Bi kịch gia đình người đàn ông phạm tội giết người

Người đàn ông nhỏ thó ngồi bần thần trước vành móng ngựa, chốc chốc lại quay xuống hy vọng tìm bóng dáng người thân nhưng không có ai ở đó. Gia đình của anh đã tan nát từ ngày anh bị bắt, khi một đứa con thì ở tù, đứa khác thiệt mạng lúc cưa mìn lấy phế liệu nuôi em.

Vừa nhác thấy bóng dáng Hội đồng xét xử bước vào, người đàn ông ấy luống cuống đứng dậy, run rẩy chìa đôi tay bị còng chặt cho cảnh sát tư pháp mở khóa rồi cúi gằm đầu chờ đợi… Quá khứ chợt hiện về theo từng lời từng chữ của bản cáo trạng được vị đại diện VKS công bố.

Phan Minh Sang, 46 tuổi hành nghề chạy xe ôm đã nhiều năm tại trước quán cà phê ở quận Thủ Đức. Tại đây, những lúc rảnh rỗi vì ế khách, mọi người thường hay túm tụm làm vài ván “tá lả” để giết thời gian. Số tiến ăn thua chỉ vài ngàn đồng nhưng lúc nào cũng được các bác tài hưởng ứng nhiệt liệt. Riêng Sang chỉ thỉnh thoảnh “cầm tay” hộ cho người, chứ anh chỉ thích ngồi ngoài xem vì tiếc lắm những đồng tiền ít ỏi kiếm được hằng ngày.

Chiều ngày 20/10/2007, khi Sang đang ngồi đón khách thì Long, một người trong “hội tá lả” đến rủ chơi bài vì bọn họ “thiếu một tay”. Lấy cớ phải chở khách, anh từ chối và bỏ đi. Tuy nhiên, một lúc sau quay lại, Long tiếp tục đến rủ “làm vài ván” nhưng Sang vẫn không tham gia.

Rủ mãi không được, tức mình, Long lớn tiếng chửi nên Sang cự lại. Bất ngờ, Long xông vào đánh túi bụi khiến anh bị bầm mắt, rách môi. Quá tức giận, Sang liền chạy lại xe của mình lôi trong yên ra một con dao và đâm một phát trúng ngực trái Long khiến người này gục tại chỗ. Nhiều người xung quanh nhảy vào can ngăn và đưa bệnh nhân đi cấp cứu. Nhưng vết thương thấu tim quá nặng, Long đã chết. Riêng Sang, ngay sau đó đã tìm đến công an phường tự thú.


Anh vẫn còn có cơ hội về thắp cho cậu con trai 16 tuổi một nén nhang. Ảnh: Vũ Mai.

Cáo trạng vừa được công bố xong, vị chủ tọa liền lớn tiếng hỏi: "Tại sao bị cáo không đồng ý chơi bài mà Long lại đánh bị cáo?".

Đáp lại, Sang cho biết, ngay chính bản thân cũng không hiểu sao mình lại bị đánh. Rồi đột nhiên, anh bật khóc hu hu như một đứa trẻ: “Bị cáo có đứa con đang ở tù nên phải chạy xe kiếm tiền nuôi nó và gia đình. Biết nó sắp được thả về, tôi dành dụm từng đồng để chuẩn bị cho nó một công việc lương thiện nên không tham gia vào bài bạc. Còn con dao, tôi luôn mang sẵn trong xe dùng để phòng thân mỗi khi chạy khách khuya vì đã quá nhiều tài xe ôm bị giết và cướp xe. Thế mà giờ đây…”. Chỉ nói được đến đó, người đàn ông câm lặng, kéo tay áo chùi nước mắt.

Sau phần thẩm vấn, cho rằng hành vi của Sang là rất nguy hiểm nên vị công tố đề nghị tòa xử bị cáo mức án chung thân về tội “giết người”.

Giờ nghị án, một lần nữa Sang quay mặt xuống dưới khán phòng tìm kiếm nhưng chỉ có những dãy ghế trống dài hun hút, nỗi thất vọng cùng cực hiện rõ trong ánh mắt người đàn ông. Xiết chặt hai cánh tay gân guốc, anh khó nhọc cho biết, anh mồ côi cha mẹ từ bé. Gia đình rất đông anh em nhưng ly tán đã lâu bởi ai cũng phải bươn chải để kiếm sống.

Nhà nghèo, không có miếng đất để cắm dùi, vợ chồng con cái dắt díu nhau vào Sài Gòn lập nghiệp đã hơn 10 năm. Bản thân Sang đã phải lăn lộn qua biết bao công việc để nuôi sống gia đình. Vài năm trước, dành dụm mãi vợ chồng anh mới mua được một miếng đất nhỏ ở quận 9, nhưng lại trúng khu quy hoạch nên chỉ được bồi thường số tiền ít ỏi.

Nghĩ đấy cũng do số trời đã định, vợ chồng Sang quyết định cầm tiền lên tận Đồng Nai mua một miếng đất khác. Thế nhưng "ông trời như trêu gan người" khi mảnh đất ấy cũng chung số phận. Chẳng biết phải làm gì để sống, một lần nữa cả gia đình anh lại dắt díu nhau lên Sài Gòn thuê căn phòng nhỏ ở tạm và họ lại mưu sinh bằng tất cả những công việc gì có thể kiếm ra tiền.

“Thằng con trai lớn bị bạn bè rủ rê đã phạm tội “ăn cắp tài sản” và bị kết án vài năm tù. Từ đó tôi càng cố gắng kiếm tiền để mong sau này nó ra tù sẽ có cái lo cho con đi học một nghề lương thiện. Nhưng chỉ còn gần một tháng nữa nó hết hạn tù thì đến lượt tôi phạm tội tày trời này…”, người đàn ông nói bằng giọng nghẹn ứ.

Thế nhưng nỗi bất hạnh vẫn chưa buông tha cho cái gia đình khốn khổ của anh. Thời gian anh bị bắt giam, đứa con trai thứ hai mới 16 tuổi phải theo chúng bạn đi nhặt phế liệu kiếm tiền phụ giúp mẹ nuôi em nhỏ. Trong một lần cưa đầu đạn lấy đồng, cục sắt hoen rỉ đó đã phát nổ và cướp đi mạng sống của nó.

“Từ ngày bị bắt, vợ tôi chưa từng đến thăm nuôi một lần, cả hôm nay cô ấy cũng không đến dự phiên tòa. Tôi chỉ nghe tin dữ qua lời người quen nhờ nhắn. Biết tin con chết, tôi đã chẳng tin vào tai mình, chỉ đến khi đọc được điều đó trên một tờ báo trong trại giam, tôi mới biết số phận mình thật quá hẩm hiu. Tôi chỉ mong được một lần về thắp nén nhang cho đứa con xấu số, nhưng với mức án bị đề nghị thế này thì…”. Sang bỏ lửng câu nói, ngước mắt nhìn trần nhà, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khắc nhổ, nhăn nheo.

Ngày 15/9, tòa án TP HCM xét thấy nguyên nhân phạm tội của Sang cũng do một phần do lỗi của nạn nhân nên đã tuyên phạt bị cáo này mức án 15 năm tù về tội “giết người”.

Phiên tòa kết thúc, tra tay vào còng, Sang đưa mắt nhìn Hội đồng xét xử đầy vẻ biết ơn rồi lẩm bẩm: “Vậy là tôi vẫn còn có cơ hội được thắp cho thằng bé một nén hương…”

Vũ Mai
(theo tuổi trẻ on line)