kết quả từ 1 tới 1 trên 1

Ðề tài: Nếm Mật

Threaded View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Dec 2009
    Đến từ
    Cần Thơ
    Tuổi
    34
    Bài gởi
    2
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Nếm Mật

    Tôi nhìn ra ngoài thật nhanh. Bóng chiều đang thong thả leo trèo trên những mái nhà sầm sập khu phố nhỏ. Tôi những muốn mở toang cửa, ra ban công. Thật ra, tôi đang cố né tránh một ánh nhìn, một sự cầu cứu mà cả hai đều biết rằng vô vọng.

    Tôi quay lại, khi Thi vẫn chưa kịp nhận ra có sự bất thường ở nơi tôi. Thi cần tôi. Tất nhiên, sự cần ấy không khác những người bạn thân cần ở nhau. Và trong lúc này, ít nhất với Thi là một lời an ủi. Nhưng sao lại khó đến thế? Tôi không thể nói được bất cứ thứ gì. Phải chăng vì nỗi đau của Thi đã thấm đẫm trái tim tôi?! Nên khi nhìn thấy nó, tôi cứ ngỡ đó là nỗi đau của chính bản thân mình.

    Thi gầy đi thấy hẳn. Mấy vạt tóc duỗi trên vai đang tranh nhau biến dạng vì sắp hết tác dụng của thuốc. Gương mặt thon nhỏ, phờ phệt. Cái mũi thẳng xinh mà bạn bè vẫn cho là điểm nhấn của Thi dường như cũng đang méo mó vì hờn dỗi. Trông Thi chẳng khác gì cành cây khô ven con suối đã cạn. Cứ mãi chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi…sự hồi sinh.

    Tôi thương Thi. Tình thương của một đứa em gái dành cho chị. Thi hơn tôi một tuổi. Điều đó chẳng nói lên được gì. Nhưng đáng nói ở đây là sự quan tâm không mong đáp lại của Thi dành cho tôi. Thi luôn quan tâm đến cuộc sống của tôi, sở thích của tôi, cả những hoài bão khá lộn xộn mà đôi khi tôi hay ruồng bỏ vì chán nản.

    Tôi thương Thi. Tình thương của một người chị gái. Thi hay khóc lắm. Thi không thuộc tuýp người sống nội tâm, khép kín. Những buồn vui trong cuộc sống thường được Thi chia sẻ. Mặc dù vậy, Thi cũng chẳng phải là một người lạc quan. Cứ nhìn vào nỗi đau đã dằn vặt Thi bấy lâu thì phải biết.

    oOo

    Thi nhếch môi cười hiền lành. Môi mấp máy bật ra từng tiếng chậm rãi:

    - Tao cắt Amidal hết sáu triệu.
    - Dữ vậy mậy?
    - Ừ. Chắc tại tao để lâu nên nguy hiểm.

    Giọng của Thi trở nên ngọng ngịu vì còn đau lắm. Cả nỗi đau bên trong
    lẫn nỗi đau thể xác đang vắt kiệt sức lực của Thi, mỗi lúc thêm vô tình. Thi nhìn tôi như chờ đợi, rồi tiếp:

    - Tuần sau tao đến bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm máu.
    - Gì nữa?
    - Bệnh tùm lum hà. Cũng chưa đoán được bệnh gì nhưng tao thấy đuối lắm!
    - Nhìn mầy tao nghi “bộ đồ lòng” tiêu hết rồi.
    - Con quỷ. Haha…

    Thi cười thế đấy nhưng tôi biết Thi đã thấm mệt từ lâu. Tôi ngã người nằm dài, ngước nhìn mây chiều trôi nhanh từng mảng. Thi cũng nhẹ nhàng nằm sát bên tôi, đầu quay ngược lại. Nhờ vậy, tôi có thể quan sát tỉ mỉ từng sắc thái trên gương mặt người đối diện. Thi khóc. Lần nào cũng vậy, Thi chỉ khóc vì một lý do. Thi mặc cho nước mắt xối ướt cả đầu tóc, tiếng nấc khẽ khàng, cố lắng nghe giọng nói rỗn rãng của người yêu đang “tám” điện thoại với nhỏ bạn cùng phòng với tôi – nhỏ Kiều. Giống như người Thi yêu, Kiều cũng là bạn thân trong nhóm. Nảy giờ nó mải loay hoay chuẩn bị cho buổi học anh văn tối nay. Khi rảnh tay, nó cầm điện thoại gọi ngay cho người yêu của Thi, giả vờ hỏi thăm này nọ. Kiều bật loa ngoài để ba đứa cùng nghe rõ.

    “[…]
    - Vậy hả? À mà hổm rày có thường gọi điện cho Thi không? Chắc gì hong!
    - Không.
    - Trời, đừng nói với tao là từ lúc nghỉ hè tới giờ luôn nha!
    - Ừ. Cũng thường thôi. Haha…
    - Mầy tệ thật! Mà nè, đám giỗ ở nhà thằng La mầy có đi hong?
    - Đi chứ. Bữa đó tao với thằng bạn ở quê chạy xe máy lên. Từ Vĩnh Long,tao ghé thẳng Long An luôn.
    - Khi nào lên Sài Gòn chơi với tụi tao?
    - Thôi. Vào học tao lên luôn. Đầu tháng 9.”

