Anh trai

Nó ngồi đó, con mắt nó nhìn xa xăm về phía cuối con đường! con đường quen thuộc hằng ngày, nhưng sao hôm nay bỗng dưng đối với nó con đường lại trở nên quá đỗi xa lạ và dường như nó xa hơn hiu quạnh hơn!
Hôm nay có lẽ là ngày rất buồn đối với nó cũng như gia đình nó! Hồi chiều thấy mẹ nó ngồi một mình ở bậc tam cấp, nhìn xa xăm, mắt mẹ nó buồn và…. những giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào, chảy dài trên gò má của mẹ. Nó biết! nó hiểu tại sao mẹ buồn, tại sao mẹ khóc! Nó đến bên mẹ và ngồi khóc cùng với mẹ nó.

………….

Nó! Một thằng nhóc nghịch ngợm, quậy phá, ngay từ lúc sinh ra nó đã không thể ngồi yên được, hết phá chỗ này lại tới phá chỗ khác, nhiều lúc bố mẹ nó cũng phải chào thua nó. Ngược lại hoàn toàn, anh trai nó, không hiểu tại sao nó và anh trai nó lại khác tính nhau đến thế, anh trai nó hiền lắm, “hiền như cục bột”- đó là câu nói vui của mọi người khi nói về anh nó, người ta nói anh nó lúc nhỏ, ai cho ăn thì ăn, đói không biết khóc, đặt đâu là ngồi đó, không bao giờ phá phách hay nghịch ngợm gì cả, có lẽ cũng vì thế mà nó biết đi trước cả anh nó. Nhưng một điều rất thú vị là nó và anh trai nó, tuy khác tính cách như thế nhưng hai anh em rất thân với nhau, anh nó rất thương nó và nó cũng rất quý anh nó. Tại sao! nó cũng không biết và cho đến một ngày, khi nó không còn được ở gần bên anh nó nữa thì lúc đó nó mới trả lời được câu hỏi tại sao!

Lớn hơn một chút! Cái tính bộc đồng của nó đã bao phen gây họa cho nó, nó không biết nhường nhịn ai một tí nào cả, ai đụng nó một tí là nó nổi sùng lên liền và mỗi lần gây ra chuyện nó lại chạy đến bên anh nó. Có một lần, không hiểu tại sao nó lại đụng chạm đến một băng côn đồ ở trong trường, nó đã từng vài lần “giáp lá cà” với vài đứa trong băng, hung lắm, không chịu thua ai, nó quyết ăn thua đủ với từng thằng. Nó không nói với anh nó những lần như thế, có lẽ nó nghĩ rằng tự nó sẽ giải quyết được cái băng cồn đồ đó. Rùi cho đến ngày tổng kết cuối năm, nó nhận được tin của những đứa bạn trong lớp báo rằng, băng côn đồ đang chờ nó ở ngoài cổng trường. Liếc mắt nhìn ra cổng, nó thấy một băng khoảng hơn chục thằng đang ngồi ở quán cà phê bên cạnh cổng trường, một vài đứa trong đó nó đã biết mặt. Bỗng dưng nó thấy sợ, cái tính hung hăng, nóng nảy thường ngày của nó hôm nay nhường chỗ cho sự sợ sệt. Nó không hiểu tại sao và nó cũng không đủ lý trí để phân tích điều đó, cái phản xạ đầu tiên của nó khi cảm thấy sợ hãi là… chạy đến bên anh nó. Nó chạy đi tìm anh nó và ngồi gần anh nó cho đến hết buổi lễ tổng kết, anh nó hỏi, nó cũng không trả lời. Có lẽ anh nó đã hiểu ra những gì nó đang gặp phải nên cũng không hỏi nó thêm điều gì nữa, anh nó biết rõ thằng em mình tuy có bốc đồng, nóng nảy nhưng không bao giờ nó làm điều gì xấu cả. Buổi lễ kết thúc, tim nó bắt đầu đập nhanh hơn, nó nắm chặt lấy tay anh nó, hai anh em đi ra cổng. Mắt nó dáo dác hết nhìn quán cà phê rùi lại nhìn anh nó. Anh nó vẫn bình thản! Như đã thấy được nó, từ quán cà phê, đám côn đồ đứng dậy, băng qua đường và tiến đến gần chỗ nó. Nó sợ, sợ lắm nhưng….điều gì đã xảy ra trong nó lúc này, nó sợ nhưng không phải nó sợ cho nó, nó sợ cho anh nó, nó lo cho anh nó lúc này hơn bao giờ hết. Hàng loạt câu hỏi nảy sinh trong đầu nó: tại sao nó lại đụng chạm đến bọn côn đồ này? Tại sao nó lại đưa anh nó vào cuộc thế này? làm sao bây giờ?......và gần như không thể im lặng được nữa, nó nhìn anh nó và cố gắng thốt lên “ anh Hưng ơi….chạy đi!”. Anh nó chỉ kịp quay ngang qua nhìn nó thì…từ đằng sau, một cái chai thủy tinh đã giáng xuống , nhắm vào đầu nó. Nó buông tay anh nó và phản xạ giơ tay lên đỡ, nhưng không kịp nữa rồi, cái chai đã …..xoảng!.

