quyển 2

Bài dự thi viết văn
Câu truyện: Bạn tôi – Vovinam – Một chữ: “Duyên”!


Cô nàng ngồi xuống mới nghĩ đến âm thanh có chút quen quen. Đến khi Hạo Thiên lau xong, quay cái bộ mặt hắn sang cười cười, cô nàng mới biết thì ra là cái tên đáng ghét đó.

" Cô nàng hẹp hòi, giờ có phải muốn đổi bàn khác không? "

Thực sự nàng cũng muốn chuyển bàn ngay, nhưng nghe hắn nói vậy tâm lý hiếu thắng của nàng lại không muốn làm theo như lời hắn nói.

" Hừ, tại sao ta phải đi, đây không phải bàn của ngươi, đồ con trai hẹp hòi. "

" Như Vân. " " Có ạ "

" Thu Hương. " " Có ạ. "

....

" Hương Thy. " " Có ạ. "

" Hạo Thiên . " " Có ạ. "

Điểm danh xong thì tiếng chuông ra chơi đã điểm, Hạo Thiên không do dự mà phóng ra ngoài chơi, trường mới, cứ dạo chơi cái đã, biết đâu tìm thấy bạn cũ.

" Bạn là Hương Thy, mình là Vân Ly, mình làm quen được chứ! "

" Ừm, mình là Hương Thy, chào bạn! "

" Bạn thi được 29,5 điểm giỏi thật đó, cả trường chỉ có vài người, mà lớp mình đã có hai người thủ khoa rồi, không ngờ hai bạn lại ngồi gần nhau nữa. " Cô nàng tên Ly kia nói.

" Cái gì, bạn nói cái tên ... à bạn ngồi cùng mình được 29,5 điểm sao? " Hương Thy có chút bất ngờ, không ngờ tên hẹp hòi lại học giỏi đến vậy.

" Đúng vậy, bạn đó là Hạo Thiên , cả lớp có một người tên Thiên thôi, sao vậy bạn? "

" À, không sao, bạn đó là con trai mà siêng học quá. " Bí quá nàng đành khen tên đáng ghét kia, quả thật đối với con trai, mấy môn học thuộc quả khó nhai, ở điểm này kém so với sự học của con gái.

" Ừ, con trai như thế quả rất hiếm. " .

Hai cô nàng đang nói chuyện không để ý đến có vài tên con trai đang đi đến.

" Hương Thy, nghe tin em học khoa luật anh liền tới xem em, dạo này em khỏe không, bác Hứa vẫn khỏe chứ? "

" Cha tôi vẫn khỏe, lớp vào học rồi, anh cũng nên đi ra đi. " Hương Thy tựa hồ rất ác cảm với hắn, vừa tiếng chuông vào học, không khách khí đuổi đối phương.

" Không sao cả, trong trường này giáo viên anh đều quen cả, anh học ở đây một buổi cũng không sao. " Thanh niên rõ ràng không quan tâm tới câu nói của đối phương, nói xong liền ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng.

Chỉ là hắn mới vừa ngồi xuống, thì Hạo Thiên đã chạy vào lớp. Thấy chỗ của mình vất vả lau chùi, tự nhiên có tên điên nào nhảy vào, bảo sao hắn không bực.

" Ê bạn, chỗ này của mình ngồi. "

Tên thanh niên cũng không có quay đầu lại, chỉ tùy tiện nói: " Anh đang nói chuyện với bạn, em tìm chỗ khác ngồi tạm đi. " Quả thật nếu nhìn tuổi tác đối phương ít nhất cũng hơn Hạo Thiên ba bốn tuổi, xưng là anh cũng không vấn đề, nhưng lúc này rơi vào tai Hạo Thiên nó cực kỳ trái tai. Rõ ràng hắn không thèm nhìn lấy mình, nói còn như ra lệnh.

Từ hôm đánh cho đám du côn chạy tứ tung, Hạo Thiên cực kỳ ghét cái kiểu coi mình to nhất " đàn anh " này.

" Nè, muốn nói chuyện tìm bàn khác, tránh ra cho tôi học " Nói rồi cánh tay Hạo Thiên bóp chặt lấy tay hắn kéo ra nơi khác, dù không dùng quá nhiều lực nhưng với một tên bình thường quả thật như bị kìm sắt kẹp lấy tay kéo đi.

" Á, bỏ tay tao ra. " Hắn la như heo bị chọc tiết, bị Hạo Thiên túm lấy kéo ra chỗ khác.

" Thằng oắt con, biết tao là ai không? " Vừa xoa xoa cánh tay còn in dấu tay, tên thanh niên kia chỉ vào mặt Hạo Thiên nói .

" Mày là ai tao không cần biết, tao cũng không quan tâm. " Hạo Thiên cũng không quan tâm, ngồi luôn vào chỗ của mình.

" Được lắm nhóc con, mày nhớ lấy, hôm nay mày đừng hòng yên ổn rời khỏi trường này. "

" Mày nói xong chưa, đừng làm tao bực, khôn hồn cút. " Hạo Thiên bắt đầu từ từ đứng dậy, ánh mắt dần dần sắc như dao nhìn đối phương chằm chằm.

Hắn tựa hồ rét run, sau đó chạy khỏi lớp. Có lẽ hắn chưa từng tiếp xúc ánh mắt nào sắc như vậy, hắn cảm giác vừa rồi mình như bị rắn độc nhìn chằm chằm vào, cả xương sống lạnh toát.
Buổi đầu tiên học bao giờ cũng nhàm chán nhất, ngoài làm quen với học sinh, ghi lịch học cùng thông báo nội quy. Ngay trước khi lớp giải tán, Hương Thy quay qua nói với Hạo Thiên :

" Ngươi đi về nhớ cẩn thận, tên đó nói hẳn là hắn sẽ gây khó dễ cho ngươi. "

Hạo Thiên nhìn qua nàng, hắn khó hiểu, từ khi nào cô nàng để ý đến an nguy của hắn, đáng lý rủa mình bị ăn đòn còn không được mà. " Hừ ngươi đừng tưởng ta để ý đến an toàn của ngươi, ta chỉ là cảm ơn lúc nãy ngươi đuổi hắn mà thôi. " Nói xong, nàng nhanh chóng quay người rời khỏi lớp.

" Ài, mới buổi đầu đến trường mà đã xảy ra như vậy, không biết lúc này mình có bị ma nhập không vậy? " Hạo Thiên hắn là ai?? hắn là kẻ không phải việc của mình thì không quan tâm, việc gì có thể tránh là tránh, dĩ hòa vi quý đặt lên hàng đầu, thế mà chỉ mỗi cái chỗ ngồi mà cũng không nhịn được.

" Hạo Thiên ngươi có lẽ bị điên mất rồi. " Vỗ vỗ cái đầu, hắn buồn bực thu dọn vở rồi ra về. Có điều, một chút gì đó trong đầu hắn mong muốn đối phương đến, hơn nữa còn hi vọng đừng có yếu như mấy tên lang thang hắn từng gặp.

Quả nhiên đúng như lời cô nàng Hương Thy nói, hắn vừa dắt xe ra khỏi trường thì đã bị gần chục tên chặn lại. Kẻ đi đầu là một người tầm hơn hai mươi, đầu cắt gần như trọc, trên thân mặc chiếc áo da ngắn, để lộ cánh tay cùng bộ ngực. Hạo Thiên để ý thấy trên hai tay đối phương là xăm hình long hổ, hẳn nhiên đối phương không phải học sinh và còn cao cấp hơn đám lang thang hắn gặp trước kia, trên miệng hắn còn phì phèo điếu thuốc.

" Xem ra hơn hẳn đám kia, chỉ là không biết " mạnh " hơn được nhiều không? " Miệng hắn khẽ nở nụ cười khó hiểu.

Nghĩ đi nghĩ lại Hạo Thiên càng thấy thiếu thiếu thứ gì đó, dường như thiếu tên trong lớp. Không quan tâm tới đám người này, ánh mắt hắn nhanh chóng tìm tòi, bởi một điều chắc chắn, nếu đối phương không được chỉ điểm sẽ không có nhanh như vậy chặn đường hắn được, nhất định đối phương ở gần đó mà ra lệnh.

Khóe miệng Hạo Thiên khẽ nhếch lên, đó là điệu cười " đểu " vốn có của hắn. Rất nhanh hắn nhận ra chiếc xe BMW phía xa xa bên kia đường, dù đối phương vẫn bên trong xe, cách một lớp kính, nhưng với nhãn lực của mình Hạo Thiên vẫn nhận ra được.

" Ê nhóc, rất tiếc tao phải thông báo cho mày một tin rất buồn a. " Vứt điếu thuốc đang còn một nửa xuống, lấy chân dẫm dẫm, tên xăm hình long hổ nói.

" Ồh, hình như chúng ta không có quen biết thì phải, mấy người có phải tìm nhầm người chăng??" Hạo Thiên thản nhiên nói.

" Chú em, không có nhầm à, chú em trêu ai không trêu lại trêu vào Diệp công tử, xem như số chú mày đen quá đi. "

" Diệp công tử, hóa ra hắn họ Diệp. " Hạo Thiên trong miệng lẩm bẩm, cũng không mấy để ý nhiều đến tên đầu trọc đe dọa, bởi hắn có cảm giác rất lạ, đó là đối phương không tạo cho hắn cảm giác sợ, một chút cũng không có.

Thấy được tên nhóc trước mặt không hề để ý đến mình, tên "trọc" càng thêm tức giận. Một tên nhóc mới vào trường đại học lại không thèm nghe hắn giáo huấn, nếu không dạy cho nó bài học nhớ đời thì sao đàn em nó phục được.

" Tiểu Hắc, xử nó cho anh. "

" Dạ, đại ca. " Một tên đen như củ ấu nhảy ra nói. Hạo Thiên cũng nhận ra, ngoài tên Tiểu Hắc đối phương không còn cái tên nào thích hợp hơn nữa.

" Nè, mấy ông anh lên luôn một thể đi, đỡ đứa em mất thời gian. " Hạo Thiên không chút nào hưng phấn cho được, với hắn đánh lũ "yếu đuối" này vừa làm ảnh hưởng xấu đến bản mặt hắn tại trường vừa lại không có gì vui cả .

" Thằng nhóc, mày nói gì, nói lại câu xem. " Tiểu Hắc đang định tiến lên giáo huấn, nghe Hạo Thiên nói vậy, máu nóng cũng nổi lên, vừa nói vừa lao vào đối phương, quyền đầu đánh vào mặt tên nhóc hỗn láo này, chỉ là quyền của hắn chưa tới đích thì một tiếng " Bốp " vang lên, cả đám còn chưa ý thức được chuyện gì thì Tiểu Hắc đã nằm im thin thít dưới đất.

Tính ra đối phương may mắn, bởi Hạo Thiên khống chế lực cánh tay khá chuẩn, một quyền đánh ngay vào mũi đối phương, ngoài chảy tý máu cùng hôn mê thì không ảnh hưởng gì nhiều lắm.

" Yếu quá, tên này ốm còm, cả ngày không chịu ăn cùng luyện tập hay sao mà như con gà rù vậy. " Vừa nói cánh tay phải và tay trái chụm lại vặn vặn tạo thành từng tiếng " rắc rắc. "

" Nè, mấy ông anh, còn không vào, đứa em đành động thủ đó, cả sáng chỉ có cái bánh bao chả bỏ nhét kẽ răng. "

Vừa kịp hiểu ý của tên nhóc trước mặt, cả đám vừa muốn xông vào nhưng lại sợ một quyền vừa rồi của hắn, chỉ là chúng câu nệ không ra tay. Còn Hạo Thiên lại chẳng nể mặt chút nào, một thân lao thẳng vào mười người, một người tiếp một người lãnh một cú đấm vào mặt, không đủ trấn thương sọ não nhưng đủ cấp đối phương nằm im.

Tên trọc cầm đầu thấy mọi sự không tốt đang định chạy thì một bàn tay đã nắm lấy vai hắn. Lúc này tên trọc cảm giác trên người như đem theo vài trăm cân, muốn chạy mà không thể nhúc nhích, cuối cùng đành phải quay mặt lại đối diện với đối phương.

" Ông anh, chúng ta còn chưa nói xong mà, đi đâu sớm thế. " Khẽ nhếch mép cười, Hạo Thiên nói.

" Dạ, đại ca, em không dám ạ, đại ca nể tình em lần đầu, xin tha mạng. " Tên đầu trọc, mặt không còn chút máu, đàn em hắn ai cũng nằm im bất động, máu từ mũi chạy ra ròng ròng, không khác một cái xác là mấy, hỏi sao hắn không sợ.

" Ông anh, đứa em không dám làm đại ca đâu, chỉ là sự tình này nên giải quyết thế nào đây, hay là xin ông anh đôi tay vậy. " Hạo Thiên trầm ngâm lẩm bẩm nói.

" Á, không không, đại ca tha cho em, đây là mười triệu Diệp công ... đưa tụi em, để giáo huấn ... đại ca cầm tạm dùng, như vậy có được không ạ. " tên đầu trọc liền rút một cục tiền trong túi, không để lại tý gì, tất cả đều đưa Hạo Thiên .

" Mười triệu, chỉ có mười triệu mà cũng đòi giáo huấn ta sao? " Trên miệng Hạo Thiên không khỏi nở nụ cười lạnh, đến tên trọc bên cạnh cũng cảm giác xương sống lành lạnh.

" Nè, ông anh, tiền ông anh cứ cầm lấy, chỉ cần ông anh đánh gãy chân tên Diệp gì đó, số tiền này chính là của ông anh. ".

