Trăm năm trong cõi người ta
Đành rằng phận gái vẫn là đớn đau
Trải qua bao cuộc bể dâu
Tai nghe, mắt thấy lệ sầu phải rơi
Khốn thay số kiếp tự trời
Trời sanh ra kiếp làm người có thân
Bắt phong trần, phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao
Lệ nồng ai oái trời cao
Khéo thay trêu kiếp má đào mà chi!
Sanh ra là kiếp nhu mì
Trăm năm sao phải chịu thì đắng cay
Sầu đong càng lắc càng đầy
Ba thu dồn lại một ngày dài ghê
Lẻ loi sớm tối đi về
Hỏi ai, ai biết vỗ về nỗi đau?
Từ rày và mãi về sau
Trăm năm cũng vẫn lệ sầu kiếp hoa

<< Sưu Tầm >>