Chương 3:
Hận Thiên trong lòng nóng như lửa đốt muốn xem sư phụ hắn như thế nào rồi. Nhưng khi hắn còn cách cửa động năm chục trượng thì có tiếng lão nhân quát :
“Cút ta còn chưa gọi đến ngươi”.

Hắn ngơ ngác một mất một giây rồi quay người chạy mất. Tuy đã lớn nhưng giọng sư phụ lúc nổi giận thì vẫn cứ làm hắn sợ vãi cả ra quần. Có giọng truyền âm của Bạch di đuổi theo : “Thiên nhi , con tự nấu cơm ăn vậy. Ta còn phải giúp sư phụ con , mấy ngày nữa chưa chắc đã về được.”
Hận Thiên linh cảm có việc gì đó nhưng không dám hỏi đành lủi thủi trở về nhà. Hắn định nấu cơm nhưng không biết nấu thế nào , bao năm nay có khi nào phải mó tay vào đâu. Hắn nghĩ tốt nhất là nướng gà ăn chờ Bạch di về nấu cơm. Sau ba hôm gà trong chuồng đã bị hắn thịt sạch sẽ không còn một mống.

Đến hôm thứ tư , đói quá hắn phải tự nấu cơm ăn. Hơn chục nồi cơm khê sống nhão cháy phải đổ đi. Sau cùng hắn cũng nấu được một nồi tạm ăn được. Hắn mừng đến chảy cả nước mắt , đưa tay lên quệt làm than dính đầy trên mặt. Hận Thiên đang vừa thổi vừa chấm muối ăn ngon lành thì Nhã Nhã về đến nơi .
Hận Thiên thấy mắt nàng đỏ hoe , khuôn mặt buồn bã thì ngạc nhiên: “Bạch di , sao di lại khóc? Có chuyện gì sao?”
Nàng lắc đầu , lấy khăn tay lau sạch vết nhọ trên mặt hắn , rồi nói: “Thiên nhi, con ăn xong rồi vào sơn động. Sư phụ gọi con đấy.”

Nghe vậy Hận Thiên chợt hiểu ra. Hắn vội vàng ăn qua loa miếng cơm rồi phi ngay vào sơn động. Đến trước cửa động , đề phòng bị mắng , hắn nói to: “Đồ nhi bái kiến sư phụ”
“Đứng đó làm gì , mau vào đây!”
Hận Thiên nhanh chân bước vào trong động , hang động này bên ngoài tuy không lớn nhưng bên trong khá rộng , lại rất sáng sủa. Hắn thấy sư phụ đang ngồi xếp bằn trên tấm bồ đoàn bèn quỳ xuống dập đầu. Sư phụ hắn vẫn không mở mắt:
“Thiên nhi , không cần đa lễ , con mau lại gần đây.”

Hắn tiến lên ngồi xuống cạnh sư phụ “ Sư phụ cho gọi đồ nhi không biết có việc gì không?” Hắn nhìn vào mặt lão nhân , khuôn mặt từ khi không gặp đến giờ như già thêm vài chục tuổi.
Sư phụ hắn không trả lời mà hỏi lại : “ Người thanh niên hôm trước đến đây con đã gặp rồi phải không?”
“Vâng, anh ta quả là cao thủ , nội công cực kì thâm hậu. Người đó là ai vậy sư phụ?”

“Hừ không rõ tên đồ đệ ngu ngốc nào của đại sư huynh ngươi lại vớ được một nhân tài như vậy. Tên Lí Nhân này cả Huyền băng Quyết và Băng Hỏa lưỡng nghi đao pháp đều đã đại thành. Sau này chắc chắn hắn còn tiến xa.”
“Nhưng sao tên Lí Nhân đó lại đến đây hả sư phụ?”
Lão nhân trầm ngâm nói : “Hắn đến báo tin đại sư huynh của ngươi đại bại , còn bị nội thương chỉ trong vòng hai trăm chiêu .Ta thấy đó là đối thủ còn lưu tình nếu không đã sớm lấy mạng hắn rồi.”