Chỉ là có cho thêm tiền hắn cũng không dám đánh vị Diệp công tử. Dù chỉ là một nhóm lưu manh nhỏ, nhưng hắn cũng biết được vị Diệp công tử này gia thế ra sao, đừng nói đánh gãy chân, cho dù chỉ chảy tý máu, khẳng định không đến ngày mai, chính mình đã nhập viện vài tháng.

" Đại ca, em không dám, hôm nay em đụng đến, chắc em khó sống đến ngày mai, đại ca tha cho em. "

Hạo Thiên cũng không khỏi suy nghĩ trong đầu, lời đối phương nói hẳn là thật. Hắn không phải không thấy đối phương tiếp cận Hương Thy, hơn nữa chiếc xe hắn đi cũng là BMW, gia đình hắn không to sao được, một tên bé như tên trọc này sao dám chứ.

" Ông anh, đứa em cũng thông cảm, ông anh cũng vì tiền mà làm, xem như cũng là công việc, việc này xem như quên đi. Chỉ là sau này đứa em có gì muốn nhờ, ông anh nể mặt trợ giúp cho, tiền nong tất nhiên không để ông anh thiệt rồi. " Nói đến đây, Hạo Thiên không khỏi bâng quơ nhặt viên đá dưới chân lên, bàn tay khẽ bóp một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa.

Tên trọc vốn sợ đối phương còn chưa tha, định lấy đá chọi mình, còn chưa kịp sợ thì thấy "đại ca" xoa xoa tay, chỉ thấy trong tay nào còn viên đá nào, hắn chỉ thấy đám bụi đá bay tán loạn trong không trung.

Hắn giật thốt một cái, toàn xương sống như có dòng điện chạy qua, ánh mắt nhìn Hạo Thiên như nhìn quái vật thời tiền sử. " Thế này còn gì là đạo lý hả trời? " Trong lòng khẽ kêu la, nhưng ngoài miệng rất ngon ngọt nhận lời, nói dại nếu không nhận lời, đối phương cầm cái cổ mình bóp một cái, lúc đó không chết cũng liệt, không nên thử .

Đánh thức đàn em dậy, anh em gồng gánh dẫn nhau về trong sự khiếp sợ của "Diệp công tử. " Sự thật Hạo Thiên ra tay quá nhanh. Nhưng sự chú ý của hắn đến Hạo Thiên không nhiều bởi có người còn hấp dẫn hơn đã xuất hiện. Hạo Thiên đang đi đến tên Diệp công tử, cũng dừng lại nhìn, đó là cô nàng luật sư. Nếu hắn nhớ không nhầm thì nàng tên Mai Phương. Nhưng hắn cũng không để tâm, đang tiến đến tên Diệp công tử để tính nốt chuyện thì hắn chợt cảm giác có ai đó đang nhìn mình nhưng không có chút sát khí nào cả, đảo mắt nhìn quanh hắn thấy một người chạc 30 tuổi to cao, dáng vẻ trang nghiêm đặc biệt hắn nhận ra ngay người này có bước đi nhẹ nhàng nhưng vô cùng vững chắc, hơi thở đều, ánh mắt sáng trong như trăng đêm rằm, hắn nghĩ thầm;
“Cao thủ, nhưng không hiểu sao người này lại cứ nhìn chằm chằm vào mình, áp lực như núi đè lên mình?”
Người kia tiến gần Hạo Thiên, với một nụ cười thân thiện và nói với Hạo Thiên;
“Em là học sinh khóa mới hả ?võ công em sử dụng là Vovinam? Em học lâu chưa vậy?”
Thấy người lạ mặt kia hỏi mình dồn dập, bất quá Hạo thiên lúng túng chưa biết nói gì người kia lại nói;
“Chết, thầy vô ý quá! Thầy xin giới thiệu thầy là Bá Hùng giáo viên giảng dạy võ thuật ở trường mình, môn phái Vovinam.”
Bây giờ mởi hiểu rõ mọi việc, Hạo Thiên liền nói:
“vâng, em chào thầy ạ! Em là Hạo Thiên mới vào nhập học thưa thầy.”
“Vậy em tập Vovinam từ khi nào và ở đâu thế?” Bá Hùng hỏi.
“Em tập từ năm 7 tuổi, em tự tập ở nhà thưa thầy”
“Em tự tập?” với vẻ mặt ngạc nhiên Bá Hùng hỏi lại như sợ mình nghe nhầm.
“Vâng!” Hạo Thiên vừa dứt câu trả lời đã cảm thấy cánh tay Bá Hùng đặt lên vai mình, một luồng chân khí hùng hậu ép tới, thấy vậy Hạo Thiên liền vận lên bốn thành chân khí Hàn Băng Quyết chống đỡ, nhưng luồng chân khí kia vẫn tiếp tục tăng không ngừng, cũng không chịu thua Hàn Băng Quyết cũng tiếp tục tăng cao, năm thành, bảy thành, tám thành. Chợt thấy luồng chân khí kia đang được từ từ thu lại, rồi cánh tay của Bá Hùng cũng rút về. ánh mắt ngạc nhiên hỏi Hạo Thiên.
“Em luyện môn tâm pháp gì vậy? tuy thuần khiết nhưng quá bá đạo đi”
“Có lẽ một hai câu nói thì em không thể nói hết cho thầy hiểu được đâu, em được tiếp xúc với Vovinam cũng như Hàn Băng tâm pháp này hoàn toàn là do tình cờ.” Hạo Thiên trả lời. Thấy cũng đúng Bá Hùng liền nói với Hạo Thiên;
“Thầy đã quan sát các chiêu thức của em khi em ra tay với mấy ten du côn kia. Nội lực em rất hùng hậu, có thể hơn cả thầy nhưng về chiêu thức của em thì vẫn hỗn tạp, chưa có sự tinh thuần. nếu muốn em có thể đăng ký vô lớp, thầy sẽ chỉ điểm cho em.”
“Có thầy chỉ điểm thì còn gì bằng nữa, mai em qua đăng ký liền” Hạo Thiên vô cùng vui sướng nói. Quả thực hắn cũng nhận ra các chiêu thức của hắn thiếu sự tinh thuần, nay lại được chỉ điểm thì còn gì vui bằng.
“Có lẽ đã đến giờ về nhà rồi đó em, mà cái chuyện em định làm lúc nãy theo thầy nên cho qua đi.” Bá Hùng nói.
Nghe thầy nói vậy hắn mới chợt nhớ ra, mải nói chuyện với thầy hắn đã quên mất cái gã họ “Diệp” kia, lại nghe thầy bảo cho qua nên hắn cũng không để ý nữa, hắn nói;
“Vâng, em cũng không cố ý để bụng chuyện đó. Chào thầy em về đây!”

sáng hôm sau, như thường lệ hắn tập cho đến khi mồ hôi ướt đẫm áo rồi đi tắm rửa và nhanh chóng chạy đến lớp, vừa mới tới hắn đã thấy cô nàng Hương Thy trong lớp, cô nàng vẫn ngồi chỗ cũ, điều này hơi ngược với suy đoán của hắn, bởi lẽ, mấy lần gặp nhau, hai người đều chẳng ai ưa ai, có thể nói là xung khắc. Hắn nghĩ rằng nàng hẳn là đổi chỗ không sai.

" Ủa chưa đổi chỗ ngồi sao cô nàng hẹp hòi? " Ngồi xuống bên cạnh, hắn quay sang hỏi.

" Hừ, tại sao ta phải chuyển? Mà ngươi mới là đàn ông hẹp hòi, đi tranh đồ với một người con gái, thật là mất mặt. "

" Không nói nữa, con trai tranh bảo con trai hẹp hòi, con gái tranh lại không thừa nhận mình hẹp hòi, đúng là kỳ quái mà. " Hạo thiên một mình lẩm bẩm, nhưng rõ ràng là nói cho nàng nghe.

" Không nói thì không nói, hừ. "

Rất nhanh chóng thầy giáo đến lớp. Lần này cũng giới thiệu môn học, tên thầy, tên tài liệu học. Thực chất thầy giáo cũng còn trẻ, tính ra có chút bảnh bao, hèn gì thầy vừa vào đám con gái nhốn nháo hết cả lên.

" Oa, thật bảnh bao. " Bàn trên mấy cô gái thì thầm với nhau.

" Ài, bảnh bao thì có bảnh bao thật, rất đẹp nữa, chỉ tiếc là còn kém mình một chút.” Hạo thiên bên cạnh thầm than.

" Vô sỉ, rõ ràng không bằng người ta còn ra vẻ. "

"Nè cô nàng, đúng là không biết thưởng thức, ta đây là vẻ đẹp khỏe mạnh." Nói xong, hắn xoắn tay áo, khoe cơ bắp của mình, kỳ thực cơ bắp cũng có một chút nhưng cũng chỉ hơn cái chân cò một tý.

" Nè, hôm qua ngươi đánh nhau với đám lưu manh phải không, có phải bị chúng đánh nên giờ thần kinh có vấn đề không? "

" Ha ha, đám người kia đến còn quá ít, cỡ bọn chúng một trăm tên đến ta đều không xem vào mắt. " Hạo thiên không khỏi khoe khoang, chỉ là ánh mắt của Hương Thy lúc này lại lóe lên tia giễu cợt cùng đắc ý. Chưa thấy cô nàng phản ứng gì, hắn đã cảm nhận được ánh mắt cả lớp đều nhìn vào mình, hơn nữa bảnh trai thầy giáo cũng nhìn hắn.

" Em nam ngồi bàn cuối, có thể nhắc lại lời tôi vừa nói không? "

" Thầy vừa nói, sách tài liệu học gồm quyển pháp luật đại cương cùng quyển chuyên đề pháp luật. " Chưa đợi Hương Thy đắc ý, hắn liền đứng dậy trả lời.

" Vậy còn câu trước đó nữa? "

" Thầy nói tên mình là Ngô Huân Trường, 30 tuổi, quê gốc Hà Nội, vừa bảo vệ luận án tiến sĩ ở Pháp về, bằng xuất sắc, nhà ở 137 phố cổ, số điện thoại là xxxxxxxx. Môn học này là môn học chủ chốt sau này để ra trường có thể làm việc tốt. Hai cuốn sách cần thiết là pháp luật đại cương cùng chuyên đề pháp luật, các em có thể tìm thấy ở nhà sách Tràng Thi, Tràng An hoặc các nhà sách khác "

Hạo thiên nhắc lại một loạt hầu hết tất cả những ý chính " ông thầy " vừa nói, dường như hắn là cuốn băng thu âm phát lại vậy.

Cả lớp nhìn hắn không khỏi trợn mắt, nhất là mấy người ngồi sát hắn. Bọn họ rõ ràng thấy hắn trò truyện rất say xưa cùng mỹ nhân Hương Thy, dù có ghen ghét nhưng ai bảo hai người ngồi gần nhau. Không ngờ hắn lại có thể nhớ hết những lời thầy giáo vừa nói, dường như chính hắn mới là người chăm chú lắng nghe vậy.

" Em tên là gì? " Ngô Huân Trường khẽ nhíu mày, rồi hỏi.

" Em tên Hạo thiên . "

" Được rồi, em có thể ngồi xuống, lần sau chú ý lên bảng. "

Vì ngại "ông thầy" lại soi mói mình, trong cả ba tiết học đầu hắn cũng không dám ho he nhiều lắm, thỉnh thoảng đá đểu cùng cô nàng Hương Thy vài câu.

