kết quả từ 1 tới 10 trên 11

Threaded View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Dec 2009
    Tuổi
    34
    Bài gởi
    8
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Vovinam - Niềm đam mê của tôi!

    TỰ TRUYỆN:

    VOVINAM – NIỀM ĐAM MÊ CỦA TÔI!

    Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm nghề nông. Cha mẹ tôi có ba người con: Chị Hai, anh Ba và tôi là Út. Quê tôi có nhũng cánh đồng lúa xanh rì, những mái nhà tranh đơn sơ ấm áp. Nơi đây thuộc vùng xâu vùng xa và cả huyện chỉ có một trường cấp ba duy nhất: “Trường THPT Đức Huệ”. Nhưng tại đây niềm đam mê Vovinam trong tôi đã được gieo mầm và lớn lên theo năm tháng.

    Tôi, cách đây năm năm là một cô bé mười lăm tuổi; vai mang cặp, tay xách vali từ xã lên huyện tìm chỗ trọ để học. Từ đây, tôi xa rời vòng tay chăm sóc của cha mẹ. Vẫn còn rất ngây thơ, tinh nghịch của tuổi mới lớn nhưng tôi phải tập cho mình cuộc sống tự lập và bảo vệ chình mình. Tôi rất thích thể thao và có năng khiếu ở môn điền kinh. Vì vậy, vào lớp mười, tôi được thầy gọi vào đội tuyển điền kinh của trường. Một ngày nọ, như những ngày đi học khác, tôi vừa đi học vừa trò chuyện với nhỏ bạn thân. Chợt lạ lẫm, tôi dừng lại thấy một băng rôn mới toanh trước cổng trường: “ Tuyển sinh lớp Vovinam – Việt Võ Đạo”. Lúc ấy, tôi thắc mắc rằng: “ Lớp Vovinam là lớp dạy môn gì nhỉ ?”. Tôi đoán có lẽ là một môn thể thao nào đấy mà tôi chưa được biết qua, vì môn này sẽ do thầy thể dục của tôi đảm nhiệm. Tôi chẳng buồn để ý nữa. Lúc vào lớp, tôi nghe các bạn sầm sì và rũ nhau đi học võ. Nhưng thực chất, các bạn cũng chưa biết môn võ này như thế nào. Bấy giờ, chúng tôi chỉ biết các môn võ như: Taekwondo, Karatedo, Judo, Wushu, Thiếu lâm hay võ Bình Định mà thôi! Vì những môn võ này thường xuất hiện trên truyền hình hay trên những kỳ đại hội thể thao. Thấy tôi ngẫn người ra, nhỏ bạn khẽ lắc vai tôi rồi hỏi: “Ê, đi học thử không?”. Tôi trả lời thật nhanh: “Ừ, học thì học!”. Thế là chỉ một băng rôn, một lời rủ học và một câu trả lời chớp nhoáng như thế, “Vovinam và tôi” hay “Tôi và Vovinam” đã là một. Tôi bắt đầu học Vovinam từ đó, từ khi tôi không biết Vovinam là gì.

    Nhưng lúc ấy, tôi học là để rèn luyện sức khỏe, thỏa mãn được tính ham vận động của mình thôi. Chứ nào đâu biết việc thi lên đai hay …hay nhiều thứ khác nữa. Dần dần, tôi học được nửa năm. Tôi biết được nguồn gốc, những điều lien quan tới môn phái Vovinam. Và thật sự lúc này, tôi mới gọi đúng tên rằng đây là môn võ Vovinam – Việt Võ Đạo. Vovinam là võ Việt Nam. Còn lúc trước chỉ nghe thầy phát âm tôi cứ ngỡ là môn võ Vovinam xa lạ. Thật tự hào biết bao khi đây là môn võ mang nhãn hiệu “made in Việt Nam” chính gốc.

    Thời gian trôi qua, tôi vẫn ngày ngày cắp sách đến trường và mỗi tối thứ hai – tư – sáu hàng tuần thì học võ. Với tôi việc học tập và học võ không hề gây trở ngại mà ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau. Càng học càng hiểu, càng tập càng ghiền. Từ đó, tôi chợt nhận ra rằng: “Tình cờ mình đến với Vovinam nhưng thật ra Vovinam đã kết duyên với mình tự bao giờ!”.

    Lớp võ khoảng sáu mươi đến bảy mươi môn sinh. Không khí tập luyện rất sôi nổi. Ai ai cũng hăng hái siêng năng học hỏi và rèn luyện. Gần một năm tập luyện, thầy tôi tổ chức thi thăng cấp lam đai cho tất cả môn sinh. Trong ngày thi, thầy có mời các anh chị ở Sài Gòn về biểu diễn. Tôi ngây người ra và bị hút hồn bởi những pha đánh đòn chân, té ngã của các anh chị. Đặt biệt, bài biểu diễn tự vệ nữ nhận được nhiều tiếng cười của người xem nhất. Lúc này, trong tôi dấy lên một niềm tự hào dân tộc, một sự cảm phục, hâm mộ các anh chị, một niềm mơ ước và một sự quyết tâm, khao khát theo đuổi Vovinam. Tình yêu Vovinam giống như một tiếng sét ái tình sẹt ngang đời tôi vậy! Tôi cứ nghĩ miên man và bao nhiêu thắc mắc về sự bí ẩn của môn võ này tuôn trào mãi. Tại sao ta lại té ngã được nhiều tư thế như vậy? Sao các anh chị lại bay trên không kẹp cổ đối phương quật xuống được? vv…Ông trời cũng thật công bằng, ít ra cho tôi sở hữu một thân hình lí tưởng để tập để tập thể thao bên cạnh những căn bệnh trong người. tập luyện Vovinam tính ra cũng đã một năm rưỡi, tôi cảm thấy sức khỏe mình tốt hẳn lên. Chứng dị ứng, đặt biệt là đau đầu của tôi ít bị tái phát. Đây là niềm vui không chỉ của riêng tôi mà nó còn là món quà vô giá dành tặng cho gia đình tôi nữa!