Trời ơi!- nó thốt lên khi nhìn thấy những dòng máu đỏ chảy dài trên cánh tay của anh nó, anh nó đã đỡ giùm nó cái chai đó. Tim nó co thắt lại, dường như máu toàn thân đã dồn hết lên đầu nó, con mắt nó biến đổi sắc thái nhanh chóng, từ sợ sệt nó bỗng trở nên dữ tợn, nó như dồn hết căm thù nhìn thẳng vào kẻ đã gây ra những vết máu kia cho anh nó!lúc này nó như con thú dữ, sẵn sàng ăn thua đủ với kẻ nào đụng đến nó, bản tính bộc đồng, hung hăng của nó nổi lên. Nó hét lớn và nhảy vô quyết sống chết với kẻ thù của nó : “tại sao mày lại đánh anh tao? Thằng khốn nạn!”. Nhưng bỗng nhiên nó bị khựng lại bởi một bàn tay đã nắm lấy tay nó kéo lại, “Thịnh! Dừng lại!” anh nó nhìn thẳng vào nó và ra lệnh. Nó phút chốc cảm thấy ngạc nhiên nhưng rồi dường như nó đã hiểu được ý của anh nó, nó dừng lại!đứng cạnh anh nó, bàn tay vẫn nắm chặt…… Bọn côn đồ đã chạy đến đông đủ, tụi nó từ nãy giờ đã nhìn thấy mọi sự, có lẽ tụi nó cũng bị bất ngờ trước thái độ của anh nó, không một thằng nào dám tiến lên cả, cả đám như bị cái thái độ bình thản của anh nó kiềm chặt lại! tụi nó hình như sợ…. “ sao các bạn lại muốn đánh em tôi? Nó làm điều gì sai ư?.....Còn nếu nó không sai thì tại sao các bạn lại đánh nó?” anh nó hỏi tụi con đồ! Anh nó vẫn bình thản mặc cho vết thương trên tay vẫn đang chảy máu. Câu hỏi của anh nó bọn côn đồ không thể trả lời, bởi lẽ chúng cũng không biết tại sao”, cả đám chỉ biết đứng đó thủ thế trước anh nó, mặc dù anh nó không phải tay chợ búa to khỏe nhưng anh nó hơn người khác ở sự bình tĩnh, cái sự bình tĩnh của anh nó làm cho bọn côn đồ cảm thấy sợ……

Thời gian như ngừng trôi trong tích tắc, và rồi một cánh tay bất ngờ xuất hiện, cánh tay đã túm ngay cái cổ áo của tên đầu sỏ. Thầy giám thị! Bất ngờ phải đối diện với khắc tinh cả đám côn đồ bỏ chạy tán loạn, để mặc thằng đại ca của tụi nó, đang bị thầy giám thị “khống chế”. Sự xuất hiện của thầy giám thị làm cho nó bớt lo lắng, vì nó biết rằng thầy giám thị rất thích anh nó. Thầy giám thị yêu cầu anh nó và nó vô gặp thầy một lát. Thầy dẫn ba đứa vô phòng giám thị. Bước ra khỏi phòng, thầy ngoảnh nhìn anh nó, cái nhìn của thầy thật kỳ lạ, khác hẳn những cái nhìn thường ngày của thầy, hình như thầy muốn nói điều gì với anh nó…. thầy bước ra rồi khóa cửa lại…..không gian một lần nữa lại chìm trong im lặng!nó vẫn đang thắc mắc với những gì nó nhìn thấy ở thái độ của thầy giám thị thì một điều đặc biệt đập vào mắt nó, làm nó tập trung vào điều đặc biệt đó mà quên đi những câu hỏi đang lẩn quẩn trong đầu nó. “Gương mặt thằng đầu sỏ từ lúc nào lại trở nên đáng thương như thế! Hình như nó đang sợ! sợ bị đuổi học à!” Nó tự nghĩ thế. Thằng đầu sỏ vẫn cứ đứng trong góc tường, mắt nhìn xuống đất, lâu lâu lại ngẩng lên nhìn anh nó. Anh nó tiến đến cái bàn, gần chỗ thằng đầu sỏ đang đứng, kéo cái ghế ra và nói:
- “cậu ngồi xuống đây nào, chúng ta cùng nói chuyện”

Thằng đầu sỏ tỏ ra ngạc nhiên nhưng rồi cũng tiến đến gần anh nó
- “ Tay của anh…. có đau lắm không?....Cho em xin lỗi”
Anh nó nhìn xuống cánh tay của mình, các vệt máu chảy dài đã khô lại, để lộ ra các vết cắt của mảnh chai, anh nó lại nhìn thằng đầu sỏ, anh cười: “ Không sao đâu! Cám ơn cậu”.
Nó! từ nãy giờ cứ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nó nhìn anh nó, nhìn cánh tay của anh nó, nó bỗng dưng thương anh nó vô cùng. Càng thương anh nó bao nhiêu thì nó càng tức cái thằng đầu sỏ kia bấy nhiêu. Khi thấy thằng đó đến xin lỗi anh nó, một chút hờn giận mang suy nghĩ của một đứa trẻ mới lớn, nó chạy đến chỗ anh nó, nhìn thẳng vào người đang ngồi cùng anh nó và nói: “ Đó! Sao mày không đánh nữa đi! Đánh đi nè! Sợ rồi hả”
Anh nó liền trách nó: - “Thịnh! im lặng đi! Ngồi xuống nào và đừng nói gì thêm!”

“Dạ!” nó cúi mặt, hình như nó đã nhận thấy sự hèn mọn của chính mình khi nói ra mấy câu đó, nó nghe lời anh nó, kéo ghế và ngồi xuống.
- “Cậu tên gì? học lớp nào thế?” anh nó hỏi
- “Dạ em là Cường, em đang học lớp 8A13” thằng đó ngập ngừng trả lời
- “ Ừ, thế Cường và Thịnh có gì hiểu lầm sao? Kể anh nghe coi nào”
- “ Dạ..Dạ…em xin lỗi…tụi em sai rồi. Tại tụi thằng Đại bảo thấy Thịnh……”
- “ Thấy sao? Thấy nó hơi “láo” nên muốn cho nó một trận đúng không?”
- “Dạ…dạ…em xin lỗi”
- “ Ừ anh biết thằng em anh nó có tính bốc đồng, không chịu thua ai nhưng anh nghĩ nó không đủ bản lĩnh để mà đi gây chuyện với tụi em đâu. Thôi hai đứa bỏ qua cho nhau đi, có gì thì cứ nói thẳng với nhau, cớ chi lại đánh nhau để giải quyết vấn đề, là học sinh cùng trường phải biết giúp đỡ nhau chứ.”
- “Dạ!” phút chốc thằng đầu sỏ nhìn qua nó “Thịnh ơi cho mình xin lỗi”…….
……….

