Đạo ở đây theo tôi hiểu chính là đạo đức. Đạo đức chính là sống không làm khổ mình, khổ người và khổ các loài vật.
Người học võ gọi là có võ đạo nghĩa là người dùng võ để tự vệ, chứ không phải dùng để đánh người. Kẻ có võ đạo là người giàu lòng thương yêu và tha thứ, biết sống nhường nhịn, cung kính và tôn trọng tất cả mọi người, dù đó là trẻ em; chỉ nhìn lỗi mình, không nhìn lỗi người, nói những lời nói ái ngữ yêu thương, ôn tồn, nhã nhặn, nhẹ nhàng,.... Chính lòng thương yêu và tha thứ mới chuyển hóa con người ác thành thiện chứ không phải dùng võ thuật đánh người, bắt người khuất phục. Hoặc dùng mạnh hiếp yếu, dùng võ uy hiếp người thì người đó không có tinh thần võ đạo.
Người có lòng yêu thương và tha thứ thì đó mới gọi là bậc trượng phu quân tử.
Phim ảnh ngày nay làm nhiều phim võ thuật, nhưng chưa thấy một phim nào nói lên tính võ đạo sâu sắc.
Ví dụ: Người có võ đạo khi bị ai đánh chỉ né tránh, đỡ đòn, khóa đòn, chứ không bao giờ đánh trả lại. Luôn mở rộng lòng thương yêu và tha thứ cho những ai hại mình, đánh mình, giết người thân của mình.
Do vậy, đỉnh cao của võ thuật là ở chữ đạo - đạo đức nhân bản nhân quả, chứ không phải võ thuật.