Trăn trở tuổi 23

Trước ngưỡng cửa người lớn, em cứ loay hoay mãi không tìm ra được đâu là sự giải quyết hữu hiệu nhất cho cuộc sống hiện tại. Bởi lẽ có rất nhiều điều em không thể tự giải quyết một mình trong một sớm 1 chiều. Tất cả đều cần có thời gian.

Với gia đình, em biết em chưa tròn trách nhiệm. Với đồng lương ít ỏi và những cố gắng của chị, em chaư biết đến khi nào mới có thể cùng chị dựng 1 mái nhà "3tấm" cho mẹ cha được vui lòng, đựoc nhàn hạ an hưởng tuổi già. Không phải cứ nghĩ đến là đựơc. cả cuộc đời rồi em mong cha mẹ có một mái ấm bình yên, sang trọng và như những ngôi nhà khác quanh phố.
Em mơ có thể tạo sự gắn kết giữa các thành viên trong gia đình, sự khác biệt độ tuổi là rào cản lớn để hiểu nhau. Nhưng chỉ cần có tình yêu thương nhau là được kia mà, chẳng có gì khó nếu thật tâm. Nếu muốn thì không nên nói "không thể".
Gia đình là nơi em được sinh ra và khôn lớn, cho em một tương lai, tuy rằng vất vả đó, tuy rằng không bình yên lắm, nhưng em cũng đã lớn, có nhận thức và hiểu được những gì mọi người san sẻ và bù đắp. Hạnh phúc nhỏ nhoi đó không phải ai cũng có đựơc. Hơn hết, cha mẹ đã cho em lòng tin rằng cuộc sống vẫn còn có tình thương và lòng chung thủy.
















Đối với công việc, em chỉ là đứa lơ mơ bước vào đời. Em muốn thể hiện mình trên bục giảng, với thời gian em tin rằng em sẽ làm đựơc, em sẽ giúp cho các em có niềm say mê học tập và tiến bộ.
" em chỉ có đôi tay đầy phấn trắng
và cây đời sẽ mãi tươi xanh"
Những đứa học trò, dù em chưa được chủ nhiệm, dù rằng người ta bảo nên giữ khoảng cách xa, nhưng em thấ điều đó chưa cần thiết, vì khi em hòa nhập vào những niềm vui, nỗi buồn của các em thì em hiểu học trò của em hơn. Ngày xưa em đã từng như thế.
Khi em nhận thư của cô học trò nhỏ, lòng em rưng rưng như thể ngày nào có cô học trò nhỏ viết thư cho cô giáo, đợi hoài không thấy hồi âm. Em không muốn thấy hình ành niềm vui nho nhỏ, niềm tin cậy ấy lại vỡ vụn. Em thấy vui khi học trò nhỏ về khoe "cô ơi, lần này em được 7 điểm, tiến bộ rồi đó nha". Lòng vui vui. Cũng như hôm nọ vừa ngang qua cửa lớp, học trò reo " á, cô kìa!" rồi em gái chạy ra "tặng cô". Một cánh hồng xinh xinh làm lòng rung động cả buổi chiều.
Và em không muốn sau giờ thao giảng các thầy cô có quan điểm "nó mới mà, xử lí tình huống vậy là hay lắm đó", có nghĩa là em sẽ phải học hỏi nhiều hơn, để tiến bộ hơn. Hi hi biết đâu một ngày nào đó em sẽ nhận trên tay " Viên Phấn Vàng" thì sao. Từ từ đã nào, em mới vào trường thôi mà. và em còn phải học nữa, học mãi.


Đối với sức khỏe, em nhận ra sự xuống dốc của nó. Nhiệt tình tuổi trẻ không giúp em khỏe khi ngồi trên những chuyến xe xa. Đi xa em vốn khỏe, thế mà cả buổi cứ ngồi gật gù vì...mệt. Hở ra là cảm, là cúm, rảnh rỗi thì sốt và nằm ngủ khò khò, nói không quá chứ ngồi cắt trái đu đủ mà thở dốc thì có mà...đi die cho lẹ.
Nói thế thôi, em đã tệ thế đâu, em còn phải lo cho em và sau này nữa. dạo gần đây chiều chiều em theo mẹ ra công viên đi lượn vài vòng hít thở không khí trong lành cho khỏe. Tiếc là không thể theo anh 2 ra sông tắm để lội tung tăng dưới dòng nước như thuở em 15, 17 (bến sông giờ toàn học trò không à, mắc cỡ chis, he he ) Nhưng dạo này thấy khỏe ra rồi, anh bác sĩ Út còn hỏi dạo này hồng hào rồi không ghé nữa hen kia mà.



















Còn tình yêu, một chút gì đó vương vướng nơi trái tim em. Đúng là em không khóa cửa nữa, em mở cửa nhưng chẳng ai dám dừng lại, đến rồi đi, thế thôi.
" Tiếng yêu thôi chớ xếp vần
Xem như ta chẳng nợ nần với nhau"
Với cái lí lẽ tình thương, có thể nói con nhóc ương bướng trong em hãy còn " gần thường, xa thương" thì mới đúng chứ ai lại bảo "xa mặt cách lòng".
Không nhắc lại những gì thuộc về xa xôi, mà em chợt nhớ anh, một người rất xa lạ bỗng thân thuộc dù rằng anh- em ta cũng biết nhau trên mạng từ rất lâu rồi. Em nhớ khi anh chở em về, em ngồi ôm anh ngủ gật để anh hết hồn khi cái đầu của nhóc sượt khỏi vai anh. "Chút nữa về tới nhà rồi ngủ". Hay khi anh đưa em đi chơi, đến những nơi con bé nhà quê như em chưa bao giờ đến. Và thái độ của anh với người khác, với công việc khiến em vừa thinh thích vừa ngưỡng mộ. Từ ngưỡng mộ không biết em thích nghĩ đến anh tự khi nào.
Anh chẳng biết được đâu khi một người con gái có thể tin cậy ngủ trên vai người đàn ông, chỉ có thể là 2 trường hợp, 1 là cha, 2 là ...chân mệnh thiên tử. Em chưa bao giờ tựa "mối tình đầu" mà ngủ cả. Có phải anh đấy không?
Cho dù em chưa bao giờ hẹn hò với anh, chưa bao giờ cùng anh sóng bước dạo trên những con đường hoa, nhưng em đã không còn qua trẻ con để lãng mạn ước mơ chuyện tình như phim Hàn Quốc. Em chẳng thế gọi anh nhầm tên như Jang Jong Gun hay Wanbi gì gì đó. Mà anh là anh thế thôi. Em ước có thể tựa vai anh mà ngủ, nơi bình yên của em.





Và em gần đây bỗng cứ hay mơ thấy anh, có phải anh đó không , người con trai đến trong giấc mơ khi em vừa đến tuổi 23?
PS: thầy bói nói em sẽ kết hôn ở tuổi 23. Em vừa chợt nhớ ra...còn 1 tuần nữa thôi, em đã tròn 23 tuổi, anh yêu.
Sinh nhật tigon 23 tuổi