Viết cho thầyThầy kiên trì nắm tay con vẽ từng đường toán học / Mắt con nhòa theo đồ thị không gian / Khẽ vỗ vai, thầy nhẹ nhàng an ủi / Toán học vẫn luôn là một ẩn số / Có khi hết đời vẫn chẳng thể tìm ra.
Cảm xúc của một cô học trò gửi tới người Thầy kính yêu

Con trở về đúng nơi đây
Nơi của hai năm về trước
Nơi sẻ chia bao niềm thương nỗi nhớ
Nơi con lớn lên học tập thành tài

Con trở về đúng nơi đây
Nơi của hai năm về trước
Nơi đã ươm mầm cho con khôn lớn
Nơi dạy con ba chữ “đạo làm người”

Con trở về đúng nơi đây
Bục giảng xưa đã nhuốm màu năm tháng
Thầy cầm khăn, lau bảng đen cẩn thận.
Dường như tay thầy tẩn mẩn, run run…

Nhớ khi xưa ngồi trên ghế nhà trường
Thầy đã bảo đời người là học mãi
Một lần thôi, con nghe sao khờ dại
Bỗng trách thầy, đâu phải con không nhìn lại
Khóe mắt thầy rưng rưng…

Thầy kiên trì nắm tay con vẽ từng đường toán học
Mắt con nhòa theo đồ thị không gian.
Khẽ vỗ vai, thầy nhẹ nhàng an ủi:
“Toán học vẫn luôn là một ẩn số.
Có khi hết đời vẫn chẳng thể tìm ra”.

Con bôn ba nơi đất khách quê người
Ngày ngày học hỏi tìm cho mình ẩn số
Nhưng mỗi lần nhớ dáng thầy trên bục giảng.
Con kiềm lòng, nhận ra mình còn nhỏ dại.

Đi suốt đời, con mãi nhớ ơn thầy…
Con trở về đúng nơi đây
Nơi con nghĩ rằng mình có thể tìm ra ẩn số
Nơi ngày nao con đã từng khó khổ
Với biết bao toán số vô ngần.

Trường vẫn như xưa mà dáng thầy như nhỏ lại
Nghe tim con đập từng nhịp liên hồi
“Con đã đi tìm ẩn số mãi không thôi.
Mà vẫn khó như khi xưa con học toán”
Thầy gật đầu im lặng...

Sân trường vắng, từng tiếng lá bàng rơi rụng
Ẩn số nào rồi cũng được tìm ra
Như chính con về với quê nhà
Lại gặp thầy bồi hồi đứng trên bục giảng

Thầy ơi!

Nguyễn Thị Ngọc Thư