Em thương yêu, có lẽ lúc em đọc được những dòng chữ này anh đã ở trên máy bay rồi. Anh xin lỗi vì sự ra đi đường đột này mà ko cho em biết. Bởi vì anh sợ.....sợ nhiều lắm, sợ những giọt nước mắt của em làm anh yêú đuối...làm anh không vui. Hãy để anh giữ mãi hình ảnh của em, 1 cô bé cá tính, vui tươi, luôn nhí nhảnh em nhé !
Hứa với anh là phải biết tự chăm lo cho bản thân mình, nghe không.
Anh không biết bao giờ mới trở về VN nữa. Có thể 5 năm, 10 năm hoặc lâu hơn thế nhưng chắc chắn là anh sẽ trở về mà. Anh biết em đọc những dòng này và lại khóc...ừ...em cứ khóc đi, đừng kìm nén như thế...hãy khóc cho thoải mái....em chẳng nói với anh là " Trong mắt tất cả mọi người em đều mạnh mẽ, nhưng khi bên anh em lại thật yếu đuối" còn gì nữa.
Hãy sống thật tốt và thật hạnh phúc em nhé....anh đi đây.........Ca phẫu thuật dù có ra sao, như thế nào , thành công hay thất bại, trái tim anh dù co phải xẻ ra thành bao nhiêu phần thì mỗi phần đó đều có hình ảnh của em, em hiểu không ???

Trái tim vốn có những lí lẽ riêng của nó và em là cuộc sống của anh mất rồi
ST