    Thời gian trôi qua thật nhanh. Tôi bước vào năm học cuối cấp nên phải tạm nghỉ học võ một thời gian để chú tâm ôn thi tốt nghiệp. Tôi rất tiếc nhưng đành chịu thôi, biết làm sao hơn. Với một cô gái thuộc khu vực ba như tôi thì Tổ đường 31 Sư Vạn hạnh, phường 3, quận 10 thật xa xôi biết mấy! Tôi không bao giờ thôi mơ ước được một lần đặt chân đến nơi đây. Và rồi tôi đã chọn con đường ngắn nhất để biến ước mơ đó thành sự thật. Tôi quyết tâm theo đuổi Vovinam đến cùng. Tôi thi vào trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn, khoa báo chí. Mong ước của tôi l;à làm phóng viên thể thao. Như vậy, tôi có thể theo sát được sự phát triển của Vovinam. Nhưng cánh cửa đại học không chào đón tôi, nên tôi đành phải học khoa báo chí trường cao đẳng Phát thanh truyền hình II. Quả thật, “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, nơi tôi học chỉ mất mười phút đi bộ là đến Tổ đường. Một niềm vui quá lớn đối với tôi. Không bỏ qua cơ hội, tôi đăng ký học võ tại câu lạc bộ ở đây ngay khi biết đến. Tôi thật sự không thể tin, ước mơ của mình đã thành hiện thực. Điều kiện tập luyện ở đây rất tốt. Phòng tập được trang bị đầy đủ dụng cụ, thảm tập và đặt biệt có những huấn luyện viên yêu nghề tận tâm giảng dạy. Có được điều kiện tốt như thế này tôi tự nhủ phải cố công luyện tập, để không phụ lòng những người đã và đang hướng dẫn cho mình. Những giọt mồ hôi có lẫn cả nước mắt, niềm vui hòa với nỗi buồn trên sân tập cũng không làm tôi nản chí. Trái lại, càng tập Vovinam tôi càng đam mê, yêu môn “ quốc võ” này đến dường nào! Và… một lần nữa, Vovinam lại kết duyên với tôi. Tôi đã gặp “ anh”. Anh yêu Vovinam hơn tôi gấp nhiều lần. Bởi lẽ, Vovinam đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời anh. Hạt mầm đam mê võ thuật của tôi nhờ vậy mà được nuôi dưỡng, trưởng thành hơn. Từ đây, mối dây ràng buộc giữa tôi và Vovinam càng bền chặt. một ngày không tập võ, tôi cảm thấy buồn lắm! Như lời thầy đứng lớp của tôi thường dạy là văn ôn, võ luyện như thế mới thành công được.

    Hiện tại tôi đang theo tập tại câu lạc bộ Vạn Hạnh thuộc Tổ đường Vovinam. Tôi vừa thi lên huyền đai cách đây khoảng sáu, bảy tháng. May mắn cho tôi là được một võ sư trực tiếp hướng dẫn. Lúc đầu, tôi tập vì sức khỏe, còn bây giờ tôi tập vì đam mê và sự hấp dẫn của môn phái Vovinam- Việt Võ Đạo. Vừa rèn võ, vừa học đạo giúp tôi thêm mạnh khỏe và kiên nhẫn hơn. Quan trọng hơn, tôi có thể tự bảo vệ chính mình. Những lúc mệt mỏi trong học tập, cách xả stress tốt nhất của tôi là tập võ. Tôi “ hét” thật to để làm tan biến những điều không vui đang dày vò trí óc. Thật khó tả được niềm vui, hạnh phúc trong tôi khi có thể theo đuổi niềm đam mê của mình.
    Vovinam ngày càng được khẳng định. Nó đã có mặt ở nhiều quốc gia và hàng ngàn môn sinh đang theo học. Là một môn sinh Vovinam, tôi tự nhủ phải luyện tập thật tốt. Tôi mong sao, mình có thể đóng góp một phần công sức nhỏ trong sự nghiệp phát triển môn phái ngày một lớn mạnh. Tình yêu tôi dành cho Vovinam cũng giống như tình yêu của tôi đối với “anh”, nồng nàn và mãnh liệt. Khó mà thể hiện trọn vẹn tình yêu ấy, chỉ biết rằng trong lúc này đây tôi muốn hét thật to, hét vang cho cả nhân loại biết rằng: “Tôi yêu Vovinam nhiều lắm…!”.

    TRƯƠNG THỊ TÚY
    CLB : VẠN HẠNH
    TRÌNH ĐỘ: HUYỀN ĐAI



    (Bài dự thi Văn - Thơ 2009)
    thay đổi nội dung bởi: vvnnews, 12-12-2009 lúc 05:01 AM Lý do: gởi nhầm chủ đề

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts