Bài dự thi viết văn
Câu truyện: Bạn tôi – Vovinam – Một chữ: “Duyên”!
……….

- Bạn vẫn khỏe chứ Kiên?
- Uh, Hạo Thiên ah? Mình vẫn bình thường, thế còn bạn thì sao? Dạo này học hành thế nào rồi, cố gắng luyện tập cho tốt nhé để sau này về nước mình còn được nở mày nở mặt khi đi bên cạnh bạn chứ..hiii…
- Ối giời! yên tâm đi “ông bạn già” của tôi ah. Cho mình hỏi thăm ba mẹ bạn và ba mẹ mình ở nhà vẫn khỏe chứ? Mình nhớ ba mẹ quá!
- Vẫn khỏe, công việc vẫn bình thường, mình sang bên đó chơi suốt mà. Bố và Mẹ bạn cũng nhớ bạn lắm đó. Mình nghĩ, lát nữa bạn gọi về cho bố mẹ đi. Thôi nhé, mình đang phải viết truyện để gửi đi dự thi.
- Thế cơ ah? Khiếp nhỉ “ông già” nhà mình hôm nay viết truyện cơ đấy! sắp xong chưa? Mail qua cho mình duyệt cái coi có bị “ói” không nèo …hịa… hịa….
- Ôi, lạ lắm ah? Hehe.. cái này “phình phường” thui. Được rồi, viết xong bạn là người đầu tiên đọc vậy được chưa nào? Ah, nhớ mang cái chậu để gần khi đọc truyện của mình đấy nha! Thôi lo mà luyện tập võ nghệ đi, chúc vui ve! Pi pi..
- uh, chúc ông bạn thành công trong câu truyện đầu tay này!
Hôm nay, chân mình vẫn bị đau chẳng thể nào đi lại được, chỉ biết ngồi xem tin tức trên Internet, chán quá! Mình đang ngồi mơ màng, ánh mắt nhìn về xa xăm qua khung của sổ dưới cái se se lạnh của tiết trời mùa đông ở Hà Hội những ký ức ngày xưa lại chập chờn về trong suy nghĩ.

Trần Hạo Nam là một nhà khảo cổ học nổi tiếng , anh chuyên nghiên cứu những nền văn hóa của loài người, đặc biệt là những di tích tự nhiên. Bên cạnh công việc khảo cổ yêu thích của mình thì anh cũng rất yêu thích võ thuật, và thực sự cái đai đen Thái Cực Quyền giúp anh rất nhiều trong cuộc sống cũng như trong công việc. Anh có một gia đình rất hạnh phúc, vợ hiền và con ngoan. Hạo Thiên chính là con trai của anh, cậu bé năm nay 7 tuổi nhưng nhìn cậu bé rất khỏe mạnh, rắn chắc và đặc biệt hơn nữa Hạo Thiên có một trí thông minh lạ thường, lại rất hiếu động. Ngày nào cũng chơi đùa cho tới tối xẩm, quần áo lem luốc, dường như chẳng có bộ nào cậu mặc được lâu bền.
Tuy nhiên Hạo Thiên rất ngoan, biết nghe lời. Dạy chữ nào nhớ chữ đó, cậu bé có thễ làm được những bài toán mà bạn bè cùng lớp không ai làm được, hơn nữa nhờ có cha, mẹ chỉ bảo thêm về những chữ cổ ngữ, chữ tượng hình…nên cậu bé còn biết rất nhiều về chữ cổ ngữ. Nhưng có một điều khiến cho mẹ cậu hơi phiền là thằng bé thích luyện võ hơn luyện văn. Hở ra cái là nó lại tót đi luyện võ, suốt ngày năn nỉ bố mẹ dạy võ.
Cậu bé quá ham mê võ thuật nên bố mẹ cậu không dám dạy cho cậu võ công ngay từ bây giờ, mà phải đợi cậu lớn thêm. Mặc dù vậy, ngày nào Hạo Nam cũng gọi con dậy sớm tập võ cùng, nhưng anh chỉ dạy cho thằng bé mấy bài dễ dàng nhất của Thái Cực Quyền thôi.
Hạo Nam biết con trai mình rất có tài luyện võ, không những thế lại còn rất ham mê là đằng khác, chính vì vậy anh luôn kiềm chế cậu bé và hướng cho nó học văn hóa.
Vào một ngày nọ, Hạo Nam cùng đoàn khảo sát đến một ngôi đền cổ thuộc tỉnh Hà Tây cũ, vì được biết nơi đây người ta mới phát hiện ra một chiếc trống đồng cổ cùng với rất nhiều sách và những đồ cổ khác. Trong chuyến đi này, đoàn của Hạo Nam gồm có: Hạo Nam làm trưởng đoàn, Chí Kinh làm phó đoàn, Phương Lan vợ của anh là giám định viên và Hạo Thiên con trai anh cùng mấy thành viên trong đoàn. Sở dĩ lần này anh cho Hạo Thiên đi cùng là vì anh muốn hướng cho cậu bé theo nghiệp của anh, anh muốn qua lần này anh có thể truyền đạt thêm cho con trai một chút lý thuyết của thực tế.
Trong lúc mọi người đang tập trung làm việc, thì Hạo Thiên cũng đi vào bên trong ngôi đền cổ để thỏa mãn sự hiếu động lẫn tò mò của cậu. Vừa đi vừa nghiêng ngó lung tung, bất chợt cậu dừng lại trước một cửa phòng, cánh cửa được làm bằng gỗ nguyên bản, lại được khắc trên đó một hình con rồng khổng lồ đang ngậm một viên minh châu bao quanh cánh cửa, nhìn lên trên thấy một tấm bảng viết bằng chữ Hán Nôm đã mờ đi vì bụi bặm và mạng nhện “Tàng Thư Các”. Cái tên này gây ấn tượng rất lớn cho cậu bé.
Nó nghĩ thầm: “ đã có lần bố nói : Tàng Thư Các là nơi cất giữ những kinh văn quý hiếm của các nhà sư”.
Không đắn đo suy nghĩ nhiều, cậu bé liền tiến đến mở cánh cửa ra một cách từ từ chậm dãi, như sợ bên trong có điều gì đó không hay đến với cậu.
Két, keet, keee……!
Cánh cửa từ từ mở ra, không hiểu vì lý do gì mà lúc này cấu thấy tim của cậu cứ dồn dập đập rất nhanh, thêm vào nữa là sự yên tĩnh lạ thường của căn phòng không khỏi tạo cho cậu cảm giác hồi hộp, sống lưng buốt lạnh. Đang đứng hít thở thả lỏng tinh thần theo những khẩu quyết Thái Cực mà bố đã dậy, thì một lần nữa:
Vù..u…u…u…u…!
Một cơn gió từ cánh cửa sổ đối diện thổi vào cậu, khiến cho cậu không thể tự chủ được bản thân nữa, thân hình khẽ rùng mình mấy cái, tóc gáy dựng ngược lên. Chỉ muốn hét thật to và bỏ chạy, thế nhưng:
“ Là một người đàn ông thực thụ, con phải biết đối diện với chình mình, đối diện với khó khăn. Có như vậy con mới tiến bộ được!” lời nói của bố một lần nữa lại vang lên trong đầu nó.
Nó vẫn đứng im bất động, chỉ khác một điều đó là mắt nó đang từ từ nhắm lại, bắt đầu hít thở. Bất chợt nó mở mắt ra và rất tự tin bước từng bước nhẹ nhàng vào trong căn phòng. Cứ thế, thời gian trôi đi và nó cũng đã đi tham quan hết căn phòng. Bắt đầu để ý đến những cuốn sách đày bụi bặm theo năm tháng trên giá sách. Trong này toàn kinh văn của nhà sư khiến cho cậu bé cảm thấy có điều gì đó trống vắng pha lẫn thất vọng trong cậu, bởi lẽ không thấy điều mà cậu đang hy vọng, mà đang muốn tìm kiếm: đó là nhưng quyển sách về võ công.
Đặt những quyển sách lại chỗ cũ, tiếp tục chú ý đến nhứng thứ khác. Nhìn thấy một bức tranh được treo ở một góc rộng rãi, trang nghiêm của căn phòng, bên dưới bức tranh là một cái bàn có chứa một lư hương cổ, bên dưới cái bà là một tấm nệm vải đã cũ kỹ, chợt Hạo Thiến nhìn thấy ngay bên cạnh tấm nệm lờ mờ có vài chữ gì đó, cậu lại gần và phủi lớp bụi bên trên đi một dòng chữ hiện ra:
“ đã có duyên sao không quỳ lạy hai mươi mốt lần”
Thầm nghĩ, quỳ lạy trước vong linh của một vị nhà sư thì cũng không có gì là quá đáng cả. nghĩ vậy cậu bé liền quỳ lạy trước bức tranh đủ hai mươi mốt lần. bất chợt mặt của cậu bé biến sắc tái nhợt đi khi thấy mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển.
“ động đất ư? Chết rồi mình phải làm sao bây giờ? Chạy thôi!”
Đang định cất bước chạy thì chợt cậu bé nhận ra thấy ở phía hai bên của cạnh bàn có cái gì đó trồi lên khỏi mặt đất, tính tò mò đã níu chân cậu lại.
Mặt đất thôi chuyển động, bây giờ thì đã nhìn rõ cái mà vừa trồi lên khỏi mặt đất là hai bông hoa sen bằng vàng, sáng lấp lánh rực rỡ, khác hoàn toàn so với bất kỳ thứ gì trong căn phòng. Bên trong hai bông hoa sen vàng đó là hai cuốn sách có kích thước khác nhau, một cuốn thì rất to và dầy, một cuốn thì chỉ mỏng như quyển sách mà cậu vẫn học và một phong thư viết bằng chữ nôm.
Những điều sảy ra trước mắt không khỏi kích thích tính tò mò của cậu, mặc dù giờ này tim cậu vẫn đập thình thịch liên hồi. tiến đến quyển sách to nhất nằm bên bông sen phía trái của cậu, cầm quyển sách trong tay đọc mấy chữ viết bên ngoài xong Hạo Thiên liền mở quển sách ra, ánh mắt cậu chợt sáng lên, một nụ cười đầy mạn nguyện cũng xuất hiện trên khuân mặt cậu, trong bụng thầm reo lên :
“ Võ công, đúng là võ công rồi! có thế chứ, đây mới là điều mình hằng mong muốn!”
Đang vui mừng vì đã thỏa mãn được ao ước bấy lâu nay, cậu chợt nghĩ đến bố mẹ.
“Nếu bố, mẹ mà biết liệu có cho mình mang quyển sách này về không? Có cho mình luyện tập không?”
“ Chắc chắn không rồi.”
Nghĩ đến đây, cậu bé liền cất những quyển sách vào trong chiếc balo mà cậu mang theo. Sung sướng ra khỏi phòng.
6 giờ chiều, mọi người vẫn đang mải mê làm việc chợt có tiếng Hạo Nam vang lên;
“ Chúng ta nghỉ thôi các bạn, cũng đã muộn rồi còn phải về Hà Nội nữa chứ. Ngày mai chúng ta tiếp tục !”
Hôm sau, đoàn của Hạo Nam tiếp tục lên đường nhưng không có Hạo Thiên, bởi lẽ hôm nay là ngày mà Hạo thiên phải đi học. ngồi trong lớp học, cậu bé chỉ mong sao cho nhanh hết giờ để chạy ùa về xem quyển sách mỏng kia, bức thư kia nó viết gì. Trong suốt buổi học ngày hôm ấy, hai quyển sách và một bức thư cứ quanh quẩn trong đầu Hạo Thiên.
Buổi học tan, cậu bé nhanh chóng chạy ra ngoài chỗ chú xe ôm quen thuộc nhờ chú chở về nhà: Hạo Nam và Phương Lan cùng làm trong lĩnh vực khảo cổ cho nên hai người thường xuyên không đón Hạo Thiên được, đành phải nhờ một người xe ôm hay trực ở đó đưa cậu bé về.
Sau khi về nhà, điều đầu tiên mà cậu bế làm là chui lên phòng của mình và lấy quyển sách võ công mà mới “thủ” từ ngôi đền cổ kia ra xem. Lúc ở ngôi đền cổ do sợ bố mẹ biết được, hơn nữa do quá vui mừng nên cậu bé cũng chưa kịp xem rõ nó là loại võ công gì. Bây giờ lấy ra xem quyển sách dầy nhất, to nhất ghi “ Hộ quốc Vovinam Kungfu Toàn tập”, quyển sách mỏng ghi “ Hàn Băng Quyết”. Lật từng trang của cuốn sách “Hộ quốc Vovinam Kungfu Toàn tập” ra xem Hạo Thiên rất vui mừng khi thấy ngoài những hình ảnh hướng dẫn cụ thể ra thì bên cạnh còn có những câu khẩu quyết và các hướng dẫn khi luyện tập, bởi lẽ trước đó cậu còn đang lo nghĩ không biết sẽ luyện tập như thế nào. Nay thấy hướng dẫn rõ ràng như vậy thì không vui sao nổi. Nhẹ nhàng để quyển sách đó xuống, cậu xem tiếp đến quyển sách mỏng “ Hàn Băng Quyết”, bên trong là những câu khẩu quyết được viết rất cẩn thận, ngay ngắn. Nhẩm đọc mấy dòng :
“Tầng một : hỗn độn sơ khai đạo vị tiên,
mão địa nhân dần tý sinh thiên,
âm thuận dương nghịch trường sinh lộ,
điên đảo quy nguyên phải thai toàn,
cửu long viên chuyển cam lộ tửu,
như hà bàn nhiễu hư không gian,
linh niêu phát trướng sơn hà hoán,
không mộc phùng xuân vạn niên trường.
Tầng hai : Hàn băng chi địa ,
âm dương cửu tuyền,
khiếu thiên đả huyền, .....”
mặc dù bây giờ chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng Hạo Thiên cũng đã nghĩ đến một người có thể giúp nó … một võ sư Thái Cực Quyền; đó là Hạo Nam bố nó. Tất nhiên là nó cũng đã nghĩ đến việc lợi dụng những cuốn kinh văn cổ điển khác để “moi” bí kíp từ bố nó.
Cùng với một nụ cười đắc ý, nó tiếp tục xem đến phong thư. Cũng với những nét chữ ngay ngắn, cẩn thận thư viết:
“Hộ quốc Vovinam Kungfu Toàn tập là một bộ võ công được chắt lọc những tinh hoa võ thuật trong nước và ngoài nước từ xa xưa đến nay, trên cơ sở lấy võ và vật cổ truyền làm nòng cốt theo nền tảng Cương – Nhu phối triển. Rèn ý chí, luyện tinh thần, “Sống, giúp người khác sống và sống vì người khác” đó là tiên chỉ của Vovinam phái từ trước tới nay. Với niền tự hào của môn phái đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến đấu chống lại quân thù xâm lược đất nước, đẩy lui mọi âm mưu đen tối, ngoài ra còn giúp người Việt Nam chúng ta đã đoàn kết nay còn đoàn kết hơn, Người Việt Nam!
………….
“Hàn Băng Quyết” là cuốn sách nội công tâm pháp mà ta sáng tạo ra, nó vô cùng bá đạo càng về sau việc đột phá các tầng càng khó khăn.
Với hai bộ bí kíp này, khi luyện thành, ta tin không có ai đủ thực lực để so sánh với ngươi - một người có duyên với ta. Những mong cho ngươi đại thành.
Kim Thế Di.”
- “Tranh thủ thời gian ba mẹ không cóa nhà mình luyện tập thôi”; thầm nghĩ như vậy cậu bé liên tranh thủ chút thời gian yên tĩnh để luyện tâp.
Trước kia đã được bố chỉ dạy qua Thái cực quyền nên đối với Hạo Thiên cậu bé cũng có chút ít kiến thức võ học đủ để hiểu trong quyển sách viết những gì. Bài quyền đầu tiên “Thập tự quyền”;
1. Khai thủ thập tự quyền
Quyết nhập nội tranh tiên
Cước. bộ đao, quyền, dực
Liên chi đả nhãn tiền
2.Trực chỉ phạt tam điểm
Phiên tả đả câu liêm
Chuyển hữu phi long tuyến
Luân thân trảm nhị biên
Phi cước tam long giáng
3. Hồi mã tọa trung bình
Song thủ trực địa tạng
Ðạt chí nguyện bình sinh
Luân nhị thập tự nhai
4.Tả Xung trảm hữu đài
Thôi cước xuyên sơn bích
Liên đao hổ cước lai
Thoái hữu phục mã công
Luân thân hoành lập tấn
Phi nhị cước bàn long
Lục thức hoàn môn trấn

Với căn bản vững chắc đã được Hạo Nam rèn luyện từ bé lại thêm vào đó với sự thông minh, lòng nhiệt huyết Hạo Thiên không hề gặp trở ngại khi luyện quyền.
Ban ngày những lúc rảnh rỗi là cậu bé lại luyện quyền còn ban đêm thì luyện Hàn Băng Quyết.
Thời gian cứ thế trôi đi, năm nay Hạo Thiên đã bước vào năm cuối cấp ba, đi học trên lớp, đi học thêm đến ù cả đầu. Hắn thi vào trường ĐH Bách Khoa. Đã hơn nửa năm nay thi thoảng lúc nào nhớ thì hắn mới luyện lại một số bài quyền, còn thời gian luyện cái tâm pháp kia cũng chả có mấy, nhớ lại tám tháng vừa qua hắn mới chỉ luyện có hai lần. Áp lực phải vào đại học khiến cho hắn khổ sở, may mắn đầu óc của hắn cũng khá thông minh, học đến đâu nhớ đến đó.
“ngày mai thi đại học rồi, thi đậu là có thể chơi dài” hắn nghĩ vậy.
………..
Ngày thi đại học đã đến, hắn đi rất sớm vì sợ tắc đường, nơi hắn đến là một trường cao đẳng gì gì đó, nói chung đó chỉ là địa điểm thi thôi nên hắn chảng để tâm. Sáu giờ ba mươi, tại đó đông nghịt người, trai có gái có đông đủ, sinh viên tình nguyện nhìn đâu cũng thấy.
Đi vào cổng, chợt đằng sau có chiếc BMV đen đang bấm còi ầm ĩ, Hạo Thiên tránh qua một bên, nhìn lại bên trong xe là một cô gái rất xinh xắn, càng nhìn hắn càng thấy cô gái này quen nhưng tạm thời chưa nhớ ra được, hắn vỗ vỗ đầu mấy cái chợt hắn nhớ ra.
Cách đây mấy tháng; hôm nay là sinh nhật cô em gái của Hạo Thiên. Hôm đó hắn đi shop mua đồ tặng em:
" chị ơi, cho em lấy cái dây này. "

Rút tiền đưa ba tờ năm trăm nghìn, hắn chưa kịp cầm lấy chiếc dây thì một âm thanh bên cạnh đã cắt ngang:

" Anh ơi, em thích chiếc dây này. "

Đó là một thiếu nữ tầm gần hai mươi rất xinh đẹp, đi bên cạnh là một thanh niên mặc đồ tây rất đẹp trai, thanh niên này còn cao hơn Hạo Thiên nửa cái đầu, tóc vuốt ngược lên, trông không khác gì diễn viên Hàn Quốc. Hạo Thiên liếc qua hai người bọn họ, đồ trên người toàn đồ hiệu nước ngoài, hắn không rành lắm nhưng chắc chắn rất đắt.

" Được rồi, vậy anh mua cho em. " anh chàng đẹp trai kia cười rất tươi nói.

" Nhân viên, ta muốn mua chiếc dây. "

Nữ nhân viên vô cùng bất ngờ, vì đây là chiếc dây còn duy nhất, thiếu niên trước mặt đã đưa tiền lấy, nhưng thanh niên này cũng muốn mua. Mà thanh niên này nàng nhìn rất quen, hầu như mỗi lần đến đều mua rất nhiều cho siêu thị, nếu để khách hàng như vậy phật ý, quản lý biết không đuổi việc mới là lạ.

Ngay khi nữ nhân viên đang phân vân, Hạo Thiên bực tức bên cạnh, hắn mua trước, tiền cũng đã đưa rồi, nhưng dường như nhân viên kia lại muốn bán cho hai người đó.

" Chị nhân viên, cái này em đã mua, cũng đưa tiền rồi. "

" Cái này, cái này ... "

" A, Hữu Thành công tử, cùng Hương Thy tiểu thư tới mua sắm. " Một trung niên nhân thấy thanh niên vội tiến lại chào hỏi. Trong giới thượng lưu ai không biết gia đình họ chứ, bố bọn họ là trùm buôn bất động sản lớn nhất đất Hà Thành, gia sản tính bằng tỉ đô, đứa con cả Văn Thành là tổng giám đốc của tập đoàn ô tô Việt Phát.

" Hương Thy tiểu thư muốn mua thứ gì vậy, Lê Tâm lấy cho tiểu thư. "

" Quản lý, nhưng khách hàng này cũng muốn mua " Nữ nhân viên thở phào nhẹ nhõm, dù gì quản lý cũng đã tới, xử lý thế nào xem ra cũng không ảnh hưởng đến mình.

Lúc này tên quản lý mới để ý Hạo Thiên, quần áo chỉ là một học sinh cấp ba, đi chiếc giày adidat tầm thường, cả người chả có thứ gì bắt mắt.

" Vị khách hàng này, có thể chọn cái khác được không, chúng tôi sẽ giảm giá cho cậu. "

" Không được, cháu đã chọn rồi, tiền cũng đã đưa, các người không thể bán rồi lại không giao hàng chứ. " Ánh mắt Hạo Thiên nhìn chằm chằm tên quản lý, nếu khi xưa gặp trường hợp như vậy hắn đã nhịn, nhưng không hiểu hiện giờ vì sao hắn lại như vậy. Hạo Thiên biết đối phương rất giàu có, tranh chấp với họ thì thiệt thòi là mình, có điều hắn rất cố chấp.

" Hừ giàu có thì đã sao chứ, cha mẹ các ngươi giàu có thôi, các ngươi mà sinh vào gia đình khác thì đã không thể lên mặt vậy. " Hạo Thiên nghĩ vậy trong đầu, càng nhìn lại càng thấy ghét đám người này, nhất là cô nàng xinh đẹp Hương Thy gì đó, giờ trước mắt hắn vô cùng diêm dúa, đỏng đảnh, càng nhìn càng xấu.

" Bạn này, có thể nhường dây chuyền cho mình, mình rất thích nó. " Cô nàng Hương Thy chợt nói, nhưng giờ Hạo Thiên đã thấy ghét bọn họ, chẳng liếc nàng tới một lần nói:

" Em gái tôi cũng thích, không lẽ em gái không bằng một nữ nhân xa lạ?. "

" Cậu bạn, nếu em nhường lại dây chuyền, anh có thể mua tặng em một cái, thế nào. " Hữu Thành từ nãy vẫn im lặng, chợt nói .

" Em gái anh thích, nhưng cái này em gái em cũng thích, rất tiếc!. "

" Thế nào các ngươi bán hàng cho khách như vậy sao, thấy ít tiền nên xem thường sao? " Âm thanh của Hạo Thiên đã to hơn lúc trước rất nhiều, thể hiện rất bất mãn, giờ hắn chỉ mong tên quản lý kêu bảo vệ, kêu rồi hắn mới có cớ ra tay được.

" Hừ, đàn ông bụng dạ hẹp hòi, không mua nữa, anh chúng ta về! " Hương Thy bực tức nói, sau đó quay đi chuẩn bị xuống dưới ra về.

" Hừ, bộ tưởng mình ngươi mới được mua cái mình thích sao, mình ngươi có tiền chắc. " Tuy ra đến cửa nhưng âm thanh đó, chắc chắn cô nàng vẫn nghe được, chỉ thấy nàng quay lại nhìn kỹ tên con trai không tý ga lăng với gái đẹp chút nào, thấy hắn cười cười thản nhiên, nàng bực tức mà không làm gì được.

" Thế nào, các người đưa dây chuyền được rồi chứ? "

Dù bất mãn vì đã làm mất lòng một khách hàng lớn nhưng tên quản lý cũng biết là không thể không đưa sợi dây cho tên thanh niên trước mặt, đành nặn ra nụ cười rồi đưa hắn sợi dây.
Nghĩ tới đây hắn lẩm nhẩm: “ Thôi không nghĩ nữa, đi thi mà nghĩ đến con gái là đen đủi lắm”, đẩy cô nàng ra khỏi đầu Hạo Thiên đi tìm phòng thi
Mang đầy đủ thẻ dự thi cùng chứng minh thư, tìm chỗ số báo danh của mình ngồi, đang lau ghế ngồi cùng bàn, Hạo Thiên đã thấy số báo danh 8651 bên cạnh có người ngồi vào, mà số báo danh của hắn là 8650 hai người xem như cạnh nhau, làm quen chút, nếu có quên gì còn hỏi nhau chứ. Ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt hắn là cô gái " đỏng đảnh " Hương Thy kia. Cô nàng lúc này cũng chú ý qua tên bên cạnh, nhận ra hắn là kẻ thiếu niên bụng dạ hẹp hòi, nàng khẽ "hừ" một tiếng rồi quay ngoắt đi, ngồi ra rìa đầu bàn bên kia, dường như xem hắn như bệnh dịch, càng tránh xa càng tốt.

Ba tiếng qua đi, chỉ thấy hai nam nữ ngồi cuối của phòng thi không những không di chuyển sát lại nhau trao đổi mà hai người lại là hai đầu hai bàn, đến nhìn nhau một cái cũng không. Cả hai hì hục mà chép, người này xin thêm tờ người kia gần như không kém cũng xin thêm tờ thứ hai. Hạo Thiên chép đến rã rời chân tay, đến tờ thứ ba, tuy đang thi nhưng vẫn chú ý nàng làm nhiều hay ít. Nàng cũng làm tới ba tờ như hắn.

Bởi Văn, Sử, Địa, một ngày rưỡi cái phòng thi đều y hệt như nhau, có hai thanh niên trai gái ngồi cách xa nhau như tránh bệnh dịch, người này xin giấy y rằng người kia cũng bắt đầu xin giấy, số tờ của bọn họ nhiều y như nhau, nhìn kỹ một chút bọn họ không khác hai oan gia đối đầu.

Thi xong là hắn biết mình chắc chắn đậu, hơn nữa điểm cũng chẳng thấp, cái đầu của hắn nhớ cái gì thì dai lắm, kiến thức dù nhiều nhưng không làm khó được.

Đến môn thi cuối cùng xong, Hạo Thiên cùng cô nàng chính là hai người ra sớm đầu tiên, hắn trở lại con ngựa chiến, cưỡi về nhà, còn cô nàng leo lên con BMW.

Vừa đi hắn vừa nghĩ: " Sau này ta mua mỗi người một con BMW mà đi, hừ chỉ là cái xe có gì to đâu. " Phóng xe trên đường mà lòng phơi phới, giờ làm gì trong khi đợi giấy báo nhập học. " Lâu lắm chưa luyện võ cùng cái tâm pháp Hàn Băng Quyết kia, lần này về chăm chỉ mới được.
Thi xong, mấy thằng bạn xem như thân rủ nhau đi chơi, liên hoan một bữa.
" Rồi chúng mày về đi, tao cũng về nhà đây. "
Hạo Thiên về tới nhà đã mười một giờ đêm, trở lại căn phòng của riêng mình, vừa định cuốn chăn nằm ngủ, có điều hôm nay hắn hơi phấn khích, bài thi làm quá tốt, hắn còn nghi ngờ biết đâu mình đạt thủ khoa ấy chứ. Nằm hoài không thể ngủ được, Hạo Thiên bỗng nghĩ đến cái tâm pháp Hàn Băng Quyết, đã rất lâu hắn chưa luyện, may mắn là vừa đánh no nê với đám bạn, hắn cũng yên tâm tu luyện.

Ban đêm yên tĩnh, thân hình Hạo Thiên cũng bất động, nhưng bên trong lại không ngừng vận chuyển, cái cảm giác thoải mái mỗi khi chân khí lưu chuyển khắp thân thể lại một lần nữa xuất hiện, mỗi một vòng vận chuyển chân khí bản thân lại tăng lên một chút, mặc dù một chút nhưng nó lại là của bản thân mình sở hữu, ví như mỗi ngày bạn tích góp được một nghìn, một năm sau, mười năm sau số tiền đó sẽ rất lớn và cũng là bạn sở hữu.

Tu luyện cũng như vậy, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, thần hoàn hóa hư. Lúc này đây chính là luyện tinh hóa khí, quay lại với Hạo Thiên , quanh thân thể hắn bao bọc màu lục đậm, chậm dần chậm dần, đám màu lục này bắt đầu tự mình chuyển hóa sang màu lam nhạt, quá trình chuyển hóa này rất thần kỳ. Nếu có ai nhìn Hạo Thiên lúc này còn tưởng hắn là hóa thân của thần tiên, bao quanh thân thể hắn là hai màu lục lam, màu lục ít đi bao nhiêu thì màu lam dày thêm bấy nhiêu, dù màu lam rất mờ nhạt nhưng đây là sự chuyển biến về chất.

Mỗi khi tiến lên một tầng của Hàn Băng Quyết, uy lực càng mạnh gấp cả chục lần. Hạo Thiên mặc dù thân thể, đầu óc rất thoải mái, nhưng đó dường như chỉ là ảo giác, trong đầu hắn lúc này quanh quẩn nội dung của Hàn Băng Quyết tầng thứ năm. Cái cảm giác não bộ làm việc liên tục mười mấy tiếng không nghỉ, đó chính là tình cảnh lúc này của hắn, mặt khác chân khí toàn thân cũng bùng phát dữ dội, liên tục đánh sâu vào kinh mạch.

Phải biết rằng, kinh mạch là thứ vô cùng quan trọng đối với một người tu luyện, nếu kinh mạch quá yếu so với chân khí bản thân thì khi đi qua nó sẽ tàn phá kinh mạch, mỗi một người tu luyện đều từng bước tiến hành, vừa nâng cao chân khí bản thân lại vừa tôi luyện kinh mạch, đó là một quá trình lâu dài và bền bỉ.
Nói thì dài dòng, có điều lúc này hắn vừa thoải mái lại vừa ê ẩm thân thể, có thể hình dung là vừa bị đánh lại vừa được xoa, bởi vì cũng đã lâu rồi hắn đâu có thời gian để tôi luyện kinh mạch.
Lại nói về gia đình của Hạo Thiên, Sau này hắn còn có thêm một em gái tên Trần Phương. Còn về việc luyện võ giấu gia đình, được một thời gian thì hắn nghĩ ra cách đó là đi mua rất nhiều quyển sách dạy võ ngoại thị trường để làm tấm bình phong che mắt bố bẹ. Mặc dù dưới con mắt võ giả của Hạo Nam, anh biết con trai mình tiến bộ nhanh đến mức không thể ngờ nhưng khi thấy con trai mua rất nhiều sách dạy võ thì cũng làm anh giảm bớt nghi ngờ, hơn nữa công việc của anh cũng đủ để anh mệt mỏi. vậy là Hạo Thiên đã thành công trong việc nói dối này.
Kể từ khi luyện võ, Hạo Thiên cũng có rất nhiều thay đổi. Thời gian ngủ nhiều hơn, ăn tốt hơn. Mới đầu thì ngạc nhiên về thay đổi của con cái nhưng rồi cũng quen dần và nó thành bình thường, quan trọng nhất là việc học tập của Hạo Thiên không năm nào là cậu không đạt học sinh giỏi cũng khiến cho bố mẹ yên tâm.

...

" Mẹ ơi, anh hai đâu rồi? "

" Nó chắc đang ở hang ổ của nó, con còn lạ gì. "

" Nhưng anh ấy một ngày không ra khỏi phòng rồi, cũng không ra ăn cơm nữa. "

" Được rồi, hôm qua anh con đi ăn với đám bạn, mặc kệ đi, mới thi đại học xong chắc ngủ xả láng đó mà, dọn cơm ăn đi con. "

" Vâng. "

Hạo Thiên đích thực đã ở trong phòng mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ là dù muốn hắn xuống ăn cơm nhưng không có hắn cho phép không ai có thể vào được cả. Chân khí màu trắng sữa của Hàn Băng Quyết không ngừng lưu chuyển qua kỳ kinh bát mạch, tiến hành tôi luyện toàn bộ kinh mạch trong cơ thể.

Cơn đau cuối cùng giảm dần, màu sắc bao quanh thân thể lúc này đã hoàn toàn là màu lam nhạt.

" Đói bụng quá, lại còn đau đầu nữa. " Điều đầu tiên tỉnh lại Hạo Thiên phát giác bụng không ngừng kêu ục ục, còn cái đầu tựa như bị búa bổ.

" Cộc, cộc, cộc. "

" Thiên, con còn không mở cửa bố mẹ phá cửa vào đó. " Ở bên ngoài là âm thanh của bố mẹ hắn.

" Vâng, con ra liền, đợi con tý! "

Cuối cùng thì âm thanh của Hạo Thiên cũng vang lên, nếu chậm chút nữa chắc cha mẹ hắn phá cửa thật luôn. Khi xưa dù trong cái "ổ" của mình, hắn cũng hơn một ngày là ra, nhưng đã ba ngày qua hắn cứ im lìm, cửa lại đóng chặt, hỏi hắn thì hắn không nói lấy một tiếng, là cha mẹ ai không lo lắng.

" Ba hôm liền mày ở trong phòng làm gì thế, ngay cả cơm cũng không xuống ăn, định tuyệt thực hả? "

" Mẹ, con vừa thi xong, con muốn ngủ quên trời đất một trận mà, mẹ biết con cực khổ học thế nào mà, à , con đói quá, nhà còn cái gì ăn không? "

" Còn nửa nồi cơm đó, còn ít thịt cùng canh trong nồi đó. " Thấy hắn nói muốn xả láng, mẹ hắn cũng cho là hợp lý, cái mốc quan trọng của đời người vừa đi qua, ai mà không có ý tưởng đó.

" Hì hì, bố mẹ, ăn xong con lại ngủ tiếp, lần này ngủ thêm một ngày nữa thôi, bố mẹ không phản đối chứ? "

" Lại còn muốn ngủ nữa, mày không đi chơi cùng bạn bè hả? " Mẹ hắn bực mình nói, dù gì cũng chưa từng thấy ai ngủ trâu bò như hắn, ba ngày ngủ giờ lại muốn thêm một ngày nữa, ngủ quên ăn quên uống.

" Mình để con tự do chút đi, không phải mình luôn sợ nó đua đòi, chơi bời lêu lổng sao, nay nó ở nhà ngủ không phải tốt hơn so với chơi bời sao? " Bố hắn bên cạnh nói.

" Hì, cảm ơn bố! "

" Hừ, tôi không nói lại cha con ông, muốn ngủ bao nhiều thì ngủ. " Nói rồi mẹ hắn liền xuống nhà.

Hạo Thiên mỉm cười rồi xuống nhà, quả nhiên còn cả nửa nồi cơm còn nóng, thịt, canh cũng để trên bếp, đun một chút là có thể ăn được, mẹ hắn thật lo cho hắn ngủ dậy đói nên đã chuẩn bị sẵn. Tống toàn bộ thức ăn vào bao tử, hắn cũng không ngờ được mình lại ăn "khủng" đến như vậy, khi xưa mỗi buổi hai bát là quá đủ, giờ nửa nồi đã bị hắn đánh bay.

" Nè anh hai, ăn từ từ thôi, không chết đói mà bội thực chết đó, hì hì. " Phương bên cạnh cười khúc khích nói.

" Mày trù anh mày, ba ngày không ăn rùi, giờ cho anh con trâu cũng đánh bay đó. "

" Nói thật, con trai phải ăn thế mới ra dáng đàn ông, khi xưa anh ăn còn kém cả nữ nhân, chả ra dáng gì. "

" Hừ, dám chê anh mày là con gái hả, sau này đừng hòng anh mua cái gì cho em nữa, còn có đứa nào bắt nạt đừng kêu anh đến. "

" Hừ, con trai hẹp hòi mà! "

Nghe đến từ hẹp hòi, Hạo Thiên không khỏi nhớ đến cô nàng nhà giàu Hương Thy.

Ăn xong quả nhiên hắn đi ngủ thật, không có giấc ngủ thì tinh thần vốn suy kiệt của hắn không thể nào phục hồi. Lúc Hạo Thiên ngủ dậy trời đã là mười một giờ tối, hắn ngủ đúng một ngày trời, tuy nhiên lúc này tinh lực rất dồi dào, ngoài hơi đói một chút còn tất cả đều sung mãn.

" Đã lâu không luyện quyền rồi, không biết uy lực có bị giảm sút hay không nữa? " Lẩm bẩm trong đầu, Hạo Thiên không có việc gì làm, nghĩ là làm ngay, mở cửa chạy tới công viên gần nhà.

" Để xem nào chiêu đầu tiên : Tứ Trụ Quyền. " Trong đầu Hạo Thiên liền nhớ lại những câu khẩu quyết;
Khởi vũ song loan chưởng
Thủ bộ tứ hoạt quyền
Kháng long trực hữu hướng
Liên phá quyền tả biên
Phiên thân hoàn kiếm thủ
Tả hữu tấn song câu
Luân thân đoạt thiên trụ
Song đao trảm mã đầu
Thoái tả trực cước tiền
Luân phá hạ câu liêm
Liên đoạt hạ song thức
Phạt nhị hổ long quyền
Phản tứ bộ cước phi
Trực, hoàn, bàn long cước
Hàng long, cầm hổ qui
Tứ trảm hoàn tâm ước
Cùng các tư thế trong cuốn sách, tay trái như mãng xà cuốn lấy đối phương, tay phải tựa như tia chớp công tới, " vù , vù " mặc dù không đem chân khí truyền vào đầu quyền nhưng Hạo Thiên vẫn rõ ràng nghe tiếng gió rít từ đầu bàn tay truyền lại. Đang hưng phấn muốn luyện chiêu thứ hai thì Hạo Thiên nhận ra được có năm, sáu tên thanh niên đang đi lại hướng của mình, hắn có thể cảm ứng rõ ràng, ánh mắt đối phương đặt tại trên thân mình.

" Nhóc, có tiền không cho tui anh mượn một ít tiêu. "

" Chúng mày mượn tiền hả, trong túi tao còn vài triệu này, mượn được cứ mượn. " Hạo Thiên ánh mắt lộ vẻ trào phúng, bình thường nếu gặp phải hắn chưa đợi bọn kia tới hắn đã chạy rồi, nhưng giờ hắn đang hưng phấn và muốn cóp nhặt một chút kinh nghiêm thức chiến, bởi lẽ từ xưa tới nay đã bao giờ hắn đánh nhau đâu.

" Hừ thằng nhóc này có gan đó, anh em không cần khách khí, cứ dần nó một trận rồi tính sau. " Nói xong, chính hắn xông tới đầu tiên, một quyền đánh tới mặt Hạo Thiên.
" Hừ, đang muốn mượn chúng mày làm bia tập đây. " Câu nói còn chưa hết, tay trái hắn đã cuốn lấy cánh tay tên cầm đầu kéo sang một bên, tay phải tập kích ngay mặt đối phương .

" Bốp "

Đơn thuần là lực cánh tay, hơn nữa ngay cả chỉ mình lực cơ bắp cũng thu lại rất nhiều, nên đối phương chỉ choáng váng một chút liền đứng dậy được.

" Chúng mày để nó đánh tao thế à, cả bọn lao vô. " Tên kia vừa bị ăn đấm liền la cả đám lao vào .

Hạo Thiên một mặt tránh né, một mặt lựa chọn chiêu thức để sử dụng. Bởi lẽ hắn chỉ luyện tập một mình chẳng có ai để đấu luyện cùng, cơ bản là chưa biết tý gì khi giao đấu, nay tìm được kẻ đánh nhau, ngại gì không đánh. Tuy vậy, hắn vô cùng tức tối vì sáu người đối phương mặc dù sử dụng cả gậy mà quá yếu, ngoài việc không thể đụng vào người hắn, nhưng với lực công kích như vậy dù trúng người chỉ như kiến cắn là cùng.

" Tưởng tụi bay đánh nhau giỏi lắm, hóa ra chỉ là đám gà rù, cụt cả hứng thật bực mình. " Hạo Thiên hét lên, mấy tên đối phương còn định lao vào nữa thì chỉ thấy tên nhóc trước mắt đánh một quyền vào thân cây bằng cả thân người chúng.

" Rầm..ầm.. "

" Rắc, rắc. "

Cả thân cây kêu lên răng rắc rồi đổ xuống, lúc này Hạo Thiên mới chú ý đến vì chút bực mình đã đem ba thành chân khí vào đầu quyền, hắn không ngờ tới có ba thành công lực mà cả cái cây to như vậy cũng không chịu được.

" Cả cái cây chết toi này, sao mày yếu quá vậy? " Không còn gì để nói, hắn đành đem cái cây ra chửi để bớt bực mình, với lại hắn biết nếu đánh tiếp với bọn kia sợ lúc tức giận lỡ tay thì … hắn chưa muốn vào tù. Nghĩ vậy nên cố ý dọa là chủ yếu.

Kỳ thật, Hàn Băng Quyết mới đột phá tầng năm nhưng nội công của hắn lúc này có thể nói đủ sức di thiên đáo hải chứ chẳng chơi.

Thấy một màn như vậy cả sáu tên đang muốn lao đến liền không tự chủ lùi lại một chút, cả đám hết nhìn cái cây bên cạnh rồi nhìn tên nhóc còn nhỏ hơn bất kỳ ai trong bọn chúng.

" Nhìn cái gì, tiếp tục lại nào, lần này đánh hết sức đi. " Hạo Thiên tiếp tục “nắn gân” mấy chàng kia.

" Chạy mau! "

Cả đám không biết ai hô trước, cả bọn đồng tâm hiệp lực mà chạy.

Hạo Thiên cũng không đuổi theo, đánh đám vô dụng đó vừa phí sức lại không đáng. Đang muốn luyện thêm một chút thì đằng xa hắn đã nghe thấy âm thanh rất quen thuộc.

" Anh, hình như bên kia có đánh nhau, em nghe tiếng cây bị đánh gãy kìa. "

" Được rồi, anh chịu xem rồi, chúng ta đến đó xem sao. " .

Lại là âm thanh quen thuộc nữa, Hạo Thiên chợt nhớ đến hai anh em " đại gia ", hẳn là cô nàng Hương Thy cùng anh của nàng.

" Thế nào lại là hắn nữa. "

Hạo Thiên rất không muốn gặp cô nàng, hắn vừa định rời đi thì nàng đã nhận ra hắn.

" Ồh em quen với cậu bạn này sao? " Thanh niên bên cạnh hình như đã quên Hạo Thiên , hắn quay qua hỏi Hương Thy.

" Hừ, trí nhớ anh thật kém, đúng là cả ngày đàn đúm rượu chè mà, hắn không phải bạn em, hắn là tên con trai hẹp hòi, tranh chiếc dây chuyền với em. " Cô nàng rõ ràng nhớ rất dai cùng giận cũng lâu không kém.

" Anh nhớ ra cậu bạn này rồi, đúng là có duyên, chúng ta xem như cũng có duyên, anh tên Hữu Thành, em tên gì vậy, làm quen được không? " Nói xong liền đưa tay ra ý muốn bắt tay đối phương.

Hạo Thiên cũng không có ác cảm với thanh niên này, chỉ là rất lấy làm ngạc nhiên khi thấy đối phương lại muốn làm quen mình, vì vậy hắn không ngại mà bắt tay.

" Em là Hạo Thiên . "

" Nãy em cùng đám người kia đánh nhau sao, lại còn cái cây, vì sao bị gãy vậy? " Thanh niên kia ánh mắt chợt lóe lên một chút, ngay sau đó trở lại bình thường.

" À, bọn chúng muốn " mượn " em chút tiền, em không cho nên mới vậy, còn cái cây là hai bên đánh nhau lỡ tay mới gãy. "

Hạo Thiên không muốn kẻ khác biết mình biến thái khác người nên mới giấu giếm, nhưng hắn không ngờ, hắn càng giấu đối phương càng tò mò.

" Anh có hai người bằng hữu, anh giới thiệu họ với em được chứ? "

Hai người đột nhiên từ sau chạy lại, kỳ thực Hạo Thiên đã nhận ra bọn họ từ lâu, nay thấy đối phương cũng không có gì ngạc nhiên, hắn đoán rằng đối phương chắc là vệ sĩ hoặc đại loại tương tự.

" Anh là Đào Văn chào em. "

" Em là Hạo Thiên . "

Khi tay đối phương bắt lấy tay mình, Hạo Thiên cảm giác như nắm phải một thanh sắt nguội, hơn nữa nó từ từ kẹp chắt lấy tay mình, mặc dù như vậy Hạo Thiên vẫn mỉm cười. " Hừ, một chút trò mọn cũng đem ra dọa mình. " Trong đầu hắn nghĩ vậy.

Tên kia thấy bàn tay mình như bóp phải cục sắt, dù mình tăng lực thế nào thì bàn tay đối phương cũng không hề làm sao, nhìn lại thiếu niên trước mắt, thấy hắn vẫn cười mà không hề chút gắng gượng, Đào Văn biết thiếu niên này vốn chưa xuất toàn lực, đành buông tay hắn ra.

Tên còn lại tự biết mình không hơn được Đào Văn nên "thành thật" hơn nhiều.

" Anh, em muốn về rồi, nhìn thấy những kẻ hẹp hòi em đã không ưa. " Hương Thy thấy anh trai mình đối xử tốt với đối phương thì lại bực tức lên nói.

Biết cô nàng không ưa mình, mà Hạo Thiên cũng chả hơn gì, rất ác cảm với nàng, nên vốn định luyện thêm một chút, nay mất hứng đành chào rồi ra về.

" Đào Văn, thiếu niên đó thế nào? " Hữu Thành quay sang bên cạnh hỏi.

" Công tử, thiếu niên này sâu không thể dò! " Đào Văn không suy nghĩ liền nói.

" Hắn và ngươi, nếu hai người giao đấu, ngươi có chắc thắng hắn? "

" Một thành cũng không nắm chắc. " Đào Văn không ngần ngại nói.

" Đào Văn, nếu ngươi muốn một quyền đánh gãy cái cây thì dùng bao nhiêu sức lực? "

" Ít nhất là tám thành. "

" Chắc chắn cái cây này là do hắn đánh gãy, quả là một thiếu niên cao thủ, chỉ là không biết hắn xuất toàn lực chưa? " Hữu Thành đi bên cạnh lẩm bẩm.

" Ý công tử muốn thu phục hắn? " Đi theo Hữu Thành đã lâu, Đào Văn rất hiểu, liền hỏi.

" Các ngươi lập tức điều tra một chút về thiếu niên này, chúng ta chính là cần những người như vậy. " Một người mới chưa tới ba mươi đã là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, ánh mắt của hắn nhìn người rất chuẩn, và hắn luôn luôn biết tìm người tài giúp mình.
Sáng hôm sau, Hạo Thiên đi ra ngoài rất sớm.
" Anh hai, anh mua nhiều thức ăn vậy làm gì thế, hông lẽ định đóng đô ở tầng bốn hả? " Thấy anh mình vác về rất nhiều thức ăn, mà đều là thức ăn sẵn, Trần Phương không khỏi tò mò hỏi.

" Được rồi nhóc, muốn ăn thứ gì lấy đi, nhân tiện báo với mẹ, anh đang nghiên cứu cái đề tài, trong khoảng ba ngày anh sẽ không ra khỏi phòng đâu. "

Với kinh nghiệm lần trước, lần này ngoài ăn rất nhiều, hắn còn chuẩn bị chu đáo thức ăn, lúc đó không phải vừa tỉnh lại liền có cái ăn sao.

" Hì, hì, biết đâu sau này nhà ta lại có nhà bác học cũng không chừng. "

...
Bạn bè tương đối ít, Hạo Thiên giờ ngoài võ thuật có chút say mê, còn lại ít có thứ gì để ý đến. Trong thời gian hơn nửa tháng chờ điểm đại học, hắn cũng tu luyện được hai lần, kết quả lần nào cũng im lặng trong suốt ba ngày liền.

Ban đầu hắn tưởng sẽ dễ dàng tiến thêm một tầng nữa, ai dè sau hai lần tu luyện, ngoài chân khí nhích lên một chút còn lại thì chả khác gì cả, chán quá hắn liền dừng lại không tiếp tục đeo đuổi cái tâm pháp quái dị kia nữa. Nhưng nhờ hai lần tu luyện này Hạo Thiên biết thêm một chút về kinh mạch chạy trong thân thể, hiện tại hắn điều chỉnh chân khí trong cơ thể tương đối thoải mái, chỉ cần ý nghĩ thoáng hiện thì chân khí có thể tới bất kỳ đâu của thân thể mà phóng ra ngoài.

" Bụp. "

Chỉ thấy tấm kính trên cửa phòng hắn đã có thêm một lỗ thủng nhỏ như ngón tay.

" Ha ha ha, chỉ pháp này mình quá lợi hại rồi, phải đặt cho nó cái tên mới được. " Hạo Thiên đang cười ha hả trong phòng, mấy ngày hôm nay hắn nghĩ cách phóng chân khí qua đầu ngón tay, chỉ là nghĩ thế mà lại thực hiện được, không những vậy uy lực của nó lại vượt quá suy đoán của hắn.

Một tấm kính dày hai cm, nếu dụng lực đấm vỡ thì không có gì khoe khoang, nhưng nếu đấm thủng nó mà không gây vỡ kính, cái này cần bao nhiêu lực cùng tốc độ. Chỉ pháp của hắn cũng như vậy, tuy chỉ là dẫn chân khí từ đan điền ra đầu ngón tay, có điều không đơn giản như vậy, đan điền của tu luyện giả như một vũng xoáy khổng lồ, chân khí chính là chứa đựng trong đó, chỉ có tìm đường chân khí đi ngắn nhất thì uy lực càng mạnh. Điều này cũng tương tự như ở cự ly ngắn mũi tên luôn có uy lực cực mạnh, bắn càng xa uy lực càng giảm.

" Đặt tên nó là Xuyên Không chỉ đi. "

Đang hưng phấn, chợt Hạo Thiên nghe âm thanh của mẹ hắn bên ngoài:

" Thiên, ra ngoài ngay, có điểm thi của con rồi! " Đang nói đến đây, bà chợt nhìn thấy cái cửa trước mặt có điều khác lạ, hình như nó mới có thêm mấy cái lỗ tròn tròn khắp nơi, có cái còn không may rạn nứt hơn một nửa, đây tất nhiên là hậu quả của thử nghiệm rồi.

" Thiên, con làm gì với mấy cái kính cửa thế này, ra đây ngay. "

Hạo Thiên cảm giác được điều không ổn, vốn lẽ hắn đang định đi thay mấy cái kính, ai ngờ mẹ hắn rất ít lên phòng, nhưng lần này lại lên tìm.

" Con ra ngay đây. "

Cửa phòng vừa mở, hắn có lẽ nghĩ đến một trận ca nhạc miễn phí vài tiếng đồng hồ của mẹ dành tặng, chỉ là vừa ra, hắn nhìn thấy trên mặt mẹ hắn biểu tình rất hưng phấn lại có chút kích động. Chưa kịp nói gì, hắn đầu tóc cùng quần áo vốn luộm thuộm, mẹ hắn đi lại sửa sang cho hắn.

" À, con của mẹ cũng đã lớn rồi, sau này đừng luộm thuộm như vậy. " Chưa kịp nghĩ ra điều gì cả thì âm thanh của mẹ hắn đã nói tiếp:

" Mẹ và em vừa đi xem điểm cho con trên mạng, con đậu thủ khoa. "

" Mẹ nói gì, con đậu thủ khoa, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi ạ? " Vốn phòng hắn cũng có máy tính cùng internet, nhưng mấy ngày nay tâm trí hắn dành cho chỉ pháp " Xuyên Không " quá nhiều mà quên béng mất.

" Hôm nay là 12/8 rồi. "

" Hả nhanh vậy sao, thế con được bao nhiêu điểm? "

" Con được 29,5 cả trường ĐH chỉ có bốn năm người bằng điểm con thôi. "

" Thủ khoa sao, ha ha ha, con đậu thủ khoa đại học! " Hạo Thiên mặc dù xác định mình đã đậu, nhưng đây là thủ khoa, cả trường có mấy tên được như hắn, tự hào cùng bạn bè, cùng làng xóm, sao lại phải kìm hãm sự hưng phấn.

...

Gần một tháng trôi qua, tuy Hạo Thiên hắn không nhận ra, nhưng rõ ràng càng ngày thân thể của hắn càng thêm cường tráng cùng dẻo dai, mà thể lực được cải thiện nhiều nhất. Hiện giờ mỗi sáng hắn luyện một trăm hai lăm lần mà sức lực tiêu hao chưa tới một nửa, các giác quan linh mẫn hơn xưa, phản xạ của bản thân lại càng đáng nể. Có thể nói hắn toàn diện thay đổi mà bản thân hắn không hề biết.

" Phù, phù. " Cả người hơi thở hơi rối loạn một chút, Hạo Thiên bắt đầu dừng lại, bởi hắn đã tập xong phần của hôm nay.

" Chết rồi, hôm nay là nhập trường, không biết mấy giờ rồi nữa. " Hạo Thiên chạy vội về nhà, tắm rửa, thay quần áo rồi tới trường.

Chạy xe chỉ chưa tới mười lăm phút hắn đã có mặt tại trường, cánh cửa đại học to cồng kềnh cùng với khung cảnh ngôi trường đồ sộ không khỏi khiến Hạo Thiên phấn khích. " Ta là đậu thủ khoa, ha ha ha. " Bước chân của hắn tự nhiên đi vào trong .

" Chị ơi cho em hỏi khoa Luật đi đường nào? " Nhìn vào bản đồ mà không tìm ra khoa Luật, thấy một chị đi qua, Hạo Thiên liền hỏi.

" Khoa luật ở khu nhà D, em đi hướng này rồi rẽ phải là tới. "

" Cảm ơn chị! "

Tìm được khu nhà D, Hạo Thiên liền tìm tới lớp mình, hắn nhớ lớp của hắn hình như là L1 khóa 42. Đang để ý tìm, bỗng hắn nghe thấy bên cạnh mình hai thanh niên không ngừng nhìn về hướng một cô nàng, nói: " Mày thấy không, Mai Phương đại mỹ nhân đó, nghe nói nàng học năm thứ 4 mà đã ra bào chữa rồi, ba năm liền nàng đều trên 9 phẩy, là bảo bối của lớp L3 khóa 39 đó.”

Hạo Thiên nghe thấy, ánh mắt không ngờ cũng nhìn qua nàng, hắn nhớ kỹ nhất là ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn mình, đó là ánh mắt rất trấn tĩnh, điều này rất ít gặp của nữ nhân còn trẻ.
" Nữ nhân như vậy yêu cầu bạn trai rất cao. " Hạo Thiên nghĩ vậy, liền không để ý nữa, tiếp tục đi tìm lớp mới của mình.

" Bạn ơi, mình mới vào trường, bạn biết lớp L1 khóa 42 ở đâu không? " Đường ở mồm, Hạo Thiên giờ mới hiểu được câu này, tận dụng khả năng đi tìm lớp.

" Lớp L1 hình như ở cuối dãy nhà D, bạn tới đó thử xem sao. "

Mới tới gần, Hạo Thiên đã xa xa nghe tiếng rì rầm, có trai có gái, nhưng xem ra tiếng con gái có vẻ nhiều hơn một chút .

" Các em yên lặng, để còn điểm danh. " Âm thanh cô giáo trong lớp vang lên.

Nghe âm thanh như vậy, Hạo Thiên nhanh chóng đi đến.
" Cô giáo, cho em hỏi, đây là lớp L1 khóa 42?"

" Ừ đúng, em tên gì? "

" Em là Trần Hạo Thiên . "

" Đúng rồi, em vào lớp đi. "

Hạo Thiên đi vào, chỉ là cả căn phòng đều kín người, hắn đành đi tới bàn cuối, chưa được bao lâu, cả đám con trai trong lớp vốn ồn ào bỗng im phăng phắc. Hạo Thiên đang lau ghế ngồi cũng nhìn lên trên, lại là một người quen của hắn, mà không chính là oan gia, cô nàng Hương Thy. Chỉ là Hạo Thiên chẳng quan tâm, hừ cô nàng nhà giàu này hắn cũng không thích lắm, hắn lại lau ghế tiếp.

Không có gì ngạc nhiên, mỹ nhân đến tất nhiên anh hùng không dám ồn ào rồi. Mọi " anh hùng " đều phát huy tinh thần lá lành đùm lá rách, mặc dù bàn chật cũng ép lại nhường mỹ nhân ngồi, có điều nàng quan sát chút rồi đi ngay tới cuối lớp.


" Ở đây không có người ngồi chứ, mình ngồi đây được không? "

Hạo Thiên không ngờ đối phương lại tìm chỗ này. Dù gì nơi này cũng không có ai ngồi ngoài hắn, chỗ cũng không phải của mình, hắn còn biết làm gì, đành nói: " Chỗ này chưa có ai cả, cứ tự nhiên. "

Hết quyển một.

Tác giả: Nguyễn Trung Kiên
Hà trì – Hà cầu – Hà đông – Hà nội
SDT: 0932 234 638