Em nhớ mãi, dù chỉ đọc một lần....


Câu chuyện về phần quan trọng nhất trên cơ thể con người...



Đó làbờ vai.



Bởi khi người ta cảm thấy yếu đuối và bất lực nhất...




Người ta cần một bờ vai để dựa vào, để
khóc.



Em tin thế!



Nhưng rồi em nhận ra...



Phần quan trọng nhất trên cơ thể con người không phải là bờ vai mà là đôibàn tay..




Vì người ta có thể có vai mà không có tay nhưng chẳng ai có bàn tay mà ko có vai cả.




....




Ngày bé, cứ mỗi lần sang đường.



Lúc đó, em thường quay trái, quay phải xem có xe không rồi chạy ù sang.



Hồi đó không có nhiều xe cộ và nhiều người.



Những lúc như thế,em cần lắm 1 bàn tay của ba mẹ,anh chị dắt qua đường.



Em sẽ nắm thật chặt,líu ríu bước theo.



Em sẽ không còn lo lắng,cứ nhắm mắt bước theo hiên ngang.....



Bình yên quá!




.... ....




Và cả đến bây giờ, khi em có thể đủ tự tin và dũng cảm ..



bước đi một mình trên những con phố dài



thì những lần sang đường hay băng qua ngã tư đều làm cho emtim đập chân run.




con đường thì vẫn thế, nhưng người và xe thì cứ tăng theo cấp số nhân.



Nhưng em vẫn cố tỏ cái vẻ can đảmnhất có thể để còn dắt theo đứa em gái




hay đôi khi là cô bạn thân còn nhát hơn cả mình...




Em không thích mùa đông.




Bởi vì em nhận ra càng ngày mùa đông càng lạnh,..



và càng ngày thì bàn tay em càng cóng buốt.




Em cứ vùi tay mình vào trong túi áo, sau lớp bông dầy, chà xát nó thật bạo lực, bắt nó phải ấm lại.



Nhưng tay em vẫn cứ lạnh buôn buốt.



Chẳng hiểu tại làm sao. Và những lần như thế, em thèm...




Em thèm có người nắm chặt

tayem, xoa nhè nhẹ..





mắng em tại sao cứ để cho tay lạnh như thế!




....


Em thèm ...




có người dúi vào tay em đôi găng tay còn ấm hơi người ...



bắt em đeo vào rùi đút tay em...


vào trong túi áo mặc cho tay người ta thì buốt đi vì cái lạnh đêm giá


Em thèm....


có người thổi phù phù vào tay em, xoa lấy xoa chỉ để làm tay em ấm hơn.



Em sẽ bật cười vì nghĩ đến cảnh người tiền sử người ta tạo ra lửa,




rồi thì miên man nghĩ rằng xoa nhiều, bắt lửa, tay em cháy rụi luôn...



Thế là hết lạnh.



Nhớ quá đi thôi...!



Em nhớ những đôi tay của bạn bè...




Đôi tay ôm chặt lấy em mỗi khi đi qua cơn gió lạnh



Đôi tay che bụi trên phố đông



Đôi tay ôm chầm lấy em dù hai đứa vừa mới gặp hôm trước




Đôi tay bấu má em đến đỏ ửng..




Đôi tay xoa vào tay em thật "thô bạo" mà miệng vẫn cười tươi...



Em ghét đi găng tay, vừa lù xù vừa khó chịu.




Thế là dù trời có rét đến mấy, em cũng để tay trần, để chờ một bàn tay nắm...



.....



Câu hỏi của ngày hôm nay là:



Bạn có biết tại sao giữa các ngón tay của chúng ta lại có những khoảng cách không ?



Nghĩ 1 chút đi.




câu trả lời giản dị lắm :




Đó là để những khoảng trống đó trên tay bạn được lấp đầy bởi những ngón tay của người khác !



----------------------------------------------------------

câu hỏi tiếp theo là :





Bao giờ mới tìm được những ngón tay để lấp đầy khoảng trống ???




2NE1 ☺.. YEAHHH !