Tim muốn yêu mà lòng chưa tới

Những ngày này, trời cứ mưa rồi lại nắng, làm lòng người đôi lúc thấy thật mệt mỏi. Ngồi nghe những bài hát buồn, tớ thấy trong sâu thẳm trái tim mình cũng vậy. Mọi thứ đang đảo lộn, bộn bề, quần vũ và khó hiểu.

Đã 10 ngày sau thời điểm tớ chính thức giãi bày suy nghĩ của mình. Đó chưa phải một khoảng thời gian dài, chưa đủ để kiểm nghiệm một cái gì đó thật sự sâu sắc. Tớ cũng tưởng rằng mình đã nhớ, đang mơ mộng và sẽ yêu... nhưng tớ nhận ra rằng, tớ chưa thật sự sẵn sàng để tình yêu đến.

Nên hôm nay, tớ lại ngồi đây, một lần nữa giãi bày với cậu, viết cho cậu những suy nghĩ thật lòng của mình. Tớ biết cả hai chúng ta đã có nhiều giây phút thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Tớ cũng biết cả hai đều quan tâm tới nhau và muốn cùng nhau nói chung một câu. Cách đây một thời gian ngắn, tớ đã nghĩ câu nói này thật dễ dàng và nhẹ nhàng để nói. Nhưng giờ thì tớ cảm nhận được nó khó khăn và quan trọng thế nào.

Tớ đã mong rằng thời gian thử thách này trôi thật nhanh và chúng ta sẽ tiếp tục con đường cả hai từng nghĩ tới. Nhưng khi thời gian thử thách đã trôi qua thì tận sâu trong trái tim, tớ thấy rằng con đường đó vẫn chưa hiện ra trước mắt chúng ta.



Tớ thật sự xin lỗi, vì tớ, chính tớ là người khai hoang con đường chúng ta đang đi, nhưng cũng chính tớ lại là người đầu hàng. Tớ không hề sợ gian nan, khó khăn, tớ cũng không sợ bất kể thứ gì ngăn cản, nhưng tớ sợ sẽ làm cậu buồn, cậu khóc. Bởi tớ nhận ra rằng mình chưa thể hy sinh điều gì để chăm bẵm cho tình yêu. Tớ chưa chuẩn bị mọi tâm trí để đón nhận tình yêu. Thật sự quá khó khăn để tớ nói ra những câu này, vì tớ biết cậu sẽ hụt hẫng, sẽ cảm thấy tớ thật đáng ghét, thật đểu cáng.

Tớ đã tự cho mình là một kẻ cả thèm chóng chán, một kẻ nông cạn... nhưng...

Đã hơn một năm nay tớ ngỡ tưởng có lúc tớ chạm được cái đích để bứt phá, nhưng tớ chưa hề. Tớ không dám, sợ và lo lắng sẽ không thể làm tròn trách nhiệm khi nói ra những câu muốn nói. Và thực sự tớ thấy mình đã quyết định đúng khi giãi bày với cậu, khi quyết định "try". Vì sau khoảng thời gian ngắn này tớ mới nhận ra dù tớ đã vượt qua cái điểm bứt phá, tớ có những điều kiện cần và đủ để bày tỏ nhưng càng tiến sâu, tớ càng cảm thấy mình đang làm cậu buồn, thấy tớ chưa thể làm tròn những gì tớ cần làm cho cậu.

Tớ không biết cậu có nhận ra tớ còn quá bàng quan, trẻ con, và mờ nhạt hay không nhưng tớ thì biết rằng cứ tiếp tục thế này cậu sẽ buồn vì tớ không thể làm gì nhiều hơn cho cậu. 10 ngày chưa có quá nhiều điều để nhớ, kỷ niệm hay điểm chốt... không phải tớ không muốn tạo ra mà vì tớ sợ làm những thứ đó ở cái mức không xứng đáng với cậu.

Tớ rất muốn mỗi sáng dậy được đi chạy cùng cậu, rồi hai đứa tới trường. Tan học, tớ muốn đưa cậu về, tặng cậu những bông hồng vàng, đi ăn phở với cậu, thỉnh thoảng dạo phố tìm mua mấy thứ vớ vẩn. Tớ cũng muốn mỗi sáng nhắn tin nhắc nhở cậu vài điều, nhắn cho cậu những lúc nghĩ tới cậu, muốn đón cậu từ lớp học thêm, muốn đến bất ngờ và ngồi cùng thưởng thức món ăn của cậu. Tớ còn muốn nắm tay và ôm cậu vào lòng nữa... Nhưng tớ không hiểu sao mình đã không làm như thế những lúc nghĩ tới cậu... Có lẽ vì tớ vẫn chưa sẵn sàng.

Tớ hy vọng cậu sẽ đọc hết những dòng chữ này, hiểu và tha thứ cho sự hèn kém, sự đột ngột của tớ. Ngay lúc này tớ muốn nhắn tin hỏi thăm bữa tối, hỏi thăm lớp học thêm của cậu. Nhưng tớ lại không làm vậy...

Tớ thực lòng không muốn mọi thứ sẽ kết thúc nhanh như thế này. Nhưng có lẽ như thế là đủ chứng minh tớ có thể làm được gì, đủ để cậu thôi buồn vì tớ, để cậu hiểu tớ chưa đủ sức đón nhận những thứ thật sự sâu sắc.

Cảm ơn cậu đã cho tớ một thời gian thật sự vui vẻ và hạnh phúc khi nghĩ tới tình yêu. Tớ hy vọng sáng mai tớ vẫn gặp nụ cười của cậu, được nói chuyện và nhận thấy sự vui vẻ của cậu. Tớ mong rằng cậu vẫn sẽ hạnh phúc và mỉm cười!

Tớ xin lỗi!

st