Lời Mở Đầu
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ người đào giếng... Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường chúng ta đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như hôm nay.
Là một người Việt Nam chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã truyền dạy từ bao đời nay. Không thầy đố mày làm nên... Chính thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế nhưng sau khi ra đời có mấy ai còn nhớ về thầy cô giáo cũ của mình ? Có ai lần tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh tâm huyết giúp chúng ta thành người hữu ích ? Ngày 20 - 11 hàng năm, ngày lễ và cũng là ngày vui của các thầy cô giáo, ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến những người cha người mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng ta nên người. Đối với những học trò xa xứ như chúng ta một bó hoa dâng tặng cho thầy cô trong ngày này chắc có lẽ là hơi khó, nhưng những món quà tinh thần bằng thơ văn hay một chút vật chất thì chắc có lẽ là không khó lắm đối với mỗi người trong chúng ta !
Nhân ngày 20 - 11 Trang Mực Tím xin gởi đến các bạn những bài thơ văn về thầy cô giáo để chúng ta cùng chia sẻ niềm vui và bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô của mình trong ngày vui này, đồng thời cũng để nhắc nhở rằng : Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây.


Thưa Thầy
Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa
Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin
Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?
Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan
Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy

Lời Tạ Lỗi Cùng Thầy
Rồi một ngày con xa rồi mái trường thân yêu, xa rồi thầy cô và bạn bè để bước vào cuộc sống, con mới thấy nuối tiếc cho những tháng ngày đã qua ... Cái thưở bình yên, mộng mơ của một thời tuổi xanh, áo trắng đã không còn nữa, mà thay vào đó là nỗi buồn! Nỗi buồn của những lần vấp ngã trước vòng quay khắc nghiệt, đầy cạm bẫy của hiện thực cuộc sống. Bài học ngày xưa thầy đã dạy còn đâu ?! Kiến thức bao năm đèn sách giờ chỉ còn là một lỗ hổng lớn; không đủ để giúp con đứng vững va `đi trên con đường đời ...
Thưa thầy! Khi thời gian trôi qua, con mới nhận ra rằng sự nghèo nàn tri thức là sự thiếu hụt, mất mát nghiêm trọng cho tuổi trẻ của con; và cho dẫu xót xa, hối hận thì cũng đã muộn rồi !
Ngày xưa ... con đã không hiểu được rằng tuổi học trò đầy mơ mộng nhưng cũng phải đầy hoài bão cho tương lai . "Bài học chiều nay" mà thầy đã dạy chính là điều cần thiết để con thực hiện hoài bão ấy . Thế nhưng, bài học đó con đã "bỏ quên ngoài cửa lớp", để đắm mình "nằm nghe chim hót" và mộng "thành bướm và hoa!"
Ngaỳ xưa ... con đã không hiểu rằng tuổi học trò đầy sôi động, vui chơi nhưng cũng không được quên rèn luyện kiến thức. "Baì tập hôm qua" thầy cho, con "bỏ vào ngăn khóa kín" để "lượn lờ theo từng vòng sóng" cùng "cú ngã điệu đàng" trên "sân trượt patin".
Ngày xưa ... con đã tập tành ngồi "bên ly cà phê đen" để đốt "thời gian bằng khói thuốc" mà quên đi rằng thời gian đã trôi đi sẽ không bao giờ trở lại ! Con đã quên đi sự kỳ vọng của Mẹ Cha, công lao của thầy, con mải vui chơi va `chỉ biết "Sống cho mình và không bao giờ mơ ước". Tương lai ra sao ? "Mình là ai ? Tôi sẽ là ai ?" Con cũng không bao giờ tự hỏi!
Thưa thầy! Con trượt dài trên sự hư hỏng của bản thân, con đã tự đánh mất tương lai của mình, con giật mình, con hốt hoảng khi dần nhận ra: mình đã phụ lòng mẹ cha, phụ công thầy sớm khuya dạy dỗ.
Xin thầy tạ lỗi cho con, khi "khuya nay" con tình cờ "qua ngõ nhà thầy"; thầy vẫn còn ngồi "soạn bài trong tiếng ho khan" - lòng con nhói đau! Thầy đã tậ n tụy vì chúng con với mong ước duy nhất là sự thành đạt trong tương lai của những thế hệ mà thầy đã bỏ công dạy dỗ...
Thưa thầy! Đến bây giờ con mới hiểu được thì đã muộn rồi, tất cả đã làm phụ ơn thầy rồi! Con chợt khóc... "Điều giản đơn: cho là nhận" ấy giản dị, bình thường lắm mà con đã vô tâm "không thuộc"!
Con xin thầy thứ lỗi, dẫu có muộn màng... Thầy ơi!

Bông Hồng Cho Thầy Cô
Gửi đến Cô Trang, Cô Tâm cùng các thầy cô trường THPT Bình Sơn, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai, Việt Nam kính mến.
Có lẽ mình xa nhau đã hơn 1 năm rồi nhỉ. Tuy nhiên lòng của em lúc nào cũng hướng về thầy cô và nhớ đến công ơn dạy dỗ của thầy cô . Cũng nhờ công ơn ấy mà em có được như ngày hôm nay . Em sẽ cố gắng học thành công để thầy cô vui lòng. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 em không có món quà nào để gửi về tặng thầy cô cả, em chỉ có tấm lòng thành này thôi . Em hy vọng thầy cô sẽ biết được tấm lòng thành này của em. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, em kính chúc thầy cô luôn luôn dồi dào sức khỏe, luôn hạnh phúc, và thành công nhiều trong công tác.


Giờ Học Cuối
Sân trường giờ học cuối
Cây phượng nở ngàn môi
Bao la nhìn mây trắng
Cháy rực trong men đời
Nôn nao giờ học cuối
Thầy kể chuyện văn thơ
Trò chép lời lưu niệm
Khúc khích cười trong mơ
Sân trường tung giấy vụn
Bàn ghế viết chia tay
Chú lao công quét rác
Cầm chổi rượt giấy bay
Ông thầy già đi tới
Nhìn lớp học đăm chiêu
Phút suy tư tuổi đỏ
Giờ tóc đã ban chiều
Chuông reo giờ học cuối
Chìm trong tiếng hoan hô
Chia tay thầy đứa khóc
Từng nhóm nhỏ hẹn hò
Trường tôi sao đẹp quá
Cây bông sứ rất già
Vẫn đơm hoa thơm ngát
Thầy ơi ! Con đi xa
Tan trường giờ học cuối
Thầy tóc trắng như hoa
Bông gốc già bông sứ
Hôn từng đứa con qua


Heo May Gật Gù
Học trò nữ lớp 12, xinh và bướng bỉnh. Cộng vào đó là tính kiêu sa, thất thường của dân chuyên văn. Thầy giáo trẻ, đẹp trai hay đỏ mặt nhưng "ác". Ai cũng biết thế !
Mùa thu . Trời buồn... "người có vui đâu bao giờ". Thầy đến sớm chờ học trò. Tập giáo án mỏng cứng cỏi thêm nhờ hai chữ English tô đậm. Thầy đứng... thở dài ngắm lá rơi . Buổi đầu lên lớp hồi hộp lo lắng, thích thú. Học trò đến muộn, vừa kịp trống vào . Trông thấy thầy đứng tựa lan can, trò điệu đàng nguýt dài rồi vào lớp. Thầy vào theo . Trò sững người . Trời đất !
My name is...
Thầy giới thiệu, trò chưa hết "bàng hoàng". Thầy nói: "Ím happy now because ...". Trò cười - à ra thế !
Mùa thu . Heo may buồn. Học trò "thả hồn đi hoang" hay "treo ngược cành cây" không rõ. Cứ nhìn mặt thì biết, trông như vắng hồn, ngây dại . Thầy đi tới, nhìn xuống vở trò, vẻn vẹn hai chữ "heo may". Giận dữ, thầy nhấn mạnh bút viết thêm hai chữ "gật gù" rồi bỏ lên bục giảng. "Heo may gật gù". Chao, hay quá ! Trò toét miệng cười, trả lại linh hồn cho khuôn mặt. Trông kìa, thầy đỏ tai, đỏ mũi, đỏ... đỏ tất ! Và dường như thầy cảm thấy mình dại dột hơn trò. 1-0 !
* * *
Buổi chiều . Thầy dạo xe trên phố. Thầy chẳng có người quen ở thành phố này . Đi lang thang cho đỡ buồn. Giật mình. Thầy nhận ra trò nữa . Một cua-rơ chính cống, quần soóc, tóc đuôi ngựa, xe đua, lao vút qua thầy . Hú hồn. Tim thầy đập loạn xạ. Thầy ngượng ngịu . Và chắc là 2-0 ?
* * *
Buổi sáng. Thầy đến muộn, trò đứng tựa hành lang. Áo dài bay phất phơ, tóc thề quá vai . Trong óc thầy nảy ra sự so sánh giữa buổi chiều và buổi sáng, giữa quần soóc và áo dài - cười thầm. Phát minh ra một nghịch lý. Vào giờ, thầy say sưa giảng. Trò "chăm chú" lắng nghe . Cuối giờ thầy gọi trò trả bài . Trò - hình như nghễnh ngãng. Thầy hỏi: "Have you ever...". Trò trả lời: "You can win if you want. If you want it, you will win" pha chút tiết tấu của lời hát. Thầy đỏ mặt, giận dữ quát: "Cô làm gì thế ?". Trò: "Điềm đạm, thầy ! Modern Talking đó !". "Một điểm, cô biết chưa !". Trò dịu dàng vén tà áo ngồi xuống, trông rõ tội nhất đời . Còn thầy có bộ mặt của một tên đao phủ. Chao ôi là 3-0 !
* * *
Mắt học trò huyền, mi dài, đẹp, dễ thương. Học trò ngồi bàn ba, vừa tầm nhìn. Thầy thuận nhìn vào đó nhất, đâm quen. Lâu lâu, thầy chợt giật mình vì bỗng nhớ mắt học trò. 4-0 !
* * *
Thầy vẫn giảng và trò vẫn nghe và con một vẫn nằm đó, thầy không muốn xóa và trò không muốn chữa . Hết thu, đến đông, vào xuân sang hạ. Học trò vẫn hay buồn, mắt vẫn vương nắng thu và thầy còn đỏ mặt. Lớp trò liên hoan chia tay, mời thầy tới . Thầy ngồi đối diện với trò. Hoa phượng rực rỡ trong nhiều ánh mắt. Thầy hỏi trò thi vào trường nào . Trò nghễnh ngãng (một căn bệnh cố hữu) nên không trả lời . Thầy hỏi lần hai "into English": "Which university ...". Trò giật mình: "Dạ, dạ, vâng..." cười trừ và bật lên giai điệu: "Yoúre my heart, yoúre my soul". Thầy bàng hoàng. Trò: "Modern Talking đó thầy !"
* * *
Học trò ra trường. Buồn và vui .
Thầy ở lại "đưa đò" tiếp. Thầy mua băng "Modern Talking", bồi hồi nghe lại những bài hát "You can win..." và "Yoúre my heart". Thầy nhớ ! Chẳng biết có phải nhớ trò ?
Mùa Thu . Thầy nhận lớp mới . Cảm giác cứ chợt ùa về. Thầy vào lớp, nhìn tới bàn ba, giật mình - một gã trai rối bù từ trên xuống dưới . Phút giây lãng mạn vỡ tan trong thầy .
Chẳng biết mi có gật gù chăng con heo may ?

Sưu Tầm