kết quả từ 1 tới 8 trên 8

Ðề tài: Vô đề

Threaded View

  1. #8
    Tham gia ngày
    Apr 2010
    Tuổi
    34
    Bài gởi
    5
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    72

    Phần 3: Tình cờ.
    Anna là cô bạn người Mỹ tôi quen khi còn đi du học. Cô ấy có 1 vài công việc ở Việt Nam. Những ngày cuối cùng ở đây cô ấy đã liên lạc với tôi và ngỏ ý muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cô ấy. Tất nhiên, tôi không từ chối.


    Ngày chủ nhật của nắng và gió. Nắng đong đầy những con đường nhỏ nơi phố cổ. Gió lay động hiền hoà trên mặt hồ Gươm. Là nhờ gió nên nắng dịu dàng đến thế. Hay nhờ nắng mà gió ấm áp tới vậy. Thu Hà Nội đi vào lòng người bởi những điều đơn giản đầy thơ mộng như thế đấy.


    Chúng tôi đi bộ quanh Hồ Gươm. Anna muốn đi bộ, cô ấy nói chỉ những lúc đi bộ như thế này mới nhìn thấy được những thứ mà ta đã dễ dàng bỏ qua trong cuộc sống vội vã này. Tôi chỉ cười, tôi chưa nghĩ mình đã có được điều gì để có thể bỏ qua nó. Tất cả chỉ như những bộ phim, và điều tôi làm là xem nó diễn ra như thế nào.


    Chúng tôi ôn lại những câu truyện thời sinh viên. Anna nói cô rất vui trong ngày hôm nay. Tôi thì lại cho rằng kiến thức về Lịch Sử của tôi không đủ để thoả mãn trí hiếu kì của cô ấy. Anna yêu những câu truyện Lịch Sử, luôn là vậy.


    _ Ơ.. Anh Quân!


    T ôi nhìn sang. Là em. Tôi không khỏi ngạc nhiên khi gặp lại em. Dường như tôi đã quên mất là tôi có quen em.


    _ Ùh. Em đi đâu vậy?


    _ Em đi lang thang thôi ạ! Anh đi chơi àh? Em nhìn sang Anna v à nhẻm cười. Quả thật là phải thừa nhận rằng nụ cười của em khiến cho người đối diện cảm thấy dễ chịu. Tôi cười vì phát hiện “mới mẻ” của mình.


    _ Ùhm. Đây là bạn anh, Anna. Cô ấy từ Mỹ qua. Tôi quay sang Anna và giớ thiệu. Anna, đây là Phượng.


    _ Xin chào. Anna mỉm cười thân thiện. Cô ấy nói tiếng Việt cũng tàm tạm.


    _ Em chào chị. Em đáp lại và quay sang tôi. Anh đưa chị ấy đi tham quan ạ?


    _ Cô ấy muốn biết thêm 1 chút về Lịch Sử Hà Nội, nhưng có vẻ như anh không làm tốt vai trò của 1 “hướng dẫn viên” lắm. Tôi cười nhăn nhở thừa nhận.


    _ Vậy để em thay cho! Em có kha khá th ứ để kể đấy! Em hồ hởi, cũng lúc tôi mới để ý thấy là em chỉ đi 1 mình.


    Vậy là em gia nhập cùng chúng tôi. Em và Anna khá hợp nhau. Bất đồng ngôn ngữ không phải là rào cản giữa 2 người. Có những lúc cuộc đối thoại phải huy động tới cả tay chân, nhưng có vẻ họ nhất quyết không cần tới sự giúp đỡ của tôi. Cũng may rằng điều đó không khiến tôi cảm thấy bị bỏ rơi.


    Điều khiến tôi thực sự ngạc nhiên là lượng kiến thức của em về Hà Nội. Em sành sỏi về nơi đây cứ như thể em là con “ma xó” đã ở đây lâu năm vậy! Tôi cười vì cách so sánh của mình. Tôi tự hỏi điều gì ở đất Thủ Đô ồn ào và náo nhiệt này quyến rũ em đến mức em bỏ lại dòng sông Hương thơ mộng?


    Chiều tối, chúng chia tay nhau. Em đi xe bus v ề, còn tôi đưa Anna trở lại Khách sạn. Với Anna, hẳn hôm nay là 1 ngày thú vị lắm. Cô ấy không ngừng khen ngợi và thán phục những câu truyện của em. Tôi hài lòng vì điều đó.


    Trước lúc chào tạm biệt, Anna đưa cho tôi 1 cuốn sách. Cô ấy muốn tôi gửi đến em như 1 món quà cảm ơn của cô ấy vì ngày hôm nay. Tôi đã hứa sẽ trao tận tay em.

    Và rồi tôi nhận ra. Tôi không lưu số em!


    Anna bay sáng ngày hôm sau, tôi không tới tiễn cô ấy được, và cũng chưa thể chuyển món quà của cô ấy đến em. Điều đó khiến tôi thấy áy náy, với cả 2 người.


    Tan giờ, tôi bỗng có thêm thói quen là đi chậm lại qua những trạm xe bus dọc kon phố. Tôi thực sự đã nghĩ rằng có thể tìm được em bằng cách này. Có lẽ đó là điều ngớ ngẩn nhất tôi từng làm.


    Hơn 2 tuần trôi qua, ý tưởng tìm thấy em ở những trạm xe bus gần như tiêu tan trong tôi. Dù thỉnh thoảng tôi có cố tình về muộn hơn, hay đảo qua những lúc tan giờ sớm, thì em quả thật vẫn như “ kim đáy bể”!


    Như thường lệ, giờ nghỉ trưa tôi đi bộ sang quán caffe quen. Đây luôn là lúc đông nhất của quán. Tôi đưa mắt tìm 1 chỗ trống. Tôi chợt trông thấy em.


    _ Em không phiền nếu anh ngồi đây chứ?


    Em ngước nhìn và mỉm cười.


    _Tất nhiên rồi ạ! Anh nghỉ trưa àh?


    _ Ùh, anh mới tan. Hôm nay em được nghỉ học sao?


    _Vâng. Anh có vẻ hay ngồi đây nhỉ? Ít nhất đã 2 lần em gặp anh ở đây rồi.


    _ Sao là ít nhất?


    _ Mấy hôm trước, em có thấy anh. Nhưng có vẻ như anh đang tập trung vào điều gì đó. Nên em không gọi, em sợ làm phiền anh. Em cười.


    Tôi cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Đúng thật là đáng cười cợt cho tôi. Khi tôi đang vất vả tìm kiếm em, thì em lại bỏ qua tôi trong 1 suy nghĩ ngớ ngẩn nào đó!


    _ Chị Anna sao rồi anh?


    _ Cô ấy về nước ngay sau hôm đó rồi. Àh, cô ấy có gửi cho em 1 món quà.


    _ Thích quá! Đó là gì thế anh?


    _ 1 quyển sách, nhưng anh không mang nó ở đây rồi!


    _ Không sao, lần sau anh đưa cho em cũng được mà!


    _ Nhưng anh sẽ liên lạc với em bằng cách nào nhỉ?


    _ Vậy là anh chưa có lưu số điện thoại của em? Em tỏ vẻ trách móc.


    Tôi chỉ còn nước cười trừ và lưu lại số của em.


    _ Còn anh thì sao? Anh không thấy là cũng cần phải cảm ơn em sao? Em cười ranh mãnh.


    _ Vậy em muốn anh cảm ơn thế nào đây? Hay hôm nay anh mời nhé?


    _ Không, em không thích chủ nghĩa “tiện thể” như vậy. Em muốn ăn kem! Chủ nhật tuần này nhé!


    _ Ok!
    thay đổi nội dung bởi: rul, 05-09-2010 lúc 08:59 PM

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts