Đêm qua không ngủ được, suy nghĩ về những việc mình đang nghĩ và đang làm, thấy mình quá ngốc nghếch, tại sao cứ phải dành tình cảm cho một người đã không còn là như xưa nhỉ?

2 con người giằng xé ....một nói: Hãy cứ tiếp tục đi, hãy vẫn giành tình cảm cho người ta đi, hãy cứ quan tâm người ta đi - dù cho người ta thế nào cũng được, vì "yêu là phải biết chấp nhận..."...(ặc..ặc...cái chân lý đó ở đâu ra ấy nhỉ? ). Một khác lại nói: Thôi đi, điên vừa vừa với chứ...hãy nghĩ lại mà xem, bây giờ anh ta như thế nào với mi? vị trí của mi như thế nào đối với anh ta?...cách sống của anh ta buông thả....thậm chí những lời nói sặc mùi giang hồ(Chuyện này ba mà biết thì mi chết chắc!)...tỉnh ngủ đi, đồ ngốc!

5h sáng...lại mọ mẫm vào Blog...bất ngờ đọc mấy dòng tin nhắn, vẫn cái giọng điệu đó....theo đường link dẫn sang...haha..1 entry mới toanh dành cho mình...a, không, 2 cơ, 1 viết về cuộc chơi với 1 đứa con gái mới, và 1 trả lời những lời kêu gọi thống thiết của mình (giờ là thống thiết chứ không phải là tha thiết nữa!)....từng câu một, rất rành rọt. Và mình hiểu: Mọi chuyện nên chấm dứt ở đây!

Giọt nước làm tràn ly, cái gì đã vỡ rồi thì dù có cố cũng không thể lành như xưa....

Quyết định delete tất cả: Địa chỉ, nick yahoo, những tấm hình, những bản nhạc...những trang kỷ niệm 2 đứa đã nói chuyện với nhau ngày ấy...và cả những tin nhắn trong Blog, ....Thế là hết. Hết thật sự!

Mình tin, hôm nay - những việc làm này của mình là không sai!

Bắt đầu 1 cuộc sống mới, thoát khỏi nỗi nhớ nhung,...chỉ 1 mình, khỏi bận lòng.

Haha...chợt nhớ tới mấy câu thơ của Xuân Quỳnh: "...Em trở về đúng nghĩa trái tim em....là máu thịt đời thường ai cũng có..." ........................

Qua mỗi niềm đau...thấy mình thêm cứng cáp.

ST