_Anh yêu em, Nhiên ạ!

Hùng nói rồi kéo Nhiên chặt sát vào anh. Giữ ghì lấy tâm thân mỏng manh của cô trong vòng tay rắn rỏi của mình. Gần sát hơn nữa để cảm nhận hơi nóng ẩm thấp của da thịt trong đêm cuối hè oi bức. Thấy Nhiên vẫn không chút phản ứng, Hùng bối rối tìm về nơi bờ môi cô..

_Là bạn gái anh nhé. Anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ.. Hùng mỉm cười với những hạnh phúc nhỏ bé đang dần hiện ra trong tâm tưởng anh.

_Hùng - Nhiên cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng bao quanh cô nãy tới giờ - Em không yêu anh.

Nhiên đẩy nhẹ Hùng ra, ánh nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt bỡ ngỡ, bàng hoàng của anh.

_Nhưng… Tại sao? Em..

Hùng nắm chặt lấy cánh tay Nhiên, dùng hết sức lực có được để nắm giữ cô.

_Em là như thế đấy. Em có thể hôn anh, ôm anh, có thể ở bên anh. Và rồi sau đó, lại cũng sẽ như thế bên cạnh người đàn ông khác.

Hùng lặng đi, cánh tay anh buông thõng, từng câu nói của Nhiên như xoáy thẳng vào trái tim anh.. Vỡ òa thành vô số cảm xúc.

_Anh là người tốt, đừng lãng phí tình cảm của mình cho em. Những ngón tay thon nhỏ của Nhiên chạm nhẹ vào má Hùng, gần nơi đôi mắt như dại đi của anh.

Đột nhiên anh tóm chặt cô, ngấu nghiến đôi môi mỏng manh của cô.. Anh cảm nhận chút hơi thở của cô.. Cảm nhận.. Hờ hững.

Phải rồi. Hờ hững. Anh chưa từng cảm nhận được gì ngoài điều đó ở kon người Nhiên… Hùng gục đầu vào vai cô. Thở hắt.

_Anh đã rất yêu em, 2 năm rồi Nhiên ạ. Chừng ấy chưa đủ để em lay động sao?

_Anh sẽ làm tất cả để giữ em trong tay, để em chỉ nhìn anh thôi. Anh sẽ bảo vệ em khỏi tất cả mọi chuyện. Anh sẵn sàng chấp nhận mọi thứ.. Hãy nhìn anh đi! Nhìn vào mắt anh đây! Em có thể mà! Hùng gào lên với cô, anh đã đợi chờ cô bao lâu, si mê cô bao lâu, 2 năm rồi. Anh đã ao ước có được cô như thế nào.. Không thể để cô bước đi! Không thể!

_Em không thể. Nhiên vẫn nhẹ nhàng, tĩnh lặng như màn đêm đang vây quanh họ_ Anh biết mà, em đã có người yêu.

Hùng giật mình, bất chợt đẩy cô ra.

_Chẳng phải em đã chia tay?

_Đã lâu bọn em không liên lạc. Nhưng không phải là chia tay.

Mọi nơi xung quanh Hùng đang đứng đổ sụp xuống.

_Vậy tại sao? Em lại ở bên anh như thế? Anh là trò chơi của em sao? Hùng chỉ còn có thể rít ra những lời nói đó qua kẽ răng.. Anh là cái gì chứ??!

_Anh là 1 người bạn. Anh rất tốt và anh hiểu mà.

Hiểu? Phải rồi, những năm qua, anh đã hiểu gì về Nhiên chứ. Người kon gái mang vẻ đẹp tròn đầy, kiêu kỳ, lả lướt lúc nào cũng cuốn theo ánh mắt của nhưng thằng đàn ông ngang qua nàng. Em lúc nào cũng giữ cho mình cái vẻ ngoài bình thản đến độ, người ta tự hỏi em có tồn tại cảm xúc. Đến cả bản thân Hùng cũng còn có lúc nghĩ rằng Nhiên chỉ là cái xác không cảm xúc. Nhưng càng vì thế anh lại lại càng muốn có được cô, muốn thấy nụ cười hạnh phúc của cô, muốn được chở che cho cô. Và tưởng chừng như cô chỉ cần điều đó ở anh. Nhưng.. Giờ đây, anh có gì?

_Anh hiểu cái gì đây? Hùng chua xót hỏi lại cô.

Nhiên mỉm cười, nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi cô. Không gợn chút xúc cảm.

_Muộn rồi, anh mau về đi.

Nhiên vẫn nhẹ nhàng như vậy, cô bước lùi ra xa khỏi tầm tay anh.

_Người đó yêu em tới vậy ư? Người đó có thể cho em những thứ mà anh có thể mang đến cho em không? Có thể tốt hơn anh không?

_Anh ấy,sẽ khóc nếu em chết.

Hùng lặng thing trong bóng tối.

_Em yêu người đó chứ?

Nhiên khẽ nhắm mắt, im lặng. Rồi cô quay bước trở về.

_Vậy… tại sao.. không phải là anh? Hùng muốn hét lên để cô biết cảm xúc vụn vỡ trong anh, hét lên với tất cả sức lực mà anh có. Nhưng tại sao nó chỉ nghe như lời thì thầm thoáng qua.. Ngắt quãng..

Trước khi Nhiên kịp hòa mình vào bóng tối của những lùm cây.. Anh nghe cô cười, nhẹ tênh âm thầm như tiếng giọt sương rơi vỡ òa trong đêm.

Em có đau lòng?

*****

…Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi....

Nhạc chuông vang lên, đưa Nhiên thoát ra khỏi giấc mộng mị.

…từ ngày ấy khi bước vào cuộc đời…

Nhạc chuông quen thuộc, được dành riêng cho Anh Quân.

_Alô.. Nhiên ể oải nghe điện thoại.

_Em dậy chưa? Em vẫn ổn chứ?

_Vâng, em vẫn ổn. Còn anh thì sao?

_Ùhm …Anh cũng vậy, ổn cả. Hôm nay em có định đi đâu không? Cuối tuần mà.

_Em không. Dạo này công việc hơi bận, em muốn dành thời gian để ngủ bù.

_Đừng làm việc quá sức nhé.

_Uhm.. Em biết mà.

….

_Mình… gặp nhau đi…

_Em muốn được nghỉ ngơi.



_Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

_Vâng.

_Ùhm..

Tút..tút..

Vẫn chỉ là những câu hỏi xã giao, cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó là tất cả những gì cô có thể nói với anh_người yêu cô.

Anh Quân là yêu cô trước kia và bây giờ vẫn là thế.

Nhiên nhắm nghiền đôi mắt, ngón tay cô lần mò trên bàn phìm điện thoại mở Menu nhạc.

….Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi.
Và con tim tôi, từ ngày ấy khi bước vào cuộc đời,
Biết mãi về sau chỉ luôn yêu 1 người, 1 người thôi…


Vẫn là bài hát đó, Nhiên không nhớ đã để replay bài hát đó trong bây lâu. Nhiên không hay nhạc hay chìm đắm trong nhạc để giải tỏa tâm trạng. Cô thích sự im lặng, im lặng tuyệt đối.

Bài hát này, cô để dành riêng cho Quân.

“Làm ơn”.

Phải rồi, làm ơn. Nó không phải là điều cô cố gắng để nói với Quân, mà giống như nỗi lòng của Quân hơn.

Có lẽ..

Có lẽ, em đang nhớ anh.