Ba tiết vừa xong, lớp hắn lại nghe thông báo hai tiết cuối được nghỉ học, cả lớp vui như Tết đến. Về nhà cũng chả có gì để làm, hắn liền đi dạo trong trường, chợt nghĩ đến chuyên hôm qua, hắn đi tìm phòng Đào tạo để đăng ký đi học Vovinam.
Đăng ký xong, hắn đi dạo quanh trường cho biết, không ngờ mới đi được một lúc hắn lạc mất đường, phải nói trường của hắn quá rộng đi.Một trường đại học cỡ lớn như trường của hắn ít nhất cũng có vài lớp võ trong trường, còn vì sao lại dạy môn võ khác mà rất ít võ của chúng ta, chính là vì muốn tiếp thu, giao hảo cũng bè bạn. Hơn nữa bọn họ còn trợ giúp chúng ta về kinh tế, cũng nên cho họ chút mặt mũi, chính vì thế ngoài lớp võ Taekwondo còn có Karate của nhật bản, Judo.
Không chỉ lớp Taekwondo, mà tất cả các lớp võ của trường cũng khá rộng, bình thường có thể chứa trăm rưỡi đến hai trăm học sinh cùng luyện tập là chuyện thường. Bên dưới còn có lớp đệm dầy tới năm cm, cho dù có ngã cũng không đến nỗi chấn thương đến thân thể.
………
Một năm học chuẩn bị trôi qua, nhờ có thầy giáo chỉ điểm nên Hạo Thiên đã luyện xong gần như toàn bộ võ công trong sách, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều thứ để cho hắn phải nghiên cứu, tỷ như bài Ngũ Môn quyền hay Lão mai quyền…nói chung hình có, ý có nhưng ý chưa sâu khiến hắn cũng thấy phiền lòng. Đang ngồi suy nghĩ miên man chợt Bá Hùng tiến lại gần hỏi;
“ Em đang nghĩ gì vậy?”
Thời gian qua, tình thầy trò giữa hắn và Bá Hùng ngày càng thân thiết. Đối với hắn Bá Hùng không chỉ là một người thầy mà còn là một người bạn tri giao. Có lẽ trong cuộc đời của hắn từ nhỏ đến giờ chỉ có hai người bạn; một là tôi, một là Bá Hùng. nhưng tôi thì lại chỉ là một người bình thường không biết võ với lại tôi với hắn lại học khác trường, mỗi người một trí hướng nên tâm sự của hắn bây giờ tôi không giúp được, hắn cũng biết vậy.
“ Thưa thầy, một vài bài quyền của em, em chưa lĩnh ngộ được hết ý trong đó thôi ạ!”
“Không có điều gì mình muốn là được ngay, em cũng biết mà! Võ họ cũng vậy, tùy tâm mà tiến, em đừng gượng ép.”
“Vâng!” tuy vâng nhưng đôi mắt hắn vẫn mơ hồ miên man.
“Hè năm nay trường mính có tổ chức “Đại Hội Võ thuật” đấy, thầy nghĩ đây là cơ hội tốt cho em. Hơn nữa giải nhất còn được một xuất học bổng đi nước ngoài tập huấn.”
“Em có thể tham gia được chứ thầy?.”
“Với trình độ của em bây giờ thầy tin em sẽ đạt giải cao, hơn nữa em lại còn được va chạm, hoc hỏi với các bạn lớp khác, kinh nghiệm không ít đâu.”
“Vậy em sẽ tham gia.”
“uh, cần giúp đỡ hãy bảo thầy. còn nửa tháng nữa thôi, cố gắng lên thầy tin em. Bây giờ thầy với em cùng tập luyện nào!”
Nửa tháng trôi qua thật nhanh. Hôm nay, là ngày tổ chức khai mạc “Đại hội võ thuật” toàn trường. Sân thể dục của trường vô cùng rộng dãi, có thể chia ra thành bốn sân bóng, ấy vậy mà ngày hôm nay dường như chật kín. Hạo Thiên cùng thầy Bá Hùng đang bàn luận về những ưu, khuyết điểm của những đối thủ mà họ cho là “nặng ký” trước khi bước vào trận đấu. Chợt một tiếng nói vang lên.
“Alo alo! Xin mời các võ sinh đã đăng ký tham gia đại hội tập trung tại võ đài, chuẩn bị thủ tục bốc thăm đấu loại !” tiếng của anh MC Huy Nguyễn vang lên.
“Vâng, trong khi các thi sinh làm thủ tục bốc thăm. Xin mời ông Ngô Thiên Nam hiệu trưởng nhà trường lên phát biểu vài lời! vâng xin mời ông!”
“Trước hết, thay mặt ban tổ chức xin nhiệt liệt chào đón các em võ sinh từ các môn phái tham dự đại hội lần này, xin nhiệt liệt hoan nghênh..!!”Tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét cổ vũ liền vang lên khắp nơi.
“Vâng, Đại hội năm nay có 188 võ sinh của trường đăn ký tham gia nhưng có 4 em thí sinh đã xin rút khỏi cuộc thi bởi những lý khác. Vậy trong lần đại hội này có 184 em tham gia, và sẽ được chia làm 4 bảng, bốc thăm thi đấu loại trực tiếp để chọn ra 8 em thí sinh xuất sắc tham gia vòng tứ kết”
“Sau đây, tôi xin thay mặt ban tổ chức thông báo thể lệ thi đấu của đại hội; trong khi thi đấu không được cắn,cấu,nhéo…không được sử dụng vũ khí, chất nổ, nghiêm cấm sử dụng những đòn sát thủ mưu hại đối phương. Mỗi trận ở vòng loại chỉ kéo dài 10 phút, nếu sau 10 phút không có ai bị ngã ban tổ chức sẽ tính sang số đòn tấn công. Sau một vòng thi đấu, 2 võ sinh có điểm cao nhất của mỗi bảng sẽ được chọn vào vòng tứ kết và tiếp tục bốc thăm thêm lần nữa để chọn đấu thủ và để đảm bảo tính công bằng dân chủ và khi kết thúc vòng tứ kết tiếp tục bốc thăm chọn đấu thủ tranh vào trung kết”
……..
Mấy trận đấu đầu tiên này thì chưa có trận nào làm khó được Hạo Thiên cả bởi lẽ ở vòng loại này có quá nhiều võ sinh tạp nham, thực lực chẳng có mấy, nhưng hắn không hề tỏ ra nhàm chán bởi lẽ điều hắn cần trong các trận này là những kinh nghiệm thực chiến, kỳ thực hắn cũng đã tiếp thu không ít những chiêu thức mới lạ từ các môn phái khác nhau.
Cứ thế thời gian trôi đi, càng ngày hắn càng tỏ ra hưng phấn bởi lẽ những đối thủ yếu đã bị loại giờ chỉ còn lại những cao thủ có thực lực thật sự.
“Thưa các bạn, kể từ khi trường chúng ta bắt đầu tổ chức Đại hội Võ thuật thì đây là lần đầu tiên có một kỷ lục được xuất hiện. Bước vào vòng tứ kết này, có bốn võ sinh vô cùng xuất sắc, từ đầu giải đến giờ họ chưa từng thua một trận nào cả. điều đó cũng có nghĩa là cả bốn em đều rất mạnh, hứa hẹn cho chúng ta những trận đấu hồi hộp, gay cấn và những pha trình diễn đẹp mắt. Chúng ta hãy cùng chào đón;
Hạo Thiên thuộc môn phái Vovinam tại trường chúng ta!
Tóm tắt tiểu sử bản thân, anh là một người yêu thích võ thuật và đã được tiếp xúc với Vovinam từ năm bảy tuổi qua sách và tự luyện tập ở nhà, sau này may mắn đã đến với anh, đó là trường chúng ta cũng có giảng dạy bộ môn này. Và giờ đây, anh dù chỉ là một học sinh năm thứ nhất nhưng bằng bản lĩnh và thực lực anh đã vững bước đến vòng tứ kết này
Văn Hùng thuộc môn phái Triệt quyền đạo – Jetkundo!
Tóm tắt tiểu sử bản thân, anh là cháu họ đời thứ ba của Lý Tiểu Long nên ngay từ nhỏ anh đã được làm quen với Triệt quyền đạo, một môn võ thành danh của Lý Tiểu Long, ngày nay dù là học sinh của trường nhưng anh không học võ trong trường, và việc anh không học võ trong trường mà vẫn được tham gia thi đấu vì chủ trương của nhà trường là tìm kiếm, và phát triển tài năng nên không câu lệ chuyện đó.
Đức Chung thuộc môn phái Taekwondo tại trường chúng ta!
Tóm tắt tiểu sử bản thân, anh làm quen với võ thuật khá muộn màng, nhưng với lòng quyết tâm và sự kiên trì luyện tập, dù chỉ mới luyện võ được sáu năm nhưng qua những trận đấu vừa qua chúng ta đã biết anh là một đối thủ vô cùng nặng ký đó.
Và cuối cùng, Việt Hùng đến từ Thiếu Lâm.
Tóm tắt tiểu sử bản thân, theo học Thiếu Lâm từ năm sáu tuổi. với sự rèn luyện vô cùng gian khổ, với những bộ võ công xuất chúng,vì vậy nên anh ta có một thân hình vững chắc tựa núi Thái sơn. Chỉ nhìn thôi chúng ta cũng biết anh không hề kém các đối thủ khác.”
“Vâng, thủ tục bốc thăm chọn đối thủ đã xong, và bây giờ mời các bạn theo dõi trận đấu giữa Hạo Thiên – Vovinam với Văn Hùng – Triệt quyền đạo”
Khi hai đối thủ bước lên võ đài, tiếng hò reo cùng với tiếng vỗ tay không ngớt, ai cũng hồi hộp chờ đợi.
Về phần tôi, trước khi Hạo Thiên đi đăng ký thi đấu, chúng tôi đã nói chuyện với nhau, tôi nói với hắn;
“ mình không giúp gì cho cậu được, nhưng chúng mình đã là bạn thì mình không bao giờ để bạn lẻ loi cả, đằng sau bạn, bên cạnh bạn luôn có mình, chỉ cần không phải là điều tội lỗi, dù có phải trả cái giá nào đi chăng nữa chúng ta vẫn mãi bên nhau!”
“ông bạn già, mình sẽ không để cậu thất vọng đâu!” hắn nói trong sự nghẹn ngào. Tôi biết hắn đã quyết tâm chiến thắng trong giải hè năm nay.
Khi hắn bước lên võ đài, tôi gọi với “Thiên, quyết thắng !”
Vẫn là nụ cười nửa miệng tràn đầy sự tự tin hắn khẽ gập đầu với tôi.
Hai người bắt đầu chào hỏi và thủ thế. Hai đối thủ đối mặt nhau trên võ đài, không khí như chợt lắng lại. Chỉ còn nghe những hơi thở khe khẽ. Ai cũng chăm chú dõi theo như sợ mất đi một pha giao đấu kinh điển . Một người là con cháu của Lý Tiểu Long , uy danh vang khắp thế giới, lại hiển lộ võ công kinh người , dễ dàng chiến thắng cao thủ để tiến vào vong tứ kết. Một người lại rất thư sinh nhưng chưa hề thua bất cứ cao thủ nào, chưa ai từng nghĩ hắn có thể bước vào tứ kết, nhưng nhìn sự ung dung của hắn khi đối mặt Văn Hùng , không ai dám cho là võ công của hắn thấp hơn đối phương.

