'Bố ơi bố về với con...'
Tiếng con bé gào thét giữa đêm, bàn tay bấu chặt vào tay bố. Nhất định nó không thể buông tay, nó phải giữ bố thật chặt. Bố là của nó. Nó phải giữ thật chặt. 'Bố ơi bố đừng đi'.




Con bé giật mình choàng tỉnh giấc. Nửa đêm, mọi thứ yên ắng đến rợn người. Lâu lắm rồi con bé mới lại bị đánh thức bởi một giấc mơ... Hôm nay là chủ nhật. Cố nằm thêm một chút nữa, đợi cho trời sáng hẳn, nó sẽ dậy đi chợ. Nó muốn tự mình chọn những thứ ngon nhất, tự nấu một bữa cơm ngon nhất. Vì hôm nay là một ngày đặc biệt...

Con bé nhớ khi còn nhỏ xíu, bố thường bế nó đi khắp khu tập thể để đút cơm. Hồi học mẫu giáo, nó phải nghỉ học cả tháng vì bị viêm phế quản cấp. Con bé dặt dẹo, ngày nào cũng phải tiêm thuốc. Mỗi lần tiêm là lại khóc ầm ĩ. Bao giờ bố mẹ cũng phải giữ tay nó thật chặt. Con bé nhớ có lần nó đã hỏi bố́: "Cô y tá tiêm cho con chứ có tiêm cho bố đâu mà bố lại khóc? Xấu quá".

Bố nó hay đi công tác xa. Mỗi lần đi đâu về, bố cũng thường mua cho nó váy công chúa. Cái màu trắng có nơ rất to ở đằng sau lưng. Cái màu hồng có tay bồng lên rất đẹp. Cái màu vàng có đầy ăng ten. Lần nào mặc vào, nó cũng thấy sung sướng trước sự trầm trồ của đám bạn. Và vì đám bạn bảo váy công chúa của nó rất đẹp, nên suốt ngày nó mặc đi... trèo tường, đi đổ dế, đi chơi đồ hàng với bọn trẻ con. Khi cái váy công chúa màu hồng bị rách, nó khóc còn bố chỉ cười và bảo để bố mua cho cái khác, nhưng lần sau nhớ mặc quần, trèo tường dễ hơn, mặc váy dễ bị ngã lắm.

Nhớ một sáng tỉnh dậy, không thấy bố mẹ đâu, nó đang khóc thì bố về bảo: "Mẹ đẻ em trai rồi con ạ". Nó nhớ rõ niềm hạnh phúc trong bố khi đó. Bố cười rất tươi. Còn nó thì òa khóc, con có em rồi, không phải chơi với búp bê nữa.


Nhớ lần đầu tiên nó tập xe đạp, cái xe đạp cũ rất nặng. Tập mãi mà không đi được, cái xe đổ vào chân, tím bầm. Bố xót xa, đi mua cho nó một cái xe mini màu xanh ngọc. Cả buổi chiều, bố giữ xe cho nó tập đi. Đến tối là nó đã có thể tự đạp xe trong khu tập thể. Bố nhìn nó cười bảo, con gái bố thật là giỏi.

Nó thấy thật buồn cười khi lần đầu tiên nó có bài được đăng báo, bố đi khoe với tất cả mọi người. Bài báo đầu tiên, nó định đi khao bạn bè nhưng bố bảo bố sẽ cho tiền khao bạn bè, còn tiền của con thì đi mua cái gì làm kỉ niệm. Nó đã mua một cái tủ bạt, nó nhớ bố tự hào thế nào khi nói với cô bán hàng là con bé tự kiếm ra tiền để mua cái tủ này đấy. Giờ đây, sau bao lần chuyển nhà, nó cũng đã có một cái tủ quần áo rất to. Cái tủ bạt cũng đã cũ, nhưng vẫn kê ở một góc nhà.

Có hôm đi học về, nó phụng phịu nói với bố là bạn Trang có một đôi dép màu đỏ rất đẹp. Con thích có một đôi dép màu đỏ. Ngày hôm sau, bố đưa nó đi khắp các phố phường để tìm cho nó một đôi dép màu đỏ.

Còn mẹ, đã dặn là đạp xe đi học thì phải mang áo mưa vì trời hay mưa bất thình lình và nhà thì rất xa. Nhưng nó rất hay quên. Có một hôm học xong, trời mưa to, con bé lo lắng không biết làm sao. Vừa bước ra khỏi lớp nó đã thấy bố đứng sẵn ở cổng trường, tay cầm áo mưa đưa cho nó. Từ đấy, con bé luôn luôn nhét sẵn áo mưa trong cặp, vì sợ bố sẽ phải bỏ làm, đội mưa đến đón nó.

Rồi bố thường xuyên vắng nhà. Nó sợ những hôm dọn cơm ra, rồi lại gọi điện hỏi xem bố sắp về chưa. Nó sợ khi nửa đêm mới nghe thấy tiếng xe của bố. Nó sợ khi có người gọi điện và nói rằng bố bị tai nạn, đang phải cấp cứu trong bệnh viện. Con bé vội vàng vào viện. Bố nó đang nằm trên cáng, máu me be bét mà không có một ai quan tâm, vì chưa có người nhà làm thủ tục... Nó cũng không hiểu sao lúc đó nó lại có thể bình tĩnh ra nói chuyện với bác sĩ và gọi cho bạn bè của bố đến. Nó sợ cái cảm giác khi cả đêm chỉ có mình nó ngồi trong bệnh viện trông bố. Nó sợ bố sẽ không tỉnh lại vì bố bị chảy máu ở đầu. Cả đêm nó thức bên bố...

Nó sợ cả khi bố mẹ cãi nhau. Con bé bị ám ảnh bởi đôi mắt của bố khi đó. Người bố rất hiền của nó đây sao? Người mà nó luôn tôn thờ đây ư? Người đã luôn nói yêu thương mẹ con nó đây sao? Tại sao người ta từng có những tháng năm hạnh phúc bên nhau, đã cùng nhau trải qua bao sóng gió, đã cùng nhau gây dựng một gia đình hạnh phúc... thế rồi bỗng dưng người ta lại coi nhau như kẻ thù? Nó không bao giờ hiểu nổi...

Nó luôn bị ám ảnh bởi đôi mắt của bố khi đó. Không còn là đôi mắt của một người cha hết mực yêu thương vợ con. Mà là đôi mắt của một người đang quyết tâm từ bỏ những gì mà bao lâu nay vẫn trân trọng, vẫn gìn giữ...

Nó không bao giờ quên được cảm giác khi nhìn bố bên cạnh một người đàn bà, không phải là mẹ nó. Nó không khóc, chỉ chúc bố hạnh phúc. Rồi sau đó, cả một tuần liền, đôi mắt con bé lúc nào cũng sưng mọng.

Đã có những tháng ngày, nó không nói chuyện với bố́. Không gặp, không nghe điện thoại... Nó giận và cả hận vô cùng. Vì bố mà nó luôn cảm thấy nụ cười của em trai không trong veo như những đứa trẻ khác. Vì bố nó mà nó luôn nhìn thấy nỗi buồn từ sâu trong đôi mắt mẹ. Vì bố mà bây giờ, điều ước của con bé luôn là một bữa cơm gia đình với đủ bốn người...

Nhưng trưa nay bố sẽ về nhà. Sẽ là một bữa cơm với đủ bốn người. Một bữa cơm mà nó đã chờ đợi từ bảy năm nay. Người ta không thể nào cứ sống mãi với những giận hờn, những trách móc... Dù bây giờ không còn là một gia đình nhưng bố vẫn là bố của chị em nó, vẫn là một người mà nó rất thương yêu và kính trọng. Có những điều là bình thường với người này nhưng lại là mong ước của người khác.

Một bữa cơm gia đình với đủ bốn người, đây là điều nó đã mong chờ từ rất lâu, là điều có ý nghĩa nhất với nó không chỉ trong năm nay...

st