Hận Thiên vô cùng kinh dị , đại sư huynh Phiên Thiên Tử nghe bạch di nói nhập môn từ năm hai mươi ba tuổi tư chất vượt xa người thường. Ba mươi tuổi uy danh đã chấn nhiếp hai đạo Hắc Bạch . Bốn mươi tuổi đã được ghi danh trên Hắc bảng thập đại cao thủ. Sau sáu mươi năm tu luyện Huyền Băng quyết và Băng Hỏa Lưỡng nghi đao pháp , võ công không hiểu đã đạt đến mức nào rồi . Vậy mà chiến bại chỉ trong hai trăm chiêu thật sự hắn không tài nào hiểu được. Lão nhân lại nói tiếp: “Ngươi biết vì sao hắn thua không?”

Hận Thiên lắc đầu.
“Thứ nhất là vì đối phương quá mạnh. Tên tiểu tử Kiếm Thánh đó sáu mươi năm trước ta đã nghe nói là kì tài võ học mới gia nhập Võ Đang , được các vị chưởng môn yêu mến đặc cách cho làm kí danh đệ tủ để học kiếm pháp Hoa Sơn , Côn Luân, sau này còn được Trung Can Tử chưởng môn phái Ttrường bạch gả con gái cho và truyền cho Trường bạch kiếm pháp , cuối cùng đã luyện tới cảnh giới Vô kiếm thắng hữu kiếm rồi. ”
Hận Thiên kinh dị hỏi lại: “Có cảnh giới như vậy thật sao sư phụ?”

“Có nhiều điều mà ngươi vẫn còn chưa biết” Lão nhân ngồi yên đưa tay lên nhổ một sợi tóc bạc rồi nói.” Ngươi lại giá binh khí đằng kia lấy kiếm lại đây.”
Hận Thiên cầm thanh Quang Minh kiếm sắc lạnh– thanh kiếm ngày xưa của Vương Phi tung hoành giang hồ - trở lại thì lão nhân đã đứng dậy: “Lên đi , ta cần phải kiểm tra Thúc Địa kiếm pháp của ngươi”.

Hận Thiên không hiểu tại sao đang nói chuyện lại phải động thủ nhưng nghĩ tới việc lão nhân chưa bao giờ nói đùa thì nghiêm túc hẳn. Tay phải nắm chặt thanh kiếm , tay trái giơ ra từ từ vuôt nhẹ lưỡi kiếm , ngưng tụ công lực toàn thân. Đoạn hắn hét lên một tiếng , thân hình như một mũi tên đâm tới. Hắn biết võ công lão nhân vô cùng vô tận dù hắn có xuất toàn lực đi nữa cũng không mảy may làm lão mất đi một sợi lông vì thế một kiếm này dùng đến mười phần công lực.

Thúc Địa kiếm pháp , cái tên không phải vô duyên mà có. Kiếm pháp dựa vào khinh công Phong thần cước , lại thêm vào bộ pháp theo hình bát quái , tiến một bước bằng đich nhân tiến ba bước , y như là phép rút đất ngắn lại vậy. Kiếm pháp này dù có tiến sau vẫn luôn đến trước , chiếm thế chủ động, đẩy địch nhân vào thế thủ.

Hận Thiên chân bước theo Tiên Thiên đồ - là hình Bát quái do Phục Hy tạo ra , kiếm trong tay sử chiêu Thiên Địa Chi Đạo , thế công như vũ bão.Chiêu đầu tiên Thiên Địa Chi Đạo này trước tiên đâm vào huyệt Mi tâm rồi chuyển xuống Thạch môn nơi lỗ rún , hết thượng lại hạ , uy lực vô cùng. Thực ra hắn không mơ tưởng chạm vào chéo áo của sư phụ mà chỉ mong đẩy lùi lão nhân chiếm chút tiên cơ.

Nhưng lão nhân không lùi lại mà bước sang ngang, sợi tóc trên tay được nội lực truyền vào trở nên cứng như thép, từ từ đâm tới. Hắn há hốc mồm nhìn sợi tóc còn lợi hại hơn kiếm sắc, nếu hắn tiếp tục đâm tới ắt hẳn là tự đưa cổ tay vào sợi tóc giùm lão nhân .Cái bước ngang có vẻ thuận chân của lão nhân tự nhiên đã phá sạch chiến lược trong đầu hắn.

“Xem ra sư phụ đã đạt tới vô kiếm thắng hữu kiếm rồi chỉ là mình ngu ngốc không biết thôi”. Nhưng không vì thế mà hắn chịu thua , chân liền thay đổi phương vị biến sang đạp Hậu thiên đồ , kiếm trên tay biến chiêu nhanh như chớp. Hậu Thiên đồ tương truyền là do Văn Vương sáng lập nên , nhằm thay đổi những cái bất hợp lí trong Tiên thiên đồ.

Kiếm trong tay Hận Thiên càng lúc càng lợi hại biến chiêu liên tục , hết Trinh Quan Giả Dã , Nhật Nguyệt Chi Đạo lại đổi sang bộ pháp hình Tiên Thiên đồ xuất chiêu Thiên Hạ Chi Động , Trinh Quan Nhất Giả Dã, Thúc Địa kiếm pháp biến hóa đến cùng cực. Nhưng thủy chung vẫn không bức lão nhân lùi một bước , ngược lại còn bị uy hiếp đến luống cuống chân tay.

Cuối cùng Hận Thiên cắn răng xuất ra một chiêu Thượng Hạ Vô Thường hóa ra hàng chục kiếm ảnh giả giả thật thật đan vào nhau. Chiêu này rất hao tổn công lực nhưng là chiêu biến hóa nhất trong Thúc Địa kiếm pháp vừa sử ra đã thấy có oai lực rất lớn. Nhưng sợi tóc trong tay lão nhân không hề lúng túng một chút nào , nhè vào kiếm hắn chém tới , nội lực hùng hậu tràn sang như thác đổ , đẩy hắn thối lui năm bước mới hóa giải hết kình lực.

Sợi tóc lúc này tiếp tục chênh chếch đâm tới vai hắn. Nhưng Hận Thiên ngẩn người . Cái đâm này xem ra rất tự nhiên hoàn toàn chẳng phải chiêu thức gì , mà không phải chiêu thức thì làm sao có thể hóa giải. Nói thì dài nhưng thực ra trong chớp mắt toàn bộ chiêu thức của Thúc Địa kiếm pháp lướt qua trong đầu Hận Thiên , nhưng vẫn không thấy một chiêu thức nào có khả năng đỡ được chứ đừng nói là phá giải. Trong lúc nguy cấp , hắn đột nhiên vứt kiếm đi , hai tay chống xuống đất , chân phải đá ngược lên vào hạ bộ của lão nhân .

Đây là một chiêu thức trong Phong thần cước – Âm phong thoái , vừa hiểm độc , vừa bất ngờ , kình lực lại mạnh. Quả nhiên lão nhân buộc phải đưa tay ra vỗ một chưởng , hóa giải cước kình của Hận Thiên , lùi lại hai bước. Hận Thiên thì thê thảm hơn, bị chưởng lực đè , mặt cắm xuống đất, chân chổng lên trời , tư thế cực kì khó coi. Hắn ngượng ngịu bò dậy , mặt mũi dính đầy đất cát , trong lem nhem không thể tả được.

Lão nhân chăm chú nhìn hắn rồi cười to vang khắp sơn động một cách thống khoái : “Ha ha ha…”
Hận Thiên nghĩ lão nhân cười mình sắc mặt càng khó coi hơn :”Là đồ nhi lười nhac lại bất tài để sư phụ chê cười”
Lão nhân nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ :

“Hảo đồ nhi , không phải cười chế giễu ngươi đâu. Chỉ là ta đã tìm thấy kẻ thừa kế võ học của mình nên mới thống khoái như vậy.”
Hận Thiên lúc này ngơ ngác đến cực độ . Trong động chỉ có hai người , kẻ kế thừa lão không phải hắn thì còn ai vào đây nữa. “Nhưng con…”
Lão nhân lúc này đã vui vẻ vứt sợi tóc đi , ngồi xuống trên tấm bồ đoàn.
“Lại đây. Ta luyện võ trước ngươi cả trăm năm. Ngươi mất mặt một chút đâu có gì phải xấu hổ chứ.”

Hận Thiên lúc này mới tỉnh ra , hắn cung kính quỳ xuống bên lão nhân , thanh Quang Minh để sang một bên . “Con chưa hiểu con lấy tư cách gì mà kế thừa người chứ?”
Lão nhân ung dung vuốt râu nói: “Hồi nãy ta có bảo đại sư huynh ngươi thua thứ nhất vì đối thủ quá mạnh , còn nguyên nhân thứ hai vì hắn thua ở chữ ngộ. ”
“Chữ ‘ngộ’ ư?”
“Phải, võ học đỉnh cao phải ngộ mới tiến lên được. Con người luyện võ nào cũng bao gồm thần – khí – thân .Khi trở thành cao thủ tức là thân và khí đã có thành tựu nhất định. Nếu tiếp tục tu luyện hai thứ này võ công sẽ tiến rất chậm. Muốn vượt lên nữa phải tu ‘thần’ , cái thần phải ngộ ra chân lí mới thì mới có động lực để đọt phá. Ngươi biết vì sao mỗi vị sư huynh chỉ được truyền một môn võ trong Ngũ võ không?”

Lão nhân ngừng lại rồi lại tự trả lời : “Bởi vì chúng quá thông minh nhưng lại quá tham lam. Chúng cứ nghĩ rằng học nhiều võ công lợi hại sẽ mau thành cao thủ , tu luyện sẽ vô cùng nhanh chóng. Chính thứ dục vọng đó của chúng đẩy chúng vào cái vòng luẩn quẩn của cảnh giới thông thương nhất. Bởi vậy ta chỉ truyền cho mỗi đúa một môn, hi vọng chúng hiểu ý ta. Thế nhưng chúng lại ngu ngốc bỏ bê tu tập ba môn trấn phái , suốt ngày sáng tạo ra chiêu mới đi đe thiên hạ. Hừ thật là một lũ ngu . Mấy cái chiêu thức sáng tạo của chúng toàn là rắm thúi , là vẽ rắn thêm chân. Phì! ”

“Rốt cuộc chúng mãi chỉ là đệ nhất cao thủ ở cảnh giới thấp nhất thôi, hoặc nếu may mắn thì cũng chỉ đến được cảnh giới thứ hai, suốt đời không bao giờ đánh bại được những kẻ như Kiếm Thánh. Ngũ Võ tuy biến hóa đến cùng cực nhưng khi gặp phải một kẻ có chữ ngộ cao hơn , chỉ một chiêu cũng đủ phá sạch ngàn chiêu vạn chiêu biến hóa ra đó. Hừ nếu không có Huyền băng quyết thâm hậu thì chúng đã bị người ta mổ thịt lâu rồi diễu võ giương oai với ai chứ. Thiên nhi con phải hiểu rõ một điều rằng càng lên cao võ công càng tinh thuần càng mạnh mẽ.”

“Con hiểu rồi , sau này nhất định sẽ tu luyện ba môn trấn phái đến nơi đến chốn”
“Hà hà , ta tu luyện hơn trăm năm đúc rút ra rằng võ học trên đời tất cả chỉ có mấy cảnh giới thôi. Cảnh giới thứ nhất lấy võ công biến hóa để thắng đơn giản. Ở tầng này thì càng biến hóa càng lợi hại , càng biết nhiều võ công càng khó bị đánh bại. Mấy tên đệ tử của ta ở tầng này chắc là tuyệt đỉnh cao thủ , khó có ai có thể đánh ngang chứ chưa nói là thắng.

Cảnh giới thứ hai là lấy cái đơn giản thắng cái phức tạp. Nói thì có vẻ dễ dàng nhưng để đạt đến tầng này , hỏa hầu phải cao , chiêu thức phải vô cùng nhuần nhuyến , lấy nhanh mạnh chuẩn xác làm chủ. Ở cảnh giới này bọn đệ tử của ta miễn cưỡng có thể chạm tới nhờ vào nội lực thâm hậu.
Ở cảnh giói này dung ba môn trấn phái là thích hợp nhất. Chúng vừa nhanh , uy lực mạnh , lại ít biến hóa, có thể phát huy tối đa sức mạnh và hỏa hầu.