Văn Hùng bước vòng quanh võ đài , chăm chú nhìn đối thủ mong tìm ra sơ hở của đối phương. Hạo Thiên thì ung dung bước vào giữa , hai tay thu về bên hông , đứng yên bất động. Tới vòng thứ ba , Văn Hùng vẫn không nhìn ra được sơ hở của đối phương dù đối phương vẫn đang đứng quay lưng với y . Y không nhịn được nữa , hai tay tụ kình lao vào, định lấy động phá tĩnh. Thế nhưng trong lúc tay y vừa nắm chặt lại vận khí, Hạo Thiên liền động. Thân hình như gió thoảng lướt về phía sau , vẫn không quay người , chân phải đã đá ra bốn năm cước Uyên ương liên hoàn thối.

Văn Hùng biến sắc , y không ngờ đối phương như thấy rõ từng cử động nhỏ của y , tấn công vào lúc bất ngờ nhất. Bất quá thân trải trăm trận huyết chiến như y , sao lại thua như thế được . Y thu kình , tay duỗi thẳng , theo thế Thiết bản kiều lộn ba vòng về phía sau , hóa giải thế công của đối thủ . Nhưng Hạo Thiên đã chiếm được tiên cơ , nào để cho y được nghỉ ngơi. Chân đạp mạnh xuống nền đá , hất một viên đá to cỡ đầu người lên , miệng quát : “Phá!” Đồng thời tả thủ đánh ra một chưởng , hất viên đá bay về phía đối phương.

Văn Hùng thấy viên đá chưa đến mà kình phong đã lạnh buốt , liền biết viên đá này mang theo âm kình của Hàn Băng Chưởng , không hề tầm thường một chút nào . Thân hình cấp tốc xoay một vòng , cánh tay hóa thành đao chém xuống . Ầm , âm kình của Hạo Thiên chạm phải dương kình của Vă Hùng khiến viên đá vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ , tạo thành một lớp bụi giữa không trung. . Vă Hùng liếc nhìn chợt thấy sống lưng lạnh buốt , Hạo Thiên đã biến mất khỏi vị trí cũ từ bao giờ. Trong lúc đầu óc còn hoang mang , phản xạ của thân thể đã cứu y thoát khỏi cảnh nằm liệt giường ba tháng . Từ trên không , một cước như trời giáng của Hạo Thiên đáp ngay xuống chỗ y vừa đứng.

Rầm! chân Hạo Thiên chạm xuống đất , sàn gạch liền rung lên bần bật , những đường nứt như những con rắn ngoằn nghèo chạy khắp sân. Văn Hùng thầm kêu may mắn , liền lùi về phía sau , mong tìm cơ hội hoàn thủ. Nhưng thân hình Hạo Thiên vừa rơi xuống đất đã lập tức mượn lực đá ra , buộc y phải bắt chéo hai tay chống đỡ . Một cước , hai cước , ba cước , bốn cước …Nhũng lối đá tạt, đá ngang, đá cạnh của Vovinam từ lúc Hạo Thiên ngộ ra thiên đạo nhờ thầy Bà Hùng đã trở nên liên miên không dứt . Mỗi cước tưởng như nhẹ nhàng nhưng cước sau đè lên cước trước khiến cánh tay của Văn Hùng tê dại . Lần đầu tiên trong đời y bị đánh đến nước không thể hoàn thủ . Y không cam tâm , quyết không thể để uy danh một đời trôi theo trận đấu này được !!!.

Y gầm lên như hổ dữ , tai trái đưa ra đỡ cước của Hạo Thiên , tay phải biến thành đao đâm thẳng vào mạn sườn đối phương. Văn Hùng hiểu được hi sinh cánh tay trái mà đánh thành công một đòn này, đối thủ cũng bị thương không nhẹ , khi đó phần thắng sẽ trở lại cân bằng cho cả hai. Chỉ là Hạo Thiên như đoán trước được một chiêu liều mạng này của y , chân đang đá nửa chừng liền thu về , hai cánh tay như hai gọng kìm kẹp vào tay phải đang đâm ra của Văn Hùng. Đồng thời , thân hình xoay ngang nửa vòng , dùng vai tấn công vào ngực đối phương , chân phải vừa thu về cũng lập tức đá ra hướng đến chân trụ y. Văn Hùng liền cảm thấy như bị một khối đá đập vào ngực , miệng phun ra một búng máu . Sau đó y liền cảm giác mình bị quật xuống nền đá , cánh tay đồng thời cũng bị bẻ gãy. Rồi y thấy trời đất đen ngòm bao phủ lại , chỉ còn văng vẳng tiếng hét bên tai.

Rầm . Nhìn Văn Hùng bị quật trên nền đất , Việt Hùng và Đức Chung thầm kinh hãi , đưa mắt nhìn nhau. Người khác có thể không nhìn ra được sự lợi hại của Hạo Thiên nhưng bọn họ thì thấy rất rõ . Đá ra , thu chân về , kẹp tay đối phương , xoay người , đánh vai , đá chân trụ , quật , bẻ tay đối thủ chỉ diễn ra trong chớp mắt , uyển chuyển như nước chảy mây trôi , hơn nữa lại mượn lực của Văn Hùng khiến y chỉ biết trơ mắt nhìn không thể phản ứng một chút nào. Cao thủ , hơn nữa lại thâm sâu không lường được!!! Hai người nghĩ thầm.
Trận đấu diễn ra quá nhanh, diễn biến không thể ngờ được. một chàng thư sinh nhìn rất mỏng manh lại có một võ công siêu việt đến như vậy. tất cả mọi người đến xem ngỡ ngàng một lúc mới vỗ tay, reo hò. Kế tiếp là trận đấu giữa Đức Chung thuộc môn phái Taekwondo và Việt Hùng thuộc Thiếu Lâm, đây là trận đấu duy nhất mà Hạo Thiên nên theo dõi, bởi lẽ người thắng cuộc trong trận này chính là đối thủ cuối cùng của hắn trong mùa giải hè năm nay.
Ngay khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, đã thấy Đức Chung xuất chiêu, hai chân liên tục đá tới đối phương, độ cao cũng liên tục thay đổi, dù tốc độ ra đòn rất nhanh, nhưng đều không thoát khỏi ánh mắt của Hạo Thiên. Đối với liên hoàn cước, Việt Hùng chỉ một mực phòng ngự. Với chiều cao kém đối phương chỉ có nhập nội, áp sát mới khắc chế đối phương, hơn hết Taekwondo rất nhiều đòn chân, nếu lấy sở trường đối sở đoản chính là ngu ngốc, hẳn nhiên Việt Hùng quá quen thuộc với lối tấn công đó.

" Bồng, bồng, bồng. " Liên tiếp ba cước bị cánh tay Việt Hùng chặn lại, đang định tiến tới áp sát đối phương, Đức Chung đã lui ra sau thủ thế giữ khoảng cách.

Hai người liên tiếp gia thủ, bình thường bên ngoài mọi người chỉ thấy từng đợt tấn công vô cùng vũ bão mạnh mẽ, chỉ Hạo Thiên là nhìn rõ từng động tác của bọn họ. Việt Hùng chủ thủ, mỗi lần công kích đều đầy uy lực, uy hiếp tới đối phương, Đức Chung thì một mực lợi dùng đòn chân, công kích từ xa. Kiểu chiến đấu này trừ khi có bất ngờ xảy ra, nếu không ai thể lực tốt hơn người đó sẽ chiến thắng.

Lúc này Hạo Thiên mới cảm giác được cái tốt của thể lực, nếu ví con người là một cái cây thì thể lực chính là cái rễ, chân khí là thân cây. Nếu hai người chân khí tương đương nhau, chiêu thức tinh diệu như nhau, cái quyết định thắng thua tiếp theo sẽ là thể lực. Tu luyện võ công chính là luyện tập tổng thể.

" Vù, vù, bụp bụp. " Chỉ một chớp mắt áp sát được đối phương, Việt Hùng xuất ra hai quyền.

" Ý, thì ra còn ẩn dấu chút thực lực. " Một quyền vừa rồi của Việt Hùng, Hạo Thiên nhận ra có tiếng gió rít bên trong, kia một quyền mạnh hơn lúc đầu không ít, dù hai tay Đức Chung chặn được hai quyền đó nhưng hai tay hắn cũng khẽ run run, điều này không thoát khỏi mắt của Hạo Thiên.

" Hèn gì lúc đầu cảm giác tên này mạnh hơn một chút, thì ra hắn cũng luyện qua nội công, đáng tiếc chân khí quá yếu. " Dù sao trước trận đấu hắn cũng dự đoán tên Việt Hùng này sẽ chiến thắng.
Lúc này, ngoài sân chân phải Đức Chung đá tới mặt đối thủ lại chuyển hướng đá tới sườn bên phải, một cước này chuẩn xác lại nhanh như chớp " Bốp. " Toàn sân đều im lặng, bởi một cước vừa rồi rõ ràng đã trúng đích, có thể gây ra âm thanh như vậy, một cước đó lực đạo rất mạnh. Tất cả đang chờ đợi thân hình của Việt Hùng đổ xuống, thì cánh tay trái của Việt Hùng đã kẹp cứng chân của Đức Chung, cả thân hình cuồn cuộn cơ bắp liền áp sát tới trước mặt đối phương, quyền phải đã tới sướn trái đối phương.

" Bụp. "

Hạo Thiên dù đã biết trước, nhưng hắn không ngờ được đòn vừa rồi của Việt Hùng lực đạo mạnh đến như vậy, hắn rõ ràng có nghe có tiếng xương bị gãy vang lên. Phải biết rằng xuyên qua gang tay còn đấm gãy xương sườn, lực đạo không thể yếu được.

Thân hình Đức Chung gục xuống trong sự bất ngờ của mọi người, hiển nhiên phút cuối này đã thay đổi tất cả cách nhìn, rõ ràng bọn họ thấy được Đức Hùng đã đánh trúng, mà không biết vì sao đối phương không ngã, huống chi còn bị phản kích.

Riêng Hạo Thiên thì thấy rõ ràng, một cước của Đức Chung không làm Việt Hùng hao tổn gì lớn, mặc dù đồng cấp nhưng một người luyện qua nội công sẽ mạnh hơn hẳn người kia. Thậm chí Hạo Thiên còn khẳng định Việt Hùng hắn vẫn chưa tung hết thực lực chân chính.
sau mười lăm phút giải lao, tiếng MC Huy Nguyễn lại vang lên;
“Kính thưa quý vị đại biểu, cùng các bạn có mặt tham dự Đại hội Võ thuật được tổ chức thường niên tại trường Bách Khoa. Thế là cuối cùng trận đấu tranh chức vô địch Đại hội Võ thuật năm nay đã đến…. hẳn quý vị cũng như chúng tôi đang rất hồi hộp, căng thẳng, lo âu chờ đợi….Tất cả đều đang hướng về trận đấu với câu hỏi : Ai sẽ đăng quang ngôi vô địch năm nay Hạo Thiên – Vovinam hay Việt Hùng – Thiếu Lâm ?”
“Đã đến giờ khai mạc, xin mời hai võ sĩ chuẩn bị lên sàn đâu! Tôi xin nhắc lại ….”
“Trước khi bước vào trận đâu tôi xin phép được hỏi, cảm giác hiện giờ của bạn thế nào Hạo Thiên ?”
“Được tham dự giải em đã thấy rât vui rồi, nhưng bước vào đến vòng trung kết này em thật sự vô cùng xúc động không biết nói gì cả, chỉ biết em hứa sẽ cố gắng thi đấu thật tốt, thật đẹp trên tinh thần thể thao và trên hết là tinh thần võ đạo của Vovinam! Em xin hết.”
“Thay mặt ban tổ chức tôi xin long trọng tuyên bố .. trận đấu bắt đầu..!!!”
" Bạn tên là gì? Hiện tại đang theo học võ gì vậy?" Đứng đối diện trên sân Việt Hùng hỏi.

" Hạo Thiên, chỉ học qua một chút võ dân tộc mà thôi, chúng ta bắt đầu đi." Hạo Thiên hờ hững nói.

" Cẩn thận nhé. " Âm thanh vừa dứt, chân phải Hạo Thiên đã nhanh như cắt đá tạt bên trái đối phương, chỉ là một cú đá tạt đơn giản nhất.

" Bốp. " toàn trường hiển nhiên không để ý đến, bởi đòn này Đức Chung đã sử dụng quá nhiều, đối với Việt Hùng phòng thủ không chút nào tác dụng. Và lần này cũng vậy, đòn chân của Hạo Thiên cũng bị đối phương đỡ được, nhưng khác với Đức Chung, sau khi đỡ đòn chân của Hạo Thiên, cả thân hình Việt Hùng phải lùi tới ba bước mới dừng lại được.

Chi tiết rất nhỏ, người ngoài xem như đỡ được là như nhau, chỉ Việt Hùng hiểu rõ, vừa rồi hắn chính là bị đá phải lùi lại, cánh tay cũng tê dần. Đối phương không hề như bề ngoài, võ công của hắn rất cao, Việt Hùng hiện tại mới ý thức thấy, mặc dù hắn đã có phòng ngự nhưng không thể ngờ lại mạnh mẽ đến vậy.

" Có thể dùng chân chính thực lực ra đối phó chưa, nếu không anh không kịp sử dụng đâu. " Hạo Thiên ở bên ngoài hướng tới đối phương nói. "

" Cao thủ, cao thủ! " Việt Hùng khẽ nói, cùng lúc ánh mắt hắn hơi biến đổi, cơ bắp tựa như căng ra một chút. Không khí trên sân chợt thay đổi, mọi người cũng dần im lặng, bọn họ cảm giác rằng sắp có chuyện xảy ra.

" Đến phiên tôi, bạn cẩn thận." Việt Hùng vừa nói, thân hình di chuyển ngang một bước, một cước đá tống tới đối phương, thấy thân hình Hạo Thiên vừa tránh được đòn chân, tay trái Việt Hùng đã nhanh chóng nhập nội, đánh tới ngực đối phương.

Chân trái vừa đảo, một quyền của đối phương cũng bị hắn tránh mất, chưa đợi Hạo Thiên lùi ra xa, tay phải cùng chân trái Việt Hùng liên hoàn tấn công tới.

" Vù, vù ,vù ." trong sân mặc dù kín gió, nhưng mỗi một quyền, một cước của Việt Hùng đều tạo nên tiếng gió rít nhẹ.

Ở bên ngoài, đám người thấy Việt Hùng lúc này khác xa ban nãy, bọn họ mới biết được vừa rồi đấu với Đức Chung hắn thật sự chưa dùng hết sức.

Mặc dù mọi người đều thấy từng đòn tấn công vũ bão của Việt Hùng, ai cũng lo sợ cho thiếu niên Hạo Thiên, hắn quá nhỏ so với Việt Hùng, tưởng chừng một quyền trúng người liền văng xa vài mét. Chỉ có ở trên sân, Việt Hùng mới ý thức được mọi đòn tấn công của mình đều không chạm vào được đối phương, nói ra chỉ sợ không ai tin, đích thực hai người cách nhau chưa tới mấy chục centimeters , vậy mà các đòn liên hoàn không hề chạm vào đối thủ.

" Tấn công đủ rồi chứ, cẩn thận nhé! Lão Mai Quyền ." Âm thanh Hạo Thiên vừa nói, cánh tay trái tựa như làn gió cuốn lấy cổ tay phải Việt Hùng, sau đó men theo nó đánh đến ngực, chưa đợi đối phương rút tay về, tay phải của hắn không chút tiếng động áp chặt tới lòng bàn tay trái mình. Ánh mắt Việt Hùng lúc này hơi hoảng sợ, rõ ràng cánh tay phải hắn đã đẩy tay trái đối phương ra, nhưng không hiểu tựa như đánh vào không khí, tay trái đối phương không bị văng mà còn men theo cánh tay đánh vào ngực.

Nói ra tựa rất lâu, nhưng chiêu Lão Mai Quyền kết hợp với Nhu Khí Công Quyền này Hạo Thiên thi triển rất nhanh, lại nhuần nhuyễn, uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Lòng chưởng tay phải áp vào lòng chưởng tay trái cùng đánh vào ngực đối phương.

Không một âm thanh phát ra, hai người vẫn giữ tư thế đó hơn vài giây, chỉ thấy thân hình Hạo Thiên lùi lại, Việt Hùng đã không còn chỗ dựa mà ngã xuống.

Toàn trường đều im lặng, chỉ có tiếng thân hình Việt Hùng ngã xuống va vào tấm đệm.
“Vâng, thưa quý vị đại biểu cùng các bạn đang dõi theo trận chung kết, tranh chức vô địch của giải đấu mùa hè năm nay. Sau nhưng giây phút căng thẳng chờ đợi cuối cùng chúng ta đã biết được chủ nhân của chiếc cúp vô địch năm nay đã thuộc về ai.”
“Chức vô địch đã thuộc vê Hạo Thiên – Vovinam! Chúng ta hãy cùng nhiệt liệt chào đón nhà vô địch của chúng ta…!!”
“Hạo Thiên! Em có cảm nhận gì khi đã đạt chức vô địch năm nay? Và em có bí quyết gì, hãy cùng chia sẻ với mọi người được chứ?”
“Kính thưa ban giám khảo cùng các vị đại biểu, thưa các bạn:
Trước tiên em xin được cám ơn thầy Bá Hùng, là người đã truyền dạy cho em những kiến thức quý báu về võ học nói chung và Vovinam nói riêng.
Thật ra bí quyết của em rất đơn giản, đó là; luyện tập…luyện tập…và luyện tập, vướng mắc ở đâu thì hỏi thầy ngay, để cả thầy và trò cùng giải quyết. chính vì vậy ngoài tình thầy trò em còn coi thầy là một người bạn tri âm trong cuộc đời em.”
“Vậy em sẽ làm gì khi đã đạt được học bổng và một đợt tập huấn nước ngoài?”
“Dự định thì có nhiều lắm, nhưng điều đầu tiên em muốn làm đó là cùng thầy – Bá Hùng phát triển Vovinam rộng rãi hơn nữa. VOVINAM…!”
Hắn hô to ba chữ Vo-vi-nam và các bạn trong lớp hắn cùng mọi người có vặt cùng hô vang ba chữ VO – VI – NAM. Không biết tự bao giờ tôi đã thấy ba chữ đó thật thân thương..!!!


Tác giả: Nguyễn Trung Kiên
Hà trì – Hà cầu – Hà đông – Hà nội
SDT: 0932 234 638