    Nghe đến đó, tôi vội nhìn sang Thi. Thi đã nức nở hơn vì không kìm nổi nữa.
    Cuộc gọi kết thúc cũng là lúc đôi môi thi mặn chát vì nếm lệ. Thi run rẩy nhìn tôi, nghẹn ngào trách móc:

    - Nó không nhớ Sài Gòn mầy ơi!

    Tôi muốn ôm lấy Thi, muốn khóc cùng Thi. Nhưng lý trí không cho phép tôi làm theo cảm xúc. Tôi cần vững vàng hơn để Thi nhìn thấy mà tập cho bản thân trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa, tôi vốn không phải là người yếu đuối. Tôi hiểu cảm giác của Thi. Hai mươi mốt tuổi nhưng thi chỉ mới yêu có lần đầu. Thi yêu mãnh liệt, dường như là mù quáng. Từ lúc nghỉ hè, chỉ Thi là người gọi điện. Thế mà, lúc gặp lúc không. Lúc thì em gái nhấc máy nói rằng anh đã ngủ. Lúc thì cha trả lời đã ra ngoài hay đi thăm ngoại. Đến khi nhận được tin nhắn, Thi vui mừng ra mặt. Thi đâu ngờ tin nhắn chỉ là thông báo đã đánh mất chiếc nhẫn cặp của hai đứa. Thi đau lòng xiết bao!

    oOo

    Tôi đã từng trải qua mối tình đầu. Người ta vẫn thường nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, trong sáng và ngây ngô. Tôi không chắc nó đúng hoàn toàn nhưng tôi không phủ nhận. Với tôi, mối tình đầu như một giấc mơ sống động; vui có, buồn có. Và dù những yêu thương xưa có còn tồn tại hay không thì giấc mơ ấy vẫn mãi theo tôi trong từng giấc ngủ. Vậy còn Thi? Mối tình đầu đã mang lại cho Thi được những gì? Điều mà tôi thấy được chỉ vỏn vẹn trong hai từ: “đau khổ”. Chắc hẳn, Thi cũng đã ngửi thấy mùi hạnh phúc nhưng ai đó lại nhẫn tâm để Thi phải chịu đắng vì “nếm mật”. Chợt, tôi nghe lòng khắc khoải.

    oOo

    Khóe mắt Thi đã sâu hơn. Tôi ngỡ đó là một đại dương không bao giờ cạn nước. Có đến mấy dòng chảy trên đôi má của Thi. Nó tuôn trào không ngớt như những ngày sa mưa giông lạnh lẽo. Tôi nhớ một ngày mưa. Ngày mưa có anh hay ngày mưa kỉ niệm. Anh ôm tôi vào lòng, môi anh mơn nhẹ trên bờ má ướt. Tôi thấy mình bay bổng, rồi chợt có cái gì đó níu mạnh tôi trở về với câu chuyện của Thi. Thi kể có lần đi học về hai đứa bị mắc mưa, vội vã tìm nơi trú. Người Thi đã gần ướt và lạnh run. Ngồi cạnh nhau, Thi khẽ chạm vào tay người ấy. Thoáng giật mình khi người ấy rút tay lại và biện hộ cho hành động quái lạ kia trước sự ngỡ ngàng của Thi rằng: “Tay anh dơ mà”.

    oOo

    Thi không còn khóc nữa. Thi đang nói với tôi một vài điều gì đó. Tôi không hề chú tâm nhưng tôi có thể đoán được Thi sẽ nói những gì. Sẽ không ngoài những nỗi đau cũ kỹ nhưng không bao giờ mất đi. Nỗi đau mà với tôi, nó vô cùng ích kỹ vì chẳng chịu nhường chỗ cho bất kì một nỗi đau nào. Có thể nỗi đau mới sẽ ít đi hay nhiều hơn thế, nhưng ít ra, Thi sẽ thoải mái hơn.

    oOo

    Thi vẫn nói và tôi vẫn nhìn mây. Những đám mây bồng bềnh chở tôi đến phương trời xa xăm lắm! Ở đó có bầu trời trong veo, có nàng gió lượn lờ quanh góc rạ, có nắng hồng vờn trên phiến lá,…và ở đó có Thi, đang tung tăng vui với đồng quê, thiên nhiên chào ngày mới. Tôi vẫy gọi Thi, vui cùng Thi và nhắc nhở: “Thi mới cắt Amidal, còn đau lắm! Thi ơi, đừng nói nhé!”.

    (08/2009)
    .
    thay đổi nội dung bởi: khicon, 12-18-2009 lúc 06:44 AM

    Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh,
    Một vì sao trơ trọi cuối trời xa !
    Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh
    Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts