Chương 2:
Hôm đó là sinh nhật bảy tuổi của nó, Bạch di tặng nó một bộ quần áo mới tuyệt đẹp. Lão nhân cũng vui vẻ tặng cho nó một thanh đoản kiếm nạm ngọc rất sắc bén làm Bạch di hoảng sợ vội thu nó lại. Cả ba người ăn một bữa cơm gia đình đầm ấm. Đột nhiên ông lão xoay sang ngắm nghía nó. Thần quang trong mắt lóe lên. Bốp. Thằng bé chưa kịp hiểu điều gì thì bị ông lão tát cho một cái.

Cái tát này không mang theo một tí nội lực nào nhưng cũng đủ làm cho thằng bé lăn quay ra, nhổ trong miệng ra một cục cơm dính máu đỏ tươi.”Súc sinh” . Nhã Nhã chưa hiểu chuyện gì diễn ra thì lão nhân đã gằn giọng:”Ai cho ngươi lén luyện Huyền Băng Quyết hả?” Nhã Nhã hoảng sợ cực độ ngơ ngác hết nhìn lão nhân rồi nhìn đứa trẻ, nàng cắn môi vội quỳ xuống bêm cạnh thằng bé :
“Môn chủ là Nhã Nhã sai, là con dạy cho nó. Môn chủ có trách phạt thì trách phạt con xin Người tha cho nó được không?”

Lão nhân lắc đầu:
“Nhã nhi con yếu mềm quá rồi . Ta biết con không được ta cho phép thì sẽ không dạy cho nó những thứ như thế. Nó luyện sai đường rồi, chẳng bao lâu nếu tiếp tục sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.”

Nhã Nhã rớt nước mắt, thân người run lên, nàng sợ lão sẽ trừng phạt nặng đứa trẻ mà nàng vô cùng yêu thương:” Môn chủ là do Nhã Nhã kém cỏi dạy một đường để nó hiểu một nẻo . ”

Thằng bé trong vòng tay a di thấy nàng khóc lóc run run mà nhận hết tội giùm mình thì lập tức nghĩ đến cảnh Bạch di vì mình mà chịu phạt nên rất lo sợ cho Nhã Nhã , máu nóng trong người nổi lên , vội bò lên cúi lạy : “Môn chủ là do tiểu hài nhi ngu ngốc, thấy được bí kíp Bạch di giấu trong tủ nên luyện theo . Tất cả là do tiểu hài nhi gây ra hoàn toàn không liên quan đến Bạch di. Có trừng phạt xin hãy trừng phạt mỗi tiểu hài nhi thôi.”

Lão nhân nhìn đứa trẻ nói một cách kiên quyết thì không khỏi động lòng, lạnh giọng hỏi:”Hừ ngươi chắc là chỉ mình ngươi làm thôi chứ?”
Nhã Nhã vẫn khóc .Nàng cảm động trước tấm lòng của đứa trẻ, dẫu nghịch ngợm nhưng quả thật rất thương yêu mình . Nàng ngửng lên nhìn lão nhân. Ánh mắt lão thoáng qua một tia kì quái. Bao năm ở với lão nàng biết lão tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong cực kì thương mình, dù có làm sai cái gì cũng không bao giờ trách phạt. Nhưng giờ đây nhìn mặt lão nàng không đoán ra được lão định làm gì đứa trẻ. Lúc này đứa trẻ đáp lời giọng càng chắc gọn: Vâng !!”
“Ngửng mặt lên nhìn ta!”

Đứa bé ngẩng mặt lên , ánh mắt lão nhân quả là sắc lạnh không chịu nổi , nước mắt nó trào ra , nhưng vẫn cố nhìn thẳng.
“Hảo cốt cách. Tuy ngỗ ngược một chút nhưng khá là có nghĩa khí! Tiểu hài tử ngươi luyện Huyền Băng Quyết được bao lâu rồi?”
“Thưa hài nhi luyện được hai tuần rồi”

"Ngươi cũng thông minh đấy. Hai tuần ngắn ngủi chân khí đã đạt được thế này rồi. Nếu chịu khó luyện tất có thể đạt đến trình độ hiện nay của đám đồ đệ ta.” Lúc này cả Nhã Nhã và đứa bé ngơ ngác .Tiểu hài tử chưa biết lão sẽ làm gi mình? Còn Nhã Nhã kinh ngạc vì nàng thấy lão muốn thu đứa bé làm đồ đệ. Nàng đã từng thấy lão nhân bảo chỉ nhận năm đệ tử mỗi tên quang dương phát đại một môn trong ngũ võ: “Môn chủ chịu nhận nó làm đồ đệ thật sao? ”
Lão nhân vuốt râu đáp:”Nếu để con dạy dỗ nó chỉ sợ tên ngỗ ngược này gây họa mất. Thôi ta cũng bỏ chut thời gian quản thúc nó vậy!”
Nhã Nhã nhìn sang tiểu hài tử:”Còn không mau dập đầu tạ ơn sư phụ.”

Tiểu hài tử vội dập đầu tạ ơn.Lão nhân vẫn lạnh lùng : ”Ta chưa nói sẽ nhận ngươi làm đồ đệ ,chỉ là quản thúc và dạy dỗ để ngươi khỏi làm càn thôi.Nếu sau này ngươi chịu được khổ cực và ngoan ngoãn ta sẽ thu nhận ngươi. Trước tiên phải hủy cái công phu bậy bạ của ngươi đi đã”.
Lão bước lên vỗ một chưởng vào ngục thằng bé. Nó ộc ra cả ngụm máu tươi nhưng vẫn ngồi thẳng người hai tay ôm lấy ngực.

“Từ nay ngươi phải cố gắng luyện tập cho tốt. Sẽ không thiếu võ công để cho ngươi luyện đâu, chỉ sợ ngươi không có đủ quyết tâm thôi.Từ nay ngươi phải có một cái tên. Ta đặt cho ngươi là Hận Thiên. Nếu muốn biết lí do thì bảo Bạch di của ngươi sẽ rõ. Từ mai sáng nào cũng dậy sớm cho ta. Ngươi sẽ thấy luyện võ công đỉnh cao gian khổ thế nào.Hừ!”

Nói rồi lão khoát tay bỏ ra ngoài.Chỉ còn hai người , Bạch di vội vàng tìm thuốc bôi cho nó. Tối hôm đó nó mới biết rõ thân phận mồ côi và cái chết của cha mẹ mình. Thậm chí ngày sinh nhật là ngày mà Bạch di lấy theo ngày Lưu tinh rơi xuống . Nó và bạch di ôm nhau khóc chán rồi nó lăn ra ngủ. Tờ mờ sáng , còn đang ngon giấc nó nghe tiếng lão nhân bên tai: Dậy mau không được lười biếng!”

Hoảng sợ, nó bật dậy ngã lăn xuống đất đánh uỵch một cái. Tiếng đọng làm Nhã Nhã tỉnh lại hỏi nó:”Sao con dậy sớm vậy?” Hận Thiên xoa xoa cái mông vừa bị hành hạ đáp: “Con phai đi luyện võ đây”rồi chạy ra ngoài sân vẫn không thấy lão nhân đâu.”Kì quai sao lão vừa nói bên tai mình mà giờ lại không thấy lão đâu nhỉ ”.Đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiêng nói:”Sang phía đông, nhẹ chân thôi đừng làm Bạch di của ngươi thức giấc. “Thì ra lão dùng truyền âm nhập mật để nói với Hận Thiên .

Đến nơi Hận Thiên thấy lão đang đứng trên ngọn cây ngắm nhìn mặt trời mọc, ngọn cây chỉ to hơn chiếc đũa một tí lại bị gió đung đưa liên tục vậy mà lão đứng cứ y như trên đất bằng vậy làm Hận Thiên không khỏi khâm phục. Từ ngày hôm nay trở đi buổi sáng ngươi phải chạy hai vòng đến chân núi cho ta. Mỗi tuần ta sẽ tăng thêm vài vòng. Mau lên! “ Hai vòng xuống chân núi đến tiều phu còn mệt nữa là Hận Thiên chỉ là một đứa trẻ . Nhưng nó vẫn cắn răng chạy nửa vòng , một vòng , một vòng rưỡi ,….khi hoàn thành thì mặt trời đã lên cao rồi .

Vừa mệt vùa đói nó định lăn ra giữa sân thì tiếng lão nhân lại vang lên:”Không được nằm ,đứng lên! Hôm nay ngươi về muộn cơm sáng ta đổ hết rồi Tọa thiền đến trưa cho ta. Ngồi!”. Hận Thiên dở mếu dở cười đành ngồi xuống . Nó cảm thấy luyện võ với lão nhân gian khổ gấp trăm lần luyện với Bạch di. Nhưng lúc này nó đã cưỡi lên lưng cọp rồi muốn xuống cũng không được. Tiếng lão nhân lại truyền đến bên tai:”Ngươi đã thuộc Huyền Băng tâm pháp chưa?”
“Dạ rồi nhưng còn mấy chũ hài nhi chưa biết rõ.”

“Hừ thế mà cũng dám luyện bừa bãi kể như ngươi cũng to gan thật đấy. nhớ kĩ đây võ học đỉnh cao phải luyện bằng cái đầu bằng ngộ tính không phải cứ cắm cúi luyện vài chục năm là đương nhiên thành cao thủ. Những thứ không biết hoặc chưa rõ không được luyện bừa sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay tức khắc. Rõ chưa? Còn nữa từ nay ngươi ngày luyện võ đêm về phải theo Bạch di của ngươi đọc sách. Võ học của ta phần nhiều lấy dựa vào Kinh Dịch. Ngươi nhớ lấy mà tham khảo”

Đoạn vừa đọc vừa giảng giải Huyền Băng tâm pháp cho Hận thiên nghe và luyện theo. Trí nhớ của Hận Thiên quả là rất phi thường , lão nhân chỉ nói một lần là nhớ ngay. Bắt đầu tu luyện cảm giác sảng khoái trong người làm hắn quên hẳn cơn đói…Cứ thế ngày thang trôi đi , dựa vào tư chất hơn người lại có tuyệt đại cao thủ chỉ bảo đường đi nước bước , võ công của Hận Thiên ngày tiến ngàn dặm. Ba năm sau đã luyện thành Huyền băng Quyết, từ đó với nền tảng nội công tiến còn nhanh hơn trước.Năm mười ba tuổi luyện thành tam đại võ công trấn phái , năm năm sau tiếp tục luyện xong Ngũ võ .
******

Đã mười tám năm kể từ ngày Hận Thiên lên núi Phiêu Diểu , thời gian trôi nhanh như gió thoảng , tảng đá lão nhân ngồi đã bị hắn trong lúc luyện tập một cước đá vỡ khiến lão nhân phải chuyển vào trong sơn động ở hậu sơn. Tóc Bạch Nhã Nhã đã có sợi bạc , nếp nhăn cũng nhiều lên. Lão nhân năm nay đã một trăm hai mươi tuổi, nhưng lão chẳng hề cho bọn đệ tử lên núi mừng thọ.

Từ mấy tháng nay, bạch phát lão nhân không cho Hận Thiên đến gần chỗ lão nữa, lão vừa ngộ ra một tầng võ học mới nên tự suy ngẫm để cho Hận Thiên tự lập. Song long thác , hai dòng nước trắng xóa đổ xuống từ hai bên vách núi ầm ầm như hai con bạch long há cái miệng khổng lồ lao từ trên không xuống. Chỗ hai dòng nước giao nhau là một cái xoáy khổng lồ hút hết mọi thứ vào miệng nó kể cả những hòn đá to gần bằng con bò hay những cây gỗ một vòng tay ôm. Đáng sợ hơn nữa chúng bị dìm xuống đáy nước cả trăm trượng mới nổi lên ở phía hạ lưu con suối.

Thế mà từ trong vùng nước xoáy bụi nước mù mịt ấy , một cái đầu của nhô lên . Đó là một nười thanh niên lúc này chân tay đang đập mạnh để chống lại sức mạnh của nước. Người thanh niên mỉm cười khi thấy một người phụ nhân mặc áo trắng trên bờ vẫy vẫy. Đoạn vỗ ra một chưởng cực mạnh làm nước bắn tung tóe. Dư lực của chưởng kình đẩy hắn li khai dòng nước hung dữ từ từ bơi vào bờ. Lên bờ ngườ phụ nhân lấy trong giỏ tre ra một chiếc khăn âu yếm lau đầucho hắn:” Con không còn nơi nào khác luyện võ công hay sao mà lại chạy ra cái thác nguy hiểm này?”

Hắn lắc đầu cười: “Bạch di không nghe sư phụ nói hay sao? Càng khó khăn nguy hiểm thì công lực càng mau tiến bộ . Hì , Bạch di mang gì cho con ăn không đấy? ‘ Tiểu tử này chính là Hận Thiên, lúc này đã là một chàng thanh niên , tiếc là thân hình không cao to như su phụ mà có dáng dấp của một thư sinh , chỉ có bước đi là uyển chuyển như một con báo. Khuôn mặt hắn trắng trẻo không điển trai lắm nhưng rất dễ nhìn. Bạch Nhã Nhã vội mở giỏ cho hắn lấy đồ ăn cho hắn:
“Đói rồi phải không ? Ai bảo con sáng nay luyện khinh công rồi không về ăn cơm.”

"Con về hơi muộn sợ sư phụ phạt thì chết!” Hắn vừa nói vừa chụp lấy nửa con gà quay, tay kia bốc cái màn thầu trắng cho vào miệng.
“Con lại lang thang ở chỗ mấy con báo phải không? Cái tật ham chơi sửa mãi không được.”
Hận Thiên chống chế: “Nhưng mà trên núi này con không có bạn , chỉ có mấy con báo chịu chơi với con thôi”.Hắn vừa ăn vừa nói làm vụn bánh cùng mỡ gà dính hết trên mép.

Từ nhỏ hắn đã được bú sữa báo , nên Hận Thiên đến chúng xem hắn như người quen. Chỉ có điều mười tám năm sau Hận Thiên sắp trưởng thành thì những con báo con đã “già”.
Nhã Nhã cười, lấy khăn tay lau miệng cho hắn: “Thiên nhi sao con ăn uống như phàm phu tục tử mãi thế? Lớn rồi lại đọc bao nhiêu sách mà chẳng thay đổi tí gì cả.”

“Có bạch di lau cho con mà, hi hi”.
Nhã Nhã lắc đầu : Bạch di đâu có sống suốt đời để lau cho con mãi được !”
“Con sóc Bạch di thật tốt để Bạch di sống mãi với con”
“Con là nam nhi đại trượng phu. Phải lấy công danh , sống hiên ngang giữa đời. Với lại trên đời có ai chống lại được số mệnh thời gian chứ.”

“Chẳng phải sư phụ con đã ngoài một trăm hai mươi tuổi mà vẫn sống ung dung đó sao?”
Nhã Nhã buồn bã đáp:” Đấy là sư phụ con dung nội lực áp chế đó thôi. Một khi cac bộ phận trong nội thể tiêu biến dù là người có võ công nội lực cao cường như thế nào cũng sé chết. Gần đây ta thấy sư phụ con hơi bất thường. Lần bế quan này chắc là tại người biết số mình đã tận nên chú tâm để đột phá trước khi chết”

Hận Thiên ngẩn người ra , quả là gần đây khí của sư phụ yếu đi nhiều chỉ là hắn nghĩ do mình mạnh lên nên không để ý . Miếng bánh trong miệng trở nên đắng nghét. Tuy sư phụ đối với hắn rất lạnh lùng và khắc nghiệt nhưng giữa họ là tình thầy trò trong bao năm cực kì sâu đậm.
Sáng hôm sau hắn vừa hoàn thành năm trăm vòng “nghĩa vụ” quanh núi trở về – bài tập này để luyện khinh công và sức bền nên hắn không bỏ bê ngày nào , thì trong nhà đang có khách. Đó là một thanh niên cao lớn, tầm ba mươi tuổi , mạc một bộ quần áo màu xanh thiên thanh , lưng đeo một thanh đao nặng trông rất uy vũ. Hận Thiên còn cách ngôi nhà tranh ba chục trượng thì người kia cảm nhận thấy hắn nên hắn biết ngay đó là một cao thủ. Người kia đứng trên sàn quay ra hỏi hắn :

“Không biết vị tiểu huynh đệ đến đây có việc gì?”
Hận Thiên đáp: “Đây là nhà ta , chẳng lẽ nhà mình mà ta cũng không được vào hay sao”
Người kia kinh dị hỏi lại“ Không biết vị huynh đài với Bạch di xưng hô thế nào?”
“Chẳng phải như ngươi vừa gọi đó sao? Ta cũng gọi là bạch di. Bạch di nuôi ta từ bé đến giờ.”
Nói rồi ngang nhiên đi vào nhà xuống bếp lục màn thầu ăn , no nê gói hơn chục cái đem xuống thác nước tiếp tục luyện võ , mặc kệ kẻ kia tần ngần đứng nhìn theo.

Hận Thiên say mê luyện võ đến tối mịt mới trở về nhà kiếm cơm. Về đến nhà hắn xuống bếp thấy nguội lạnh, trong nhà cũng chẳng có thứ gì có thể ăn được. Hắn thấy lạ . Từ bé đến giờ Bạch di chưa bao giờ để cho hắn đói. Hắn chợt nhĩ đến người thanh niên kì lạ hồi trưa , chẳng lẽ Bạch di xảy ra chuyên gì?
Hắn chụp vội thanh kiếm treo trên tường , phi thân ra sơn động ở hậu sơn
:D