi mạng sống của chị.

Bốn, năm ngày sau sự cố khủng khiếp, chị Hợp vẫn chưa có một giấc ngủ tròn vì cứ chợp mắt, những hình ảnh kinh hoàng lại hiện về. Chị bảo, chị còn sống vì chị đã rất may mắn. Nhưng trước cái ác, nếu người ta không có ý chí chiến đấu thì cái ác sẽ có cơ hội chiến thắng. Rồi chị bảo, trong hàng nghìn người khó khăn cơ nhỡ đang cần sự giúp đỡ thì may ra mới có một kẻ rắp tâm giết hại người đã cưu mang, giúp đỡ họ như chị đã gặp. Không thể vì một chuyện như thế mà mất đi niềm tin vào lòng tốt và sự lương thiện của con người được. Vì vậy, lần sau nếu gặp người khó khăn cần giúp đỡ, chị vẫn không từ chối, kể cả là việc đem người đó về nghỉ lại ở trong nhà.


Theo cảnh sát toàn cầu