Sự Bắt đầu và sự kết thúc

Khi nhắc đến Vovinam, chắc chắn rằng mọi người sẽ nghĩ ngay đến những đòn chân kẹp cổ đầy tính nghệ thuật, và mạo hiểm. Hay là, những pha biểu diễn với những đòn thế mạnh mẽ, hùng hồn. Để đạt đến trình độ như thế, đòi hỏi người môn sinh Vovinam phải bỏ rất nhiều mô hôi, tâm huyết và đôi khi phải xen lẫn những giọt nước mắt trong cả cuộc hành trình cố gắng của mình để đạt được những ước mơ trong tim.

Những thế đấm, thế đá gắng liền cả cuộc đời của người môn sinh Vovinam. Nhưng điều mà những người môn sinh được học đầu tiên khi mới bước vào Vovinam lại không phải những thế đấm, đá. Mà chỉ là “nghiêm lễ”. Từ “Nghiêm lễ” với người môn sinh Vovinam chẳng xa lạ gì, thậm chí đã thành thói quen trong cuộc sống.

“Khi gặp nhau, người môn sinh đặt tay phải lên trái tim với những ngón tay khép kin lại, như bàn tay thép đặt lên trái tim từ ái, đức dũng phải đi đôi với lòng nhân”. Những lời dạy đó đã bắt đầu cho cuộc dấn thân vào vovinam. Đó chính là sự bắt đầu.

“Nghiêm lễ” bắt đầu cho một buổi tập. Đi đến một điểm tập, clb, hay võ đường, ta cũng bắt đầu bằng việc “nghiêm lễ” với di ảnh, với người phụ trách. Tình cờ gặp nhau, chưa biết nhau, thì người môn sinh “nghiêm lễ” đề bắt đầu cho một cuộc trò chuyện đầy cởi mở. Đi xa nơi nào, khi nhìn thầy một màu áo xanh, người ta nhận ra nhau bằng một hình thức đặt trưng, là “nghiêm lể”. Một người nhỏ thể hiện sự tôn kính với thầy, sư huynh, sư tỷ bằng một cái “nghiêm lễ” đầy tôn kính, và được đáp lại bằng một cái “nghiêm lễ” đầy bao dung và trìu mến. Dù là hai người không thích nhau, nhưng khi gặp nhau vẫn nén lòng lại, để trao nhau cái “nghiêm lễ” thân tình, xóa đi mọi hiềm khích. Và khi bắt đầu đợt luyện tập ta vẫn dành cho nhau cái “nghiêm lễ” như động viên nhau rằng: “hãy cùng nhau cố gắng”. Trước lúc diễn ra một trận đối kháng đầy căng thẳng, thì người môn sinh vẫn nhắc nhở nhau với việc “nghiêm lễ”. Và thế giới, dù môn sinh khác nhau tiếng nói, văn hóa, dân tộc thì vẫn chung nền văn hóa võ đạo, cùng một hình thức “nghiêm lễ”. “Nghiêm lễ”, sự bắt đầu là vậy, và sự kết thúc cũng là vậy.

Kết thúc một buổi tập, ta chào nhau bằng “nghiêm lễ”. Khi ra về, kết thúc cuộc nói chuyện, khép lại một cuộc giao lưu, một trận đấu…thì người môn sinh Vovinam vẫn không quên dành cho nhau những “nghiêm lễ” đầy tình cảm của những màu áo xanh đầy khát vọng tương lai.

“Nghiêm lễ” là thế, nó gắng liền với người môn sinh Vovinam đến cả cuộc đời. Dù rằng còn theo vovinam hay không, dù bận rộn thế nào trong cuộc sống đầy khó khắn, thì người môn sinh Vovinam vẫn không bao giờ quên đi màu áo xanh và “nghiêm lễ”. Đó như trở thành nết văn hóa riêng cho Vovinam, cho dân tộc Việt Nam. Và là nét văn hóa hay cho người mọi người môn sinh trên thế giới.

Thật là vậy, “nghiêm lễ” đi cùng ta đến mọi nẻo đường, đến hết cuộc đời của người môn sinh Vovinam. Chúng ta đã bắt đầu như thế đó, đến khi kết thúc cuộc đời mình, thay vì cho nhau lời tiết thương thì môn sinh Vovinam đã trao cho nhau “nghiêm lễ” đầy tình cảm và giọt nước mắt xót thương trong đấy lòng mỗi người.

“Nghiêm lễ”, là sự bắt đầu và cũng là sự kết thúc, nhưng kết thúc để mở ra sự bắt đầu mới cho thế hệ mới.
Tác giả
Phan Thành Trân
(Môn sinh Vovinam Kiên Giang)