Cuối cùng của cảnh giới này là cái bất biến ứng cái vạn biến , chỉ một chiêu phá vạn chiêu, bất kể đối phương biến hóa thế nào đi chăng nữa. Muốn đạt cảnh giới này thì người luyện võ thần – khí – thân phải hợp làm một . Chiêu thức đánh ra phải không thừa không thiếu , đạt đến độ hoàn mĩ , địch nhân biết trước nhung không thể tránh đỡ , từ đó luôn đạt được mục tiêu cuối cùng là sát tử địch nhân.

Từ cảnh giới này lên cảnh giới cao hơn là một bước đường cực kì khó khăn , trăm vạn người thậm chí không có nổi một. Không những ngộ mà còn phải nắm bắt được nữa. Đó là vô chiêu thắng hữu chiêu. Khi đó không cần chiêu thức nữa , thuận tay đánh ra là trúng vào yếu điểm của địch nhân . Muốn đạt đến cảnh giới này phải luôn biết trước đich nhân tiếp theo sẽ làm gì.

Cái này vi sư chẳng có cách gì chỉ cho con được nhưng những người đạt đến tâng này đều là những người trải qua vô số cuộc đấu hung hiểm hoặc giả là người có ngộ tính siêu việt nghìn năm có một. Từ cảnh giới này chỉ cần tu ngộ nâng cao nội lực , thảo mộc trúc thạch đều có thể làm vũ khí là đạt đến tầng vô kiếm thắng hữu kiếm. Cảnh giới này ta đã đạt đến từ hai mươi năm nay.”

“Sư phụ con thấy với nội lực của đại sư huynh thảo mộc trúc thạch đều có thể biến thành vũ khí”
“Phì! Làm vũ khí để lại đánh ra mấy chiêu đao pháp biến hóa rắm thúi của hắn ư? Thế thì chỉ cần kẻ đạt được cảnh giới thứ hai cũng tùy ý mổ xẻ hắn rồi. Cái quan trọng nhất ở đây vẫn là chữ ngộ. Ta đã nói nếu không nhờ nội công Hàn băng quyết thâm hậu thì chúng đã không thể đứng chân trên giang hồ rồi. “

Lão chợt thở dài :“Trong năm đứa đồ đệ ta hi vọng nhất là Dương Quân có thể đột phá cảnh giới thứ hai lên lấy cảnh giới thứ ba bởi thương pháp của nó rất tinh thuần, ngộ tính rất cao. Đáng tiếc nó còn cả một gia đình lớn , đành phải dẫn thân vào con đường sinh ý . Võ học không thể chuyên tâm được ”.
Hận Thiên im lặng suy ngẫm không ngờ trên đời này võ học đã có qua nhiều thứ mà hắn chưa biết như vậy.

“Thiên nhi ,lúc nãy con dám vứt kiếm đi dùng cước đỡ chiêu của ta , trong lòng ta hi vọng bao năm tưởng chừng đã chết bỗng sống lại. Con đã biết khôn bỏ cái biến hóa lấy cái tinh thuần , chấp nhận lấy cứng chọi cứng , lấy mạnh chống mạnh . Đấy là cái ngộ của con. Giả tưởng ta là con cũng không có cách nào tốt hơn.”
Lần đầu tiên trong đời hắn được sư phụ khen, ngoài mặt thì cứ giả lặng thinh nhưng trong lòng hăn sung sướng vô cùng chỉ muốn hét lên thật to cho cả thiên hạ đều biết.

“Tính cách của con càng lớn càng thích hợp làm một võ giả , mê võ nhưng không háo võ , kiên định nhưng biết tùy cơ ứng biến , ngộ tính cao nhưng không coi thường chiêu thức đơn giản , thắng không kiêu bại không nản , sau này con có thẻ vượt qua cả ta”
“Sư phụ võ công của người như vậy chỉ cần bằng được nửa người thôi là con mãn nguyện lắm rồi”.
Viết tiếp cho thằng tàu dịch chuyện của Việt Nam