[Truyện ngắn] Mây, nắng và bầu trời



Mây

Mây ở bên nắng lâu lắm. Mây luôn đi bên nắng khi vui đùa cùng bầu trời, mọi người thường thấy chúng bên nhau nhưng ai cũng biết đó chỉ là tình bạn. Mây trải qua rất nhiều gió bão vì vậy Mây phải bay đi xa hơn Nắng. Rồi đến một ngày lạ, chính Mây cũng không thể tin là Mây đang yêu Nắng. Tại sao và như thế nào nhỉ? Mây nhận ra rằng mỗi ngày với Mây đều muốn có Nắng ở bên để làm Mây tươi sáng hơn khi Mây cười.

Nhưng Nắng tệ lắm, Nắng hay đi chơi. Nắng phóng tầm nhìn xuyên qua Mây và dường như không còn để ý xem Mây thế nào nữa. Mây nghĩ Nắng vô tâm. Khi Mây làm Mưa, Mây khóc đấy. Những lúc ấy Nắng đi đâu rồi? Nắng để Mây lại với gió to, chớp và sét. Mây sợ lắm! Nắng bảo “Mây sợ gì? Nắng có bỏ Mây đâu. Nắng cũng yêu Mây mà” Thế sao những lúc Mây cần Nắng nhất Nắng lại không ở cạnh Mây. Nắng chỉ muốn ở cạnh khi Mây vui thôi. Sao Nắng ích kỉ thế? Mây ghét Nắng, càng ghét Mây càng hay nghĩ về Nắng rồi thành nhớ Nắng. Mây có cảm giác làm Nắng mệt mỏi. Mây tự đưa mình bay xa Nắng. Nắng …


Nắng

Có thật sự là Nắng yêu Mây không nhỉ? Nắng cũng không biết nữa. Nắng chưa chuẩn bị cho điều đó. Nắng tự thấy mình thật đẹp, có lẽ đẹp hơn so với Mây. Ngoài Mây, Nắng còn có Gió, rất nhiều Gió trong những ngày Nắng. Cũng không hẳn là Nắng không yêu Mây, chỉ là Nắng chẳng biết phải quan tâm đến Mây thế nào cả. Đã bao giờ Nắng phải yêu ai ngoài bản thân mình đâu.

Nắng thật to lớn so với Mây, chính Nắng cũng hiểu Nắng có thể bao phủ Mây, đôi lúc làm Mây giận dỗi rồi biến mất. Nhưng Mây không quan tâm, rồi Mây sẽ quay lại mà. Sao Mây cứ đỏng đảnh thế? Đòi hỏi Nắng phải thế này, thế khác. Sao Mây cứ phải bỏ đi rồi vẫn phải quay lại. Dù thế nào thì Nắng cũng không thể buồn được vì bản chất của Nắng là để tỏa sáng cơ mà. Sao Mây cứ muốn Nắng phải buồn vì Mây? Nắng còn Gió, phải rồi Gió. Gió cứ đưa Mây đi xa Nắng đấy chứ. Gió cũng như Mây, Gió còn mỏng manh hơn ấy chứ. Nhưng Gió rồi sẽ tan đi trong Nắng, chỉ còn lại Mây thôi. Mây không hiểu, Mây cứ dằn vặt Nắng, Mây không tin Nắng, Nắng thấy Mây dần xa lạ. Mây…


Bầu trời

Mây và Nắng gặp nhau ở Bầu trời. Bầu trời hiểu hai đứa nhưng chẳng giúp được gì cả. Mây hay nghĩ ngợi rồi làm Mưa, Nắng lại cố chấp luôn cho mình là đúng, chúng không chịu nhau. Thế mà chúng yêu nhau. Mỗi ngày Mây dỗi Nắng, Nắng chỉ còn một mình. Nắng trở nên gắt gỏng và nóng tính, Gió cũng bị đuổi đi, Gió có che được Nắng đâu. Những ngày Nắng đi vắng, Mây cũng không sáng như mọi khi nữa, Mây trôi nhẹ nhàng chờ đến ngày hôm sau để gặp Nắng. Bầu trời u ám.

Một ngày đẹp khi có cả Mây và Nắng bên nhau. Nắng có thể ôm trọn Mây trong lòng và cũng chỉ có Mây mới che được Nắng.

Phía dưới, con người nhìn lên và bảo “trời hôm nay đẹp quá, anh qua đón em đi chơi nhé?” Ừ, khi ấy là lúc Nắng đang ôm Mây, Gió chơi đùa nhè nhẹ bên dưới, khẽ đùa lá và vờn trên mặt hồ còn Bầu trời đang cười hạnh phúc.