Hôm đó nó bị bố mẹ la cho một trận và nhưng nó không buồn, bởi nó biết ba mẹ la nó là không oan! Qua chuyện hồi sáng nó đã học được nhiều thứ từ anh nó và cái quan trọng là nó đã nhận ra được lỗi lầm của mình. Tối đó nó tâm sự với anh nó
“ anh Hưng! Sao hồi sáng trong tờ tường trình anh ghi là do hiểu lầm? anh chỉ cần “tố cáo” thằng Cường thôi là cả bọn nó sẽ bị thầy đưa ra hội đồng kỷ luật liền. Vài thằng sẽ bị đuổi học cho coi”
Anh nó cười : “ em còn khờ lắm Thịnh ơi! tố cáo! ừ thì được thôi nhưng em có nghĩ sau khi tụi thằng Cường bị đuổi học, tụi nó sẽ ra sao không? tụi nó sẽ bị ba mẹ la rầy, chán đời tụi nó còn làm những chuyện con ghê gớm hơn nữa đấy! Thịnh à! Em phải học tính biết nghĩ cho người khác chứ, đừng chỉ vì muốn thỏa mãn cái lòng ghen ghét của mình mà đẩy người ta xuống vực thảm, “kẻ dùng dao rồi cũng sẽ chết vì dao”, em lấy tình thương ra đối đãi với đời thì đời cũng sẽ lấy tình thương mà đối đãi với em, sống ở đời, trước khi nói cái gì làm cái gì thì em hãy nghĩ đến người khác trước rồi hãy nghĩ đến mình”
“ Dạ em hiểu”

Đó anh nó thế đó! Cái vốn từ ngữ kém cỏi của nó không đủ để nó nói về anh nó nhưng nó chỉ biết rằng đối với nó anh nó không chỉ là một người anh mà còn là một người bạn, một người thầy. Một người bạn luôn biết quan tâm chia sẻ niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời, một người thầy đã dạy nó rất nhiều lẽ sống ở đời.

À! Hồi nhỏ nó rất thích học võ, nhưng cái tính của nó khiến bố mẹ không cho đi học võ. Bố nó hay bảo nó rằng : “ mày cứ lo học văn hóa đi, khi nào thấy trưởng thành rồi thì cứ việc đi tập võ” , ý bố nó là bắt nó tu tâm dưỡng tính, khi nào bỏ được tính kiêu căng, hống hách, bốc đồng, nóng nảy thì lúc đó mới được đi học võ. Nó buồn lắm! người ta vẫn thường bảo “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” làm sao nó có thể thay đổi tâm tính của mình đây, trong khi nó lại là một thẳng quậy phá nghịch nghợm khi ngay khi lọt lòng mẹ. Nó buồn, nó giận cả bố mẹ nó, nhưng nó vẫn cố gắng nuôi ước mơ được đi học võ. Nó cố gắng học thật giỏi cho bố mẹ nó thấy, đồng thời nó tự tìm sách báo phim ảnh về võ thuật để “bắt chước” tập theo và cái đặc biệt là nó bắt đầu tập nhẫn nhịn, tập quan tâm đến người khác. Lúc đầu thấy nó tự tập ở nhà, bố mẹ nó cũng khó lắm nhưng rồi lại cho. Về sau này nó mới biết anh nó đã xin cho nó, anh nó bảo: “ cái thằng Thịnh! tính nó quậy phá mà nó thích học võ là điều may cho nhà mình, chứ nó mà thích đánh nhau kết bè kết đảng đi phá làng phá xóm thì càng chết. Con thấy nó bắt đầu biết suy nghĩ rồi! bố mẹ cho nó tự tập ở nhà cũng được. Con tin thằng thịnh sẽ thay đổi mà.” Anh nó ủng hộ nó lắm! nhiều lúc thấy nó tập mệt anh nó lại nói đùa “ cố lên võ sư Thịnh” nó thích lắm, lại hăng hái tập tiếp, nó đâu biết rằng anh nó gọi nó như thế là đang định hướng cho nó cái mục đích tập võ của nó, học võ là để tu tâm, để sau này trở thành võ sư truyền lại cho người khác những gì mình đã học được, để giúp đỡ người khác cũng như chính mình khi gặp chuyện khó khăn trong cuộc sống, chứ đừng học võ để ăn hiếp thống trị người khác. Sau này khi học vovinam, nó càng thấy thấm thía những gì anh nó nói. Anh đã dẫn đường cho nó, giúp nó quyết tâm theo đuổi ước mơ trên con đường đầy trông gai, nó thầm cảm ơn cuộc đời đã cho nó một người anh như thế.

Anh nó không thi đại học! anh nó được chọn để đi tu (tu dòng Thiên Chúa), cả dòng họ có mỗi mình anh nó được chọn, họ hàng nội ngoại, xóm làng ai cũng mừng cho anh. Nó nhớ lại lời của một bà cô bên nội kể rằng khi anh nó ra đời, vì nhà nghèo, anh nó lại bệnh tật hoài nên bà ngoại đã “bán thiêng liêng” anh nó cho thánh ĐaMinh, tức là anh trở thành con nuôi của thánh ( việc làm này ý là gửi anh nó cho thánh ĐaMinh để thánh che trở, dạy dỗ anh suốt cuộc đời) nhưng khi bà ngoại nó mất đã quên “chuộc” anh nó lại, nên sau này anh nó sẽ phải đi tu để trở về cùng với cha nuôi của anh. Nói là thế nhưng không phải người ta bắt buộc thế, hình như có phép lạ xảy ra! Từ khi sinh ra anh nó đã gắn bó với nhà thờ. Anh nó làm đủ thứ phục vụ cho nhà thờ, cho giáo dân. Anh nó dạy giáo lý, làm giúp lễ….Vì thế, việc anh nó đi tu có lẽ đã được dự đoán trước. Ai cũng mừng, ai cũng vui nhưng có ai biết rằng khi anh nó đi, gia đình nó sẽ buồn như thế nào. Tu dòng Thiên Chúa, đã là tu thì không phải là sung sướng gì! Anh nó sẽ phải sống khổ hạnh, phải ở xa gia đình, không được về thăm gia đình cho đến hết cuộc đời. Chỉ khi nào bố mẹ mất thì mới được về thắp nhang cho bố mẹ. Tự dưng mất đi một người con, một người anh thử hỏi ai mà không buồn, mặc dù biết anh nó vẫn mạnh khỏe, sau này anh nó sẽ được hưởng phước trên thiên đàng nhưng biết tới khi nào mới được gặp lại. Anh nó đi tu, bố mẹ nó cũng mừng cho anh nó nhưng thật sự trong tâm họ không muốn anh nó đi nhưng họ không thể nói ra, họ biết sau này sẽ rất nhớ con nhưng anh nó đã chọn con đường mà anh sẽ đi, gác lại nỗi niềm riêng họ chuẩn bị mọi thứ cho anh nó.

Hôm nay anh nó sẽ đi! “ anh đi thật sao!” nó cứ tự hỏi lòng mình như thế, nó muốn chạy ra cầm lấy tay anh nó, muốn xin anh nó đừng đi nhưng nó không thể. Hai con mắt nó tự dưng cay cay, hai gò má lạnh buốt. Tiễn anh nó đi mà nó không nói được câu gì, trong đầu nó lúc này sao mà rối bời, nó nhớ về những kỷ niệm giữa nó và anh nó, nhớ về những lời anh nó căn dặn trước lúc ra đi, nghĩ đến tương lai sau này khi nó không còn ở bên anh nó nữa. Nó bỗng rùng mình, nó sợ!
- “ Anh Hưng ơi đừng đi” nó với tay theo cái bóng chiếc xe chở anh nó, đang dần chìm khuất phía cuối con đường. Nó chạy vào nhà ôm chầm lấy mẹ nó, hai mẹ con ôm nhau khóc….
- “Anh Hưng ơi! em biết tự lo cho mình mà! Cám ơn anh………..người anh đáng kính của em”.

Bài dự thi văn
Môn sinh : Nguyễn Hữu Thịnh
Đơn vị: clb Vovinam trường ĐH Kiến Trúc